Chương 3 - Bức Tường Im Lặng

Sau buổi gặp gỡ với An, Uyển Lam quay lại phòng làm việc của mình, cánh cửa đóng lại với một tiếng "cạch" khẽ. Căn phòng biên tập đơn giản nhưng lại có một cảm giác xa lạ, như một không gian chỉ thuộc về cô, nhưng lại khiến cô cô đơn hơn bao giờ hết.

Lam ngồi xuống chiếc ghế xoay, đặt hai tay lên bàn làm việc, nhìn vào đống tài liệu còn dang dở. Những câu chuyện về công việc, về sách, về kế hoạch xuất bản – tất cả những điều ấy giờ đây như những cơn sóng vỗ vào bờ nhưng không thể xóa đi những vết nứt trong lòng cô. Cuộc gặp với An không giống như cô tưởng. Nó không chỉ là công việc, mà còn là những năm tháng đã qua, những tình cảm chưa bao giờ nguôi.

“Cô ấy vẫn thế…” – Lam thì thầm, nhìn ra cửa sổ, nơi những hạt mưa vẫn lất phất rơi. Cô nhớ những ngày tháng đó, khi mà cả hai chỉ cần nhìn nhau là hiểu mọi thứ. Khi đó, cả hai đều nghĩ rằng họ sẽ mãi mãi là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của nhau. Nhưng cuộc đời không phải lúc nào cũng như vậy. Cảm xúc không được giải quyết, lời nói không được nói ra, tất cả trở thành một khối u trĩu nặng trong lòng cô.

Lam nhắm mắt lại, lặng lẽ thở dài.

---

Cửa phòng làm việc mở ra, một người bước vào, khuôn mặt tươi cười. Diệu Minh, người bạn thân của An, giờ đây là đồng nghiệp của Lam. Minh là một trong những biên tập viên mới của Hải Linh. Anh có mái tóc đen nhánh, nụ cười ấm áp và đôi mắt luôn sáng ngời, đầy năng lượng. Anh ta giống như một tia sáng, một sự tươi mới giữa tất cả những điều mờ mịt trong thế giới của Lam.

“Chào buổi chiều, Lam. Em tưởng chị đã về rồi chứ?” – Minh nói, giọng tràn đầy sự thân thiện.

Lam nhìn anh, mỉm cười đáp lại, nhưng nụ cười của cô có chút mệt mỏi, và ánh mắt ấy không giấu được sự xa cách.

“Chào Minh. Em vào rồi sao?” – Lam nhẹ nhàng đáp, cố gắng giữ giọng bình tĩnh.

Minh nhìn cô một lúc, rồi ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Anh nhận ra sự thay đổi trong mắt Lam, sự lạnh nhạt mà trước đây không hề có. Anh không hỏi, nhưng ánh mắt anh bộc lộ một sự quan tâm sâu sắc. Minh là người hiểu Lam hơn ai hết, anh biết chuyện giữa Lam và An, anh biết về những khúc mắc mà họ chưa bao giờ có cơ hội giải quyết.

“Công việc ổn không, chị?” – Minh hỏi, cố gắng tạo một không khí dễ chịu hơn.

“Ừ, vẫn ổn. Em thấy sao?” – Lam hỏi lại, giọng nhẹ nhàng nhưng hơi mờ đi vì suy tư.

Minh cười khẽ. “Em thấy cũng ổn. Nhưng dạo này chị hơi… mệt mỏi, có phải không?”

Lam không trả lời ngay lập tức. Cô quay lại nhìn ngoài cửa sổ, như thể có thể tìm thấy câu trả lời từ những giọt mưa đang rơi. “Không phải mệt mỏi. Chỉ là… một vài thứ chưa thể nói ra thôi.”

Minh im lặng, đôi mắt nhìn vào Lam không chỉ là sự quan tâm mà còn có cả sự ngập ngừng. Anh đã là người bạn thân thiết của An suốt bao năm, nhưng cũng là người luôn đứng lặng trong bóng tối, yêu thầm cô mà không dám thổ lộ. Anh hiểu rằng Lam là người quan trọng trong quá khứ của An, và những gì đã xảy ra giữa hai người ấy khiến anh không thể không lo lắng cho cả hai.

“Chị vẫn còn nhớ An, phải không?” – Minh hỏi, giọng dịu dàng nhưng đầy nghi vấn.

Lam không trả lời ngay, chỉ cắn môi, rồi khẽ gật đầu. “Tôi không biết mình còn nhớ cô ấy như thế nào nữa. Nhưng tôi không thể quên được.”

Minh nhìn Lam, im lặng một lúc lâu, rồi thở dài. “Em hiểu. Nhưng chị cũng biết, không phải lúc nào chúng ta cũng có thể quay lại với quá khứ, đúng không?”

Lam quay lại nhìn Minh, ánh mắt ấy đầy cảm xúc mà cô chưa từng chia sẻ với ai. “Không phải lúc nào cũng có thể quay lại, nhưng nếu không thử, sao biết được?”

Minh không trả lời ngay. Anh không biết mình có nên nói những gì trong khoảnh khắc này. Anh chỉ có thể nhìn Lam, cảm nhận sự đau đớn trong cô, và đồng thời, trong lòng mình cũng dâng lên một cảm giác giằng xé. Anh yêu An, nhưng anh cũng biết rằng nếu Lam vẫn còn đau khổ như vậy, anh chẳng thể làm gì ngoài việc đứng nhìn.

“Chị sẽ làm gì tiếp theo?” – Minh hỏi, không phải vì muốn thúc giục, mà là vì anh thực sự quan tâm.

Lam nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt xa xăm. “Tôi không biết. Chỉ biết rằng… tôi sẽ không bỏ cuộc.”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro