Chương 1: Khởi đầu bằng một lời mời

Tôi vẫn còn nhớ cái buổi chiều đó, khi mọi thứ chỉ mới bắt đầu.

Ánh nắng rọi qua cửa sổ phòng làm việc, vàng nhạt và chậm rãi như chính tâm trạng của tôi lúc ấy. Tôi đang sửa lại vài bản phối thì điện thoại reo. Một tin nhắn đến từ Dương – Dương Domic, người từng hợp tác với tôi hồi năm ngoái trong một dự án nhỏ. Cậu ấy không nói nhiều, chỉ gửi một câu: "Hè này có hứng viết một bài cùng tớ không?" kèm thêm một icon nhoẻn miệng cười. Đơn giản vậy thôi mà khiến tôi phải dừng tay.

Tôi chưa từng thực sự nghĩ đến việc sáng tác chung với ai một cách lâu dài. Tôi quen làm việc một mình – lặng lẽ và tập trung. Nhưng với Dương thì khác. Cậu ấy có cách khiến mọi thứ trở nên nhẹ nhàng hơn, như thể viết nhạc là chuyện của hai người ngồi trong căn phòng nhỏ, vừa đánh đàn vừa kể nhau nghe những giấc mơ.

"Tớ đang rủ thêm một người nữa. Cậu biết Hiếu chứ? HIEUTHUHAI. Tớ nghĩ ba người mình có thể làm nên chuyện." Tin nhắn tiếp theo khiến tôi khựng lại vài giây.

Hiếu à... Tôi biết. Ai trong showbiz mà không biết Hiếu – rapper có nụ cười rạng rỡ, giọng rap đặc trưng và luôn tràn đầy năng lượng. Nhưng cũng vì thế mà tôi hơi lo. Cậu ấy sôi nổi quá, còn tôi thì... không.

Vậy mà tôi vẫn nhấn "Đồng ý".

Một tuần sau, chúng tôi hẹn nhau ở một phòng thu quen thuộc trong thành phố. Tôi đến sớm, như thường lệ. Mang theo laptop, headphone và cả một tâm trạng lẫn lộn.

Dương đến sau tôi khoảng mười phút. Vẫn nụ cười ấy, vẫn cái cách cậu ấy vỗ nhẹ vào lưng tôi như chào thân quen dù đã lâu không gặp.

"Hiếu chắc kẹt xe rồi. Cậu ấy bảo đang trên đường." Dương nói, rồi không hỏi thêm gì. Cậu ấy rót hai cốc nước, ngồi xuống bên cạnh tôi và mở bảng nhạc nền mà cậu ấy muốn bắt đầu.

Chúng tôi nghe thử vài đoạn beat, ghi chú lại những giai điệu gợi cảm hứng. Không khí nhẹ như bông, không áp lực, không gấp gáp.

Cửa mở. Tiếng bước chân lẫn tiếng cười vang vọng: "Xin lỗi nghen, tui tới trễ!"

Và đó là lúc tôi lần đầu tiên thấy Hiếu ở khoảng cách gần đến vậy. Cậu ấy bước vào như một làn gió, ánh mắt sáng, giọng nói ấm. Tôi mỉm cười theo phản xạ, không ngờ cảm giác lại dễ chịu đến thế.

Buổi gặp mặt đầu tiên của chúng tôi kết thúc bằng một lời hứa: "Sẽ viết ra thứ gì đó đặc biệt – không chỉ là bài hát, mà là thứ khiến người ta nhớ mãi."

Tôi không biết khi đó tôi rung động vì âm nhạc, hay vì hai người họ. Có lẽ là cả hai.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro