CHƯƠNG 6
Hôm nay là sinh nhật lớp trưởng Hòa. Hòa rủ các bạn trong lớp cùng đi karaoke để vui cùng Hoà. Sinh nhật lớp trưởng thì tất nhiên phải có lớp phó kỉ luật Vi theo rồi. Tùng Anh định nói với các bạn là về có việc nhưng tụi nó cứ lôi kéo mãi, cuối cùng Tùng Anh cũng phải đành đi theo.
Vào phòng karaoke, mỗi người sẽ phải bóc thăm xem ai sẽ phải hát đầu tiên. Những tờ phiếu được đưa xoay vòng thì đến tay Vi. Thật bất ngờ. Vi là người hát đầu tiên. Vi lúng túng gãi đầu định không hát nhưng tụi bạn nàn nỉ quá với lại hôm nay là sinh nhật Hòa nữa nên Vi hát coi như tặng sinh nhật Hòa luôn.
- Vi sẽ hát một bài nhạc buồn, đây là bài Vi thích nhất, Vi hát không hay các bạn đừng cười nghen. Coi như quà Vi tặng Hoà luôn nghen. Vi sẽ hát bài I Love You.
Nhạc vang lên, Vi cất giọng, cả phòng im lặng lắng nghe giọng hát của Vi. Giọng Vi thật cao, thật hay và rất có hồn, nó cũng bị cuốn vào bài hát ấy.
Một vì sao đang bay ngang qua
Nói với em rằng anh đã đi rất xa
Ngôi sao kia như đang một mình
Như chính em đang ở đây
Từng cơn mưa đang rơi rơi nhanh
Nhớ đến những lần đôi ta tay nắm tay
Bước chân một đường có anh bên cạnh em
Thời gian trôi còn lại tôi chiếc hôn theo mưa cuốn trôi
Nụ cười anh với cánh tay ôm đôi vai gầy
Được gần anh, được yêu anh với em là một giấc mơ
Đừng xa em, đừng quên em anh nhé
Lại gần để giây phút ấm áp
Hãy để em được ôm anh trong 1 ngày
Em sẽ đi, đi rất xa
Vài giọt nước mắt sẽ ướt đẫm khỏe mắt ướt nhòa
Yêu anh yêu trọn đời
Anh có nghe chăng lời em nói bên cạnh
I love you !
Lại gần đây ...
Hãy để em được ôm anh dù chỉ 1 lần...
[Cừu: Bài này là: I Love You – Miu Lê, tui mê bài này lắm, mấy bạn nghe thử nha:3]
An Vi hát quá nhập tâm vì bài hát đó cô muốn một người nghe, và dường như người đó cũng hiểu được ý muốn của cô. Vừa hát, thỉnh thoảng cô đưa mắt nhìn thái độ của Tùng Anh.
Tùng Anh thì trầm tư ngồi lắng nghe. "Sao lời bài hát lại tác động đến tâm trí mình đến như vậy?" – Tùng Anh tự hỏi. Bỗng dưng nó thấy lòng mình hoang mang đến cực độ, phải chăng chính nó cũng có cảm tình với cô nhưng vì nó sợ phải chấp nhận điều đó.
Không thể như vậy được, chỉ yêu Tú thôi mà. Đối với nó, Tú mới là người nó yêu, và rồi nó nhanh chóng chấp nhận rằng nó chỉ yêu Tú mà thôi, tình cảm của nó đối với Vi chỉ là tình yêu thương đối với người bạn thân của mình mà thôi, không có gì hơn cả.
Hoang mang trong suy nghĩ của mình, An Vi đã kết thúc bài hát của mình từ lúc nào rồi và ngồi xuống cạnh bên nó.
Đến khi nghe tiếng vỗ tay của các bạn nó mới biết rằng bài hát đã kết thúc. Đang vui thì Huệ, cô bạn đi cùng với An Vi bảo phải ra về trước, nhưng do Huệ chở Vi cùng đi nên giờ Huệ nhờ nó đưa Vi về dùm. Điều đó cũng dễ hiểu chỉ vì trong lớp nó ngồi kế Vi và nếu nhìn vào thì cũng đoán được là nó và Vi là bạn thân của nhau mà. Tình thế như vậy thì khó từ chối nên cuối cùng nó đành gật đầu chấp nhận.
Suốt buổi tiệc, ngồi kế nó mà Vi không hề mở một lời, cứ tập trung ngồi uống bia cùng tụi bạn. Nó thấy lo lắm nhưng cũng chẳng biết phải làm gì khi hôm nay là sinh nhật Hoà thì mọi người vui một tí cũng chả sao. Tiệc tàn thì cũng là lúc Vi say mèm. Mọi người chia tay nhau ra về, nó cũng đỡ Vi ra chỗ lấy xe. Trên đường về, Vi cứ ngất ngửa đòi nôn ói, mấy lần nó phải dừng xe lại cho Vi nôn mấy cái bia bọt kia ra khỏi cơ thể. Chở Vi ngồi phía sau, Nó nói :
- Vi không sao chứ, ráng một tí đi, sắp tới nhà rồi.
Rồi nó làu bàu:
- Lớp phó gì mà hư quá, nhậu đến cả say khướt.
Tưởng Vi say không thể nói được gì nhưng không, người ta bảo rượu vào thì cũng là lúc càng say lại càng tỉnh. Là lúc người ta dễ dàng bộc bạch suy nghĩ của mình nhất. Vi thốt lên:
- Tùng Anh ghét Vi lắm sao mà cứ trốn tránh Vi mãi vậy? Có biết làm vậy là Vi buồn lắm không? Vi có làm gì sai chứ! - Vi gắt lên.
- Không Vi không sai, chỉ vì Tùng Anh ngại thôi. - Nó thốt lên.
Rồi sau đó, An Vi dựa vào vai nó không nói gì cho đến khi về đến nhà. Tới nhà, đang đỡ người An Vi xuống thì Vi ôm chầm lấy nó và khóc.
- Sao lại đối xử với Vi như vậy? Vi không đáng để được Tùng Anh yêu thương hay sao?
- Vi say rồi đó, vào nghỉ đi. - Nó lên tiếng.
- Không, chưa bao giờ Vi tỉnh như lúc này. Hãy để cho Vi nói. Tùng Anh hãy cho Vi biết tại sao lại không chấp nhận tình cảm của Vi?
- Vì định kiến của xã hội Vi à! - Nó đáp lại.
- Không đúng, định kiến xã hội gì chứ. Ngày xưa Tùng Anh cũng yêu Tú đó còn gì? Với lại Vi đã nói là mặc kệ cái xã hội thối nát này cơ mà, Vi chỉ cần Tùng Anh thôi hiểu không?
Không đợi nó đáp, Vi đã ngủ say trên người nó. Nó nhấn chuông gọi bố mẹ Vi ra mang Vi vào thì nó mới về nhà.
Trên đường về nhà, nó cứ suy nghĩ, nó đang tìm câu trả lời cho câu hỏi của Vi. Tại sao nó không thể chấp nhận Vi? Nó chợt nhận ra cái câu trả lời do định kiến xã hội chỉ là một thứ ngụy biện cho suy nghĩ hèn nhát của nó. Đơn giản chỉ vì nó không dám yêu một lần nữa. Một lần với nó đã là quá đủ rồi, và rồi suy nghĩ ấy chỉ thoáng quá trong đầu nó. Nó lắc đầu và khẽ nói với chính mình:
- Mày không chấp nhận Vi đơn giản chỉ vì mày còn yêu Tú. Nói tới đó thì nó rồ ga phóng như bay về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro