Gặp nhau "ngẫu nhiên"
Hôm ấy, sân trường rộn ràng trong nắng sáng, những bước chân vội vã nối nhau chuẩn bị cho kỳ thi. Vy ngồi ở một góc quen thuộc, trên tay cầm những câu chuyện mà cô thầm lưu giữ, đọc đi đọc lại như một cách tự trấn an trái tim đang hồi hộp. Đôi mắt vẫn vô thức liếc ra phía cổng trường, tìm kiếm một bóng dáng thân quen đã hằn sâu vào từng nhịp đập.
Và rồi, Bách xuất hiện.
Nhưng Vy đã thôi không nhìn nữa. Cô nghĩ rằng, như mọi lần, Bách sẽ đi thẳng về phía đám bạn, chẳng hề để ý đến mình. Vy cúi thấp đầu xuống, cố gắng giấu đi sự xao động trong lòng.
Nhưng bất ngờ thay — khi vừa nói chuyện xong với bạn bè, Bách lại quay phắt ra phía Vy. Một cái chạm mắt bất ngờ, ánh nhìn của cả hai giao nhau trong một khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng đủ khiến tim Vy đập thình thịch. Cô vội lia mắt đi nơi khác, giả vờ như không có gì, tim thì loạn nhịp như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Một lát sau, đám bạn của Bách cùng kéo lại chỗ Vy ngồi, Bách đứng trước mặt Vy — gần đến mức, nếu Vy không nhanh tay tắt màn hình điện thoại thì có lẽ Bách đã thấy hết những câu chuyện riêng tư trong đó mất rồi. Vy mím môi, trái tim cứ như nhảy múa trong lồng ngực.
Khi tiếng loa thông báo ổn định đội hình vang lên, mọi người bắt đầu sắp xếp lại chỗ ngồi. Vy vẫn còn đeo cặp trên vai, tay quạt quạt trước ngực vì trời nóng quá. Bách liếc thấy, nhẹ giọng nói:
"Bỏ cặp xuống đi, nóng chết."
Vy giả bộ lắc đầu, quay đi, làm bộ không thèm quan tâm. Nhưng trong lòng thì xốn xang, vì chỉ một câu nói giản đơn ấy thôi, cũng đủ khiến ngày hôm đó trở nên đặc biệt.
⸻
Giờ thi Toán kết thúc, Vy bước vội về lớp để cất đồ, không còn cái thói quen chạy đi tìm Bách như mọi lần nữa. Cô bé nghĩ: "Chắc thôi, cũng nên bớt ngây ngô lại rồi." Nhưng khi vừa bước ra khỏi lớp, số phận lại như muốn trêu ghẹo một chút. Vy vừa đi vừa giữ vẻ lạnh lùng "ngầu lòi", quyết không để bản thân nhìn quanh tìm kiếm cậu bạn kia.
Thế mà —
Bách đã ở đó.
Và thay vì để Vy đi lướt qua như một cơn gió, Bách đã đưa tay kéo nhẹ quai cặp Vy lại.
Khoảng cách giữa hai đứa sát rạt, hơi thở cũng gần như chạm vào nhau.
Giọng Bách vang lên, quen thuộc nhưng cũng khiến tim Vy run lên nhè nhẹ:
"Ê, thi đề mấy vậy?"
Vy thoáng bất ngờ, vội vàng đáp lại rồi nhanh chân bước đi, cố giữ vẻ "ngầu" cho đến khi khuất bóng.
Nhưng chỉ có Vy mới biết, trái tim cô lúc ấy đã mềm ra như một viên kẹo dưới nắng, ngọt ngào và ấm áp.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro