Chương 5 - Những khoảng trống không lời

Buổi sáng sớm ở thị trấn nhỏ vẫn yên tĩnh như ngày nào. Ánh nắng đầu ngày hắt qua khung cửa sổ, len lỏi vào căn nhà nhỏ mà An đã sống suốt nhiều năm. Sau khi bà ngoại mất, cô dọn về đây ở hẳn – một mình, giữa ký ức và sự tĩnh lặng kéo dài.

Cuộc sống không quá xô bồ, nhưng cũng chưa bao giờ yên ả trong lòng.

Cô ngồi trước bàn làm việc, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính trống trơn. Dự án tiểu thuyết mới vẫn chưa viết nổi một dòng. Ý tưởng cũ kỹ, cảm xúc cạn kiệt, còn tâm trí cô thì lại mải quay về một nơi rất xa – nơi có người con gái từng khiến trái tim cô sống dậy, rồi lại khiến nó đau như chết đi một lần.

Bên góc bàn, một khung ảnh đã úa màu. Là bà – ánh mắt hiền hậu, đôi tay ôm lấy cô bé An năm nào. Cô không giữ nhiều đồ vật cũ, nhưng tấm ảnh ấy thì không thể rời. An không hay nhắc đến bà với ai, nhưng lòng cô biết, nếu bà còn sống, chắc hẳn mọi chuyện đã dễ chịu hơn.

Tiếng chuông cửa vang lên. An đứng dậy, lơ đãng mở cửa. Người đàn ông đứng đó có gương mặt quen thuộc.

“Chị Hai…” Giọng cô gái đi bên cạnh vang lên nhẹ như gió. Là An Chi – em gái cô. Đi cùng mẹ.

Không có màn đoàn tụ nào rơi nước mắt. Chỉ là một cái gật đầu, một ánh nhìn tránh né, và sự im lặng kéo dài.

Mẹ An – người phụ nữ từng rời khỏi nhà này cùng con gái út để bắt đầu cuộc sống mới nơi đất khách – giờ đây đứng trước cửa nhà cô, gương mặt vẫn đẹp nhưng lạnh hơn xưa.

“Chúng ta về thăm con, ở lại ít hôm.” Mẹ nói ngắn gọn, giọng điệu như thể đây chỉ là một chuyến công tác.

An nhích người tránh sang một bên, để họ bước vào. Căn nhà bỗng chốc chật chội, không phải vì người đông, mà bởi những điều chưa từng nói thành lời.

---

Buổi tối, ba người cùng ăn cơm. Mẹ ăn ít, Chi thì lặng lẽ nghịch điện thoại. An ăn không nổi, đũa gắp mà không có điểm đến.

“Mẹ vẫn hay xem mấy bài viết của con. Có vẻ… ổn.” Mẹ cất lời, như một cách kéo gần khoảng cách.

“Cũng đủ sống.” An đáp.

Không ai nhắc đến chuyện năm xưa – lý do mẹ ra đi, hay sự lạnh nhạt kéo dài qua những cuộc gọi thưa thớt. Không ai hỏi nhau có còn giận, có còn nhớ, có còn mong.

Chỉ có An, đêm đó nằm dài trên giường, trằn trọc mãi không ngủ. Cô nghĩ về mùi canh rong biển bà từng nấu, về ánh mắt đầy yêu thương mà giờ chẳng còn ai thay thế. Nghĩ đến mẹ – người từng ôm cô trong lòng, rồi bỏ đi không một lời dặn dò. Nghĩ đến em gái – từng quấn quýt bên cô, giờ lại xa lạ như bạn học cũ.

Và nghĩ đến Lam. Liệu có phải vì từng người rời đi, cô mới giữ Lam chặt đến thế, đến mức khi Lam buông tay, cô mới thấy mình thật sự trống rỗng?

Cô không khóc. Chỉ lặng yên. Như thể trong lòng đã vỡ rồi, nhưng không ai còn nghe được tiếng nứt.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro