Chương 4 - Giữa Những Ký Ức
Ánh sáng dần tắt, kéo theo một làn gió mát từ ngoài vào qua cửa sổ, làm bay bay những trang giấy trên bàn làm việc của Lam. Cô không còn mấy tập trung vào công việc nữa, vì những câu chuyện không đầu không cuối về An cứ mãi luẩn quẩn trong tâm trí cô.
Sự gặp lại hôm nay giữa cô và An, dù chỉ trong vài phút ngắn ngủi, nhưng lại đủ làm những vết thương tưởng như đã lành từ lâu lại rỉ máu. Cô muốn nói nhiều điều, giải thích nhiều thứ, nhưng lại không thể. Mỗi lần nhìn vào mắt An, cô đều cảm thấy mình chẳng còn là chính mình, cảm giác như bị một tấm màn vô hình đẩy ra xa khỏi người ấy.
Lam không biết An còn nhớ rõ những ký ức đó không. Cô chỉ nhớ rằng, những ngày tháng bên nhau, họ hạnh phúc như thế nào. Những buổi tối đi bộ về nhà, hay những lần đi chơi sau giờ học, tay trong tay cùng chia sẻ những ước mơ chưa thành lời. Họ từng nói rằng sẽ mãi mãi bên nhau, sẽ cùng nhau xây dựng một tương lai. Nhưng giờ đây, giữa họ là khoảng cách không thể nào san lấp.
Cửa phòng mở, Minh bước vào, tay cầm một ly cà phê nóng. “Cà phê của chị.” Anh nói đơn giản, nhưng giọng điệu có chút nhẹ nhàng, như muốn làm dịu bớt không khí căng thẳng trong phòng.
Lam nhận lấy ly cà phê, cảm ơn, nhưng chỉ nhẹ nhàng mỉm cười. Cô không có tâm trạng để trò chuyện. Ánh mắt Minh quan sát cô, rồi anh nói, giọng điệu dịu dàng hơn: “Chị đang nghĩ về An phải không?”
Lam ngước nhìn Minh, khẽ gật đầu. “Cảm giác như thời gian quay lại. Nhưng lần này, tất cả chỉ là bóng dáng đã thay đổi. An không phải là người tôi từng biết.”
Minh im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế đối diện. “Cô ấy đã thay đổi nhiều, đúng vậy. Nhưng liệu chị có thể cho cô ấy cơ hội để giải thích không?”
Lam nhìn Minh, cảm giác như mình đang đối diện với một người hiểu rõ hơn ai hết tâm trạng của cô. Minh không phải người ngoài cuộc. Anh đã chứng kiến tất cả những gì xảy ra giữa hai người. Minh cũng là người duy nhất hiểu rõ những đau khổ mà An phải chịu đựng, khi tình yêu của họ đổ vỡ và cô bị bỏ lại với những hiểu lầm không lời giải thích.
“Em nghĩ tôi nên làm gì?” Lam hỏi, giọng cô có chút mệt mỏi. “Liệu có thể quay lại được không? Cảm giác như mọi thứ đã quá muộn.”
Minh nhìn cô một lúc lâu, rồi khẽ thở dài. “Mọi thứ không bao giờ quá muộn, Lam. Nhưng có lẽ, lần này sẽ khó khăn hơn nhiều. An không phải là người dễ dàng tha thứ, nhưng cô ấy cũng không phải là người không biết nhìn nhận lại mọi thứ.”
Lam buông tay, nhìn xuống bàn tay mình như đang tìm kiếm một sự kiên nhẫn nào đó. “Có thể... tôi vẫn còn yêu cô ấy, nhưng không biết làm sao để làm lành. Mọi thứ giữa chúng tôi đã bị tổn thương quá sâu.”
Minh đưa tay lên, như thể muốn vỗ về Lam, nhưng rồi lại dừng lại. Anh hiểu, tình yêu giữa Lam và An không phải là thứ mà một lời nói đơn giản có thể hàn gắn. Mối quan hệ của họ đã bị rạn nứt quá lâu, và có lẽ, những lời giải thích sẽ không bao giờ đủ để xóa bỏ những vết thương đã ăn sâu.
“Chị đã bao giờ nghĩ đến chuyện để cho An có thời gian không?” Minh hỏi, ánh mắt anh không còn cứng nhắc như lúc đầu nữa.
Lam nhìn Minh, suy nghĩ về lời anh vừa nói. “Tôi đã từng nghĩ mình không thể chịu đựng thêm một lần tổn thương nào nữa. Nhưng nếu không thử, tôi sẽ chẳng bao giờ biết liệu còn cơ hội nào không.”
---
Cả hai im lặng trong vài phút, khi mọi thứ xung quanh đều dừng lại trong một khoảnh khắc lặng lẽ. Lam biết, dù có muốn hay không, cô vẫn phải đối diện với những điều chưa nói giữa cô và An. Cô phải chấp nhận rằng mối quan hệ này không chỉ có những kỷ niệm ngọt ngào mà còn đầy những vết thương sâu sắc mà cả hai đều cố gắng che giấu.
Đêm đến, Lam ngồi một mình trong phòng làm việc, nhìn qua cửa sổ, những đèn đường mờ ảo ngoài kia như nhắc nhở cô về những đêm xưa, khi có An bên cạnh, cả hai không sợ gì, chỉ biết nắm tay nhau bước đi.
Cô lấy điện thoại ra, đôi tay run rẩy một chút khi định mở tin nhắn với An. Nhưng rồi cô lại ngừng lại, không thể nào bấm gửi. Mọi thứ như một chiếc cầu nối dài đến vô tận, nhưng giữa những cây cầu ấy, có những khoảng trống mà cả hai đều không thể bước qua.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro