Chương 2: Chuyện ngoài ý muốn

EDIT: Janvier

BETA: Janvier

-------

Chiếc kim đồng hồ treo tường chỉ đến số chín, phát ra chín tiếng chuông báo giờ, phảng phất như thông báo, thời gian yêu đương đã hết, cần trở về với thế giới thực tại

Jimin đột nhiên mở mắt, phát hiện mình đang năm sát vào một cô gái đang khỏa thân, thân thể này thật ấm áp, thật mềm mại, anh rất muốn lại ôm ấp một chút, nhưng mà nên tỉnh lại thôi, thời gian dạy học đã hết, anh không muốn cho những người giúp việc nhàn rỗi có chuyện để buôn.

Đẩy cô gái bên người ra, anh ngồi dậy, nhăn trán nhíu mày, nhớ ra anh còn có việc phải xử lý. Trước đây anh luôn chuẩn bị trước, nhưng hôm nay là chuyện ngoài ý muốn, vẫn xử lý được, nếu không thể sẽ để lại hậu quả khó lường.

"Jimin.." 

Chaeyoung lúc tỉnh lại, phát ra tiếng nói mơ màng nũng nịu, cô vừa mới nếm thử mây mưa, cảm thấy thân thể đau đau, lại thấy vui mừng cho quan hệ mới của hai người, bọn họ đã đi đến bước này rồi, đây quả là món quà sinh nhật đẹp đẽ.

"Mặc quần áo vào đi!"

Jimin đặt tay lên trán, lộ ra một vẻ mặt không kiên nhẫn.

"Còn nữa, gọi tôi là thầy!"

Anh mặc dù lưu luyến sự mềm mại tuyệt vời của cô, nhưng không có ý nghĩ đeo gông vào cổ. Nếu lỡ cha mẹ hai bên biết được, khảng định là sẽ xúc tiến hai người qua lại, mau chóng kết hôn.

 Anh không muốn phải làm theo sự sắp đặt. Hồng nhan tri kỷ của anh còn nhiều lắm, không đến lượt cô nhóc này đâu. Hơn nữa đây là lần đầu tiên của cô, anh đã phá vỡ nguyên tắc của chính mình, tuyệt đối không chạm vào 'xử nữ'. 

Thật không hiểu mình sao lại làm thế, cho dù cô có ngọt ngào, thì anh cũng không thể làm việc nhất thời xúc động như thế chứ. Bây giờ phải nhanh giải quyết mọi chuyện. 

Đột nhiên, Chaeyoung cảm thấy lạnh, mặc dù vẫn đắp chăn nhưng cô vẫn cảm thấy lạnh, giống như nghe thấy tiếng băng vỡ. Giấc mộng vừa rồi đã kết thúc, chỉ cách có mấy giây mà thế giới đã thay đổi rồi.

"Anh... định đi đâu?" 

Âm thanh nho nhỏ phát ra, cô vẫn dũng cảm mở miệng. Anh không trả lời, mặc xong quần áo, cũng không liếc đến cô một cái, lập tức mở cửa ra khỏi phòng, cô chỉ nhìn thấy một cái cánh tay, một cái lạnh lùng. 

Không đủ sức xuống giường, không đủ sức mặc quần áo, hơi lạnh cứ thế xâm nhập vào cơ thể cô, vào lòng cô. Đây là kết cục thế nào? Cô không thể tin được, cũng không muốn tin tưởng, sau khi có được cô anh lại lạnh lùng bỏ đi như thế. Trong đôi mắt không có một tia ấm áp, cứ giống như chuyện vừa xảy ra không là gì cả, thậm chí là một trò chơi hay một giấc mơ? 

Không, cô không muốn chấp nhận sự thật này. Cô bắt đầu tìm lý do cho anh, có thể anh có việc gì đó cần làm gấp, có thể anh sợ bị bố mẹ cô trách tội, có lẽ nói năng của anh không tốt, không thể hiện ra được nên mới chọ cách rời đi. 

Bao nhiêu tình cảm thầm mến ôm ấp trong hai năm, làm cho cô nhất định tin tưởng, sự trả giá của cô sẽ được quý trọng, dù sao khi yêu con người ta đều thay đổi, vừa đơn thuần vừa ngu xuẩn trong lòng tràn đầy hy vọng, mặc kệ sự thật tàn nhẫn có buông xuống. 

Cạch!Hai mươi phút sau, cánh cửa phòng lại mở, cô vui sướng ngẩng đầy lên. Không nghĩ là anh sẽ quay lại, có thể anh nhớ đến lời mà anh muốn nói? Có lẽ anh muốn cho cô một niềm vui bất ngờ chăng? 

Nhưng Jimin lại lấy từ trong túi ra một cái hộp giấy, đặt lên bàn:

"Đây là thuốc tránh thai, mau uống nó đi!".

Anh tự hỏi rồi tự hỏi, Chaeyoung chắc chắn là không có thói quen dùng thuốc tránh thai, thế nên chỉ có uống sau. Tất cả đều là do anh nhất thời hỏng não, dù thế nào cũng nên lao đi mua đồ bảo hộ chứ, bây giờ thì mất bò mới lo làm chuồng.

Cho dù thế nào, anh cũng không muốn mình có  đứa con ở tuổi này, anh mới hai mươi ba tuổi, nếu có thì cũng phải bảy năm nữa đi. Nếu bây giờ anh ba mươi tuổi, có lẽ anh sẽ cho rằng Chaeyoung rất thích hợp để lấy làm vợ, hiền lành biết nghe lời.

 Nhưng đấy là chuyện của sau này, trước mắt anh chỉ cảm thấy ảo não, chỉ nghĩ mau chóng xong việc. Chaeyoung nhìn gói thuốc anh đặt trên bàn, không nói được nửa lời, giấc mơ lại tan biến, lòng lại một lần nữa đau thương, thì ra giấc mơ cũng chỉ là giấc mơ, giống như một nắm bột phấn, thổi nhẹ cái là bay hết.

"Chuyện này không được kể cho ai biết, nghe rõ chưa? Nếu không đừng trách anh!"

 Anh tin tưởng cái cô gái nhu nhược này sẽ không dám làm trái ý anh, huống chi việc này nói dối cô cũng có lợi, anh thấy đối với sự gia giáo của gia đình nhà Chaeyoung, liệu có thể tha thứ cho cái hành động hoang đường này sao. 

Nam nữ dù sao cũng không bình đẳng, cứ như bố mẹ anh chỉ suốt ngày khuyên anh đừng gây thị phi, nếu đổi lại mà là con gái thì khéo bố mẹ anh nhốt luôn ở nhà quá đi? Cô gật đầu, trong cổ như muốn phát ra tiếng gì, như mở miệng lại không ra âm. Là ai đã bóp chặt cổ cô, là ai không cho cô hô hấp?

"Được rồi, anh đi trước." 

Anh xoay người rời đi, lại là rời đi. Lần này là rời đi thật sự, anh quyết định dừng việc làm gia sư, việc này một lần là đủ rồi, nếu cô còn muốn thực sự với anh, thật sự là đâm đầu vào tường đá rồi.

Anh luôn chỉ dạo chơi mà thôi, người phụ nữ nào cũng vậy, trả lại bông hoa về với tự nhiên, không để lại dấu vết.Có điều anh không hề nghĩ đến, cô gái trước mặt anh đã nói cả đời này chỉ yêu mình anh, cho dù trời có sập xuống thì cũng vẫn chỉ yêu một mình anh.

Cánh cửa bị đóng lại, Chaeyoung một mình ngồi trên giường vẫn không nhúc nhích. Người như bị hóa đá, đến tận mười hai giờ đêm. Ngày sinh nhật của cô đã trôi qua, đã chia tay với cô bé ngây ngô, chờ đón một cuộc sống chân thật mà cũng rất tàn nhẫn...

------------------

"Con có thai phải không?"

Vào một buổi sáng sớm của ba tháng sau, Lee Yeonhee hỏi con gái, sau nhiều ngày thấy những dấu hiệu bất thường ở con gái, bà không khỏi nghi ngờ. Đây là đứa con gái, đi đâu cũng có xe đưa đón, theo lý thuyết mà nói thì không thể xảy ra vấn đề. 

Nhưng mỗi buổi sáng đều thầy nó nôn mửa, cơ thể không thấy có vẻ gầy yếu nữa mà ngược lại còn trở nên đầy đặn, thực sự  là không thích hợp. Trong phòng tắm, Chaeyoung lấy khăn mặt lau qua khéo miệng nói:

 "Con, con cũng không biết nữa..."

"Con không biết? Sao con lại không biết? Rốt cuộc thì con đã gây ra chuyện gì rồi, nghe cách nói của con là mẹ thấy có vấn đề, bình thường mẹ đã dạy dỗ con như thế nào? Con quên rồi phải không!?"

 Lee Yeonhee nóng nảy ép hỏi, quên mất hình tượng của một vị phu nhân hàng ngày, giờ phút này bà đang là một người mẹ thực sự tức giận. Chaeyoung cúi đầu, đây là gia đình của cô, nơi cô luôn sắm vai một đứa con ngoan ngoãn, tốt nhất là không tiếng nói, chỉ nên im lặng mà tồn tại.

Thế nhưng từ ba thắng trước, sau khi vĩnh biệt cuộc đời xử nữ, cô bắt đầu có ý chí của mình, ngày hôm đó cô trái lo phải nghĩ, không có cách nào uống được viện thuốc kia, có lẽ đây là cơ hội để cô mang đứa con của anh, nếu cô uống thuốc không phải là sẽ mất đi cơ hội đó sao?

Đứa con của anh sẽ rất giống anh, thông minh, tự tin, kiêu ngạo. Chỉ cần có thể có đứa con này, chẳng khác nào có được anh, không phải sao?

"Hôm nay không cần đi học, chiều nay mẹ đưa con đi bệnh viện khám, phải tìm lấy một bác sĩ có thể tin tưởng, biết giữ bí mật, nếu không cái nhà này sẽ mất hết mặt mũi vì con!" 

Lee Yeonhee nhanh chóng đưa ra quyết định, trong đầu lúc này một mặt nghĩ chọn người, mặt khác quay ra đau lòng mắng con gái. Tiếng tức giận huyên náo trong phòng ngủ, mơ hồ rơi vào đôi tai một người khác đang ngồi ở đầu bàn ăn. 

Nhưng người đàn ông vẫn thản nhiên dùng bữa sáng, không chút để ý trong lòng. Trong nhà này phải nói là không có nam chủ nhân, mà chỉ có nữ chủ nhân, tuy ở bên ngoài ông là một người lãnh đạo, nhưng lúc về đến nhà ông chỉ ngồi kiêu ngạo hút thuốc, để cho vợ có thể chỉ đạo việc trong nhà.

Lee Yeonhee đi ra từ phòng con gái, vào phòng ăn, chỉ thấy ông chồng vẫn đang nhấm nháp cà phê, một cái nhíu mày cũng không có, chỉ thản nhiên nói:

"Trà của em lạnh cả rồi, tốt hơn nên đổi lại." Người giúp việc nghe thấy, liền chạy đến mang trà đi đổi 

"Xin bà chờ một chút!"Lee Yeonhee gật nhẹ đầu, chờ người giúp việc đi rồi mới mở miệng nói với chồng:

 "Cái đứa con gái giống như con thỏ nhỏ nhà ta, tự nhiên lại làm cho em gặp phiền toái lớn."

Park Sangmin buông tách cà phê, cười thích thú:

 "Em luôn có biện pháp giải quyết mà, em chính là thần hộ mênh của gia đình này!"

"Lấy được em là anh có phúc!"

Lee Yeonhee hừ lạnh một tiếng, vẫn chưa cho chồng biết sự thật. Bà đã sớm có chủ trương, nếu con gái thực sự mang thai, thì cái việc phá thai này nhất định không để cho ai biết, tốt nhất là cho đi du học lấy cái bằng cấp danh giá, sau này về nước lại là một cái thiên kim tiểu thư danh giá.

Park Sangmin cười, sau hai mươi năm kết hôn, ông thường cảm thấy nếu để vợ ra ngoài công tác, nói không chừng thành tựu so với ông cũng chả kém. 

Vào buổi chiều, Lee Yeonhee cùng con gái bước vào phòng khám sản khoa. Hai mẹ con đều đội mũ đeo kính, sợ bị người ta phát hiện, lại có vẻ như giấu đầu hở đuôi. Sau khi bác sĩ kiểm tra, xác định là Chaeyoung mang thai ba tháng. 

Lee Yeonhee tự trấn an chính mình, xin bác sĩ giữ bí mật, đến khi có được lời cam đoan của bác sĩ mới cùng con gái rời đi.Một lát sau về đến nhà, Lee Yeonhee lôi con gái vào phòng, vừa bỏ mũ và kính ra lập tức tát cô một cái:

 "Cái con ranh này, tận ba tháng rồi mà không hé răng, nếu mẹ không phát hiện mày chờ bụng phỡn ra sao? Tốt nhất bây giờ còn kịp, nhất định phải bỏ nó. Con cũng sắp tốt nghiệp rồi, không thể để phát sinh cái loại này cho người ta gièm pha."

Lee Yeonhee cho dù đối với con gái chưa bao giờ cưng chiều nhưng cũng chưa bao giờ thô bạo, đây là lần đầu tiên bà đánh con, nếu không phải nghĩ đến Chaeyoung đang mang thai, không chừng bà muốn chân đá tay đấm. 

Bị một cái tát, mặt Chaeyoung đỏ lên, nhưng cô cũng không ôm lấy mặt, ngược lại hai tay cô ôm lấy bụng bảo vệ sinh mệnh bé nhỏ:

 "Không, con tuyệt đối không bỏ đứa bé này, nó là con của con cùng anh Jimin...!"

Không biết cô đã từng nghe ai nói qua, nếu một người phụ nữ muốn sinh con với một người đàn ông, thì chính là vì yêu anh ta. 

Mà tâm tình của cô lúc này đúng là như vậy, nếu không giữ được Jimin, cô cũng muốn giữ lại kết tinh của hai người, cho dù có ngốc nghếch nhưng cô không có biện pháp nào thông minh được, đây chính là yêu đi? Bảo vệ đứa bé này, cô cảm thấy có sức lực, để mà tiếp tục yêu anh.

"Anh Jimin, con nói là Park Jimin?"

Lee Yeonhee lập tức bị thu hút, cảm thấy nghi ngờ, dù sao Park Jimin ưu tú như thế, nghe nói bạn gái cũng không thiếu, con gái bà làm sao mà trói được hắn? 

Mẹ có thể nghi ngờ lời nói của cô sao? Đôi mi cô nhíu lại, đây là chuyện có thể đùa được sao? Sống đến mười tám tuổi, cô chỉ yêu có một người, đó là Jimin, cô không thể tưởng tượng được mình có thể thân mật được với người con trai khác.Lúc này cô nghiêm mặt nói:

"Con xác định, trăm phần trăm xác định, cho dù xét nghiệp DNA cũng có thể!"

"Ngoái nó ra, con cũng không có cơ hội để cùng ai làm bậy, đúng rồi chính là nó!"

 Lee Yeonhee càng nghĩ càng thấy hợp lý, ba tháng trước Jimin đột nhiên từ biệt không làm gia sư nữa chắc là bởi vì "gặp chuyện không may" nên mới nghĩ chạy, giờ làm sao đây? Đương nhiên phải bắt hắn chịu trách nhiệm làm cha rồi. 

Chaeyoung trong lòng đột nhiên rung động một chút, không biết là mẹ đang suy nghĩ cái gì? Jimin liệu có nổi điên không? Anh ấy căn bản không muốn có đứa bé, nếu anh ấy biết được hẳn là sẽ rất tức giận.

Có lẽ trong đầu cô nghĩ rất đơn giản, rất chân thành, đến mức liều lĩnh, thậm chí không để ý đến sự nghiệp học tập cùng tiền đồ, đã quên đi bản thân mình, người như  Jimin có thể hiểu hết được con người cô sao? Lee Yeonhee cười lạnh, chỉ thẳng vào con gái, khó khăn nói một câu khen ngợi:

 "Con làm tốt lắm!"

Cô chưa kết hôn mà mang bầu tự nhiên lại được mẹ khen ngợi? Chaeyoung còn chưa kịp trả lời thì mẹ đã ra khỏi phòng, tiếng cười vẫn còn vang lại. Mẹ cô sẽ quyết định thế nào đây? Bắt cô bỏ đứa bé của Jimin? Hay đưa cô ra nước ngoài để tránh dư luận?

Cô chỉ có tưởng tượng được những kết quả này, như thế nào cũng không thể nghĩ đến giấc mơ của cô sẽ có một ngày trở thành hiện thực...Đêm đó Park Sangmin nghe xong lời mà vợ vừa nói, cằm thiếu chút nữa rớt xuống đến ngực. Cái đứa con gái luôn im lặng đến mức không có tiếng của bọn họ, từ lúc nào mà lại dám gây ra một trận phong ba thế này.

"Em nói thật chứ, Chaeyoung mang thai con của Park Jimin? Con bé mới mười tám tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ mà."

 Park Sangmin cũng không hỏi đến học hành cùng cuộc sống của con gái, toàn quyền đều giao cho vợ ông xử lý, ông còn tưởng rằng con gái mình cái gì cũng không biết, hóa ra là đã nhảy lớp đến được trình độ này.

"Mười tám tuổi đã sớm đã có nhận thức tình dục lâu rồi, ông còn nghĩ nó là trẻ con sao?"

Sau chuyện này Lee Yeonhee đối với con gái đã thay đổi rất nhiều, cái đứa con gái vô dụng này rốt cuộc cũng làm được một chuyện ra hồn.

"Thế bây giờ chúng ra nên làm gì?" Park Sangmin vẫn luôn tôn trọng ý kiến của vợ, nhất là những việc lõi đời, quan hệ xã giao, vợ ông là người hướng dẫn tốt nhất.

Lee Yeonhee đã sớm có tính toán tốt, mỉm cười nói:

 "May mắn đối tượng là Park Jimin, đây là bất hạnh cũng là may mắn, thôi để cho hai đứa kết hôn đi! Dù sao Chaeyoung cũng không có cái tài cán gì, tiếp tục học cũng không có ý nghĩa, quan trọng nhất là tìm được một người chồng tốt, để sau này gánh vác sự nghiệp của chúng ta, anh thấy ngoài  Jimin ra còn có sự lựa chọn nào tốt hơn không?"

"Như vậy....." Sau khi được vợ thức tỉnh, Park Sangmin chuyển từ kinh hoàng nhảy nhót sang vui sướng.

 "Anh thật sự là rất thích thằng bé này, chỉ sợ là nó không thích Chaeyoung thôi, nếu bọn chúng đã có con với nhau, tất nhiên là phải biết thời biết thế, thúc đẩy chuyện tốt mà làm thôi"

Hai vợ chồng họ bàn bạc một lúc, liền đưa ra quyết định, trong mắt bọn họ cuộc hôn nhân này không phải cầu là có được, cái gọi là đánh nhanh diệt gọn, không thừa dịp lúc này thì còn đợi đến khi nào, nhất định có thể trói chặt Jimin.

"Anh sẽ liên lạc với gia đình bên đấy, yên tâm sẽ theo lời em mà làm."

Park Sangmin lấy giấy bút ra, ghi lại những ý chính của vợ, lần này đàm phán không thể thất bại, cần phải quyết định cuộc sống sau này cho con gái. 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro