CHƯƠNG 3: KIẾM VÀ ÁNH SÁNG
Từ trên một tòa nhà nào đó, ba nhân vật đang âm thầm quan sát Jonas và cô gái.
"Cậu có nghĩ cô ấy sẽ thắng không, Sasaki?" – Người đàn ông to lớn lên tiếng, giọng trầm đục, ánh mắt vẫn dõi theo trận đấu.
"Sẽ rất khó khăn, nhưng cô ấy hiểu rõ nơi đây hơn ai hết." – Thanh niên với mái tóc xanh đáp, ánh mắt của anh ta đầy suy tư.
"Hahahahaha, cô ấy sẽ thắng thôi." – Cô gái trong bộ quân phục lạc quan mỉm cười, giọng điệu tự tin đến khó tin.
"Đúng là vậy." – Người đàn ông to lớn khẽ gật đầu, không thể che giấu sự tin tưởng.
......
"Cậu muốn nghe tên tôi khi còn ở Trái đất, hay là tên tôi hiện tại?" – Cô gái
"Không lẽ cô... cô cũng giống như tôi sao?" – Jonas với tâm trạng hoang mang, câu hỏi của cậu vang lên đầy bất an.
"Đúng vậy." – Cô gái đáp lại, giọng nhẹ nhàng
"Tôi là Jonas Harson."
"Điều đó tôi đã biết rồi No.1, Misao Watanabe là tên của tôi khi ở Trái đất và cũng là tên khi tôi tái sinh." – Cô gái nói.
Lời nói của cô gái khiến cho Jonas đầy rẫy những sự ngờ vực và cảm giác thiếu thông tin.
"Tại sao cô lại gọi tôi là No.1, ý cô là sao? Và cô vẫn giữ được tên khi tái sinh sao?" – Jonas hỏi.
"Cậu chính là một trong hai mươi lăm người tới đây, và cậu phải giết tôi và hai mươi ba người còn lại nếu muốn giữ mạng của mình, vì họ sẽ săn lùng cậu như tôi bây giờ..." – "Đó là một chút thông tin tôi có thể nói với cậu thay cho sự công bằng của mình."
"Với cái tên đó, chắc chắn cô ấy là người Nhật, và cũng ở Trái đất như mình." – Jonas suy nghĩ.
"Vậy cô sẽ giết tôi sao?" – Jonas hiện lên một chút sự kiêu ngạo hỏi cô gái.
"Đúng vậy." – Misao đáp lại, ánh mắt không hề lay động.
Xoẹtt........
Vừa dứt câu, Misao bất ngờ lướt đi như một tia chớp, nhanh chóng nhảy lên trước Jonas, chuẩn bị cho một cú chém ngang đầy mạnh mẽ.
"Nhanh quá..." – Jonas nghĩ, cảm nhận rõ ràng sự nguy hiểm trong chuyển động của cô gái.
"Bích x3, Rô x1 mức 10!" – Jonas lập tức thi triển phép thuật, khối cầu ánh sáng bao quanh cậu, không chỉ để đỡ cú chém, mà còn phát nổ, đẩy Misao ra xa.
Cú nổ mạnh mẽ khiến Misao dễ dàng tiếp đất, nhưng không hề chậm trễ, cô lại phóng tới Jonas với một cú chém khác đầy tốc độ.
"Đừng chủ động như vậy nữa chứ, cô gái!" – Jonas nói, vẻ mặt thoáng chút đùa cợt, đồng thời thi triển phép thuật. "Cơ x2, Rô x2 mức 5!" – Cậu biến mất và chỉ trong nháy mắt, hai phiên bản phân thân của Jonas xuất hiện bên cạnh cậu.
"Bích x4 mức 10!" – Jonas thi triển một đòn mạnh mẽ, sử dụng sức mạnh của Bích x4 mức 10, giống như lần cậu đã dứt điểm quân Livier ở trận chiến bình nguyên Aras, nhưng lần này kết hợp với hai bản sao của mình.
Với cách thi triển này, sức mạnh của Bích x4 mức 10 được chia đều cho mỗi bản sao, khiến tấn công có thể được thực hiện từ nhiều hướng cùng lúc.
Misao không hề chùn bước. Với những cú lướt điệu nghệ, cô né được cả ba tia ánh sáng hủy diệt, những tia sáng mà nếu trúng phải, có thể xé tan bất kỳ đối thủ nào.
"Bích x1, Rô x3 mức K!" – Một tia sáng nhỏ xuất hiện, tốc độ nhanh đến mức không thể quan sát được, và hướng thẳng về phía Misao.
Misao không thể tránh được, nhưng nhờ phản xạ, cô khẽ nâng kiếm lên đỡ, nhưng cú tấn công đó vẫn tuy không trực diện nhưng vẫn trúng khiến cô phải phun máu từ miệng mình. Kiếm của cô cắm xuống đất, người khuỵ xuống, tay trái ôm chặt bụng.
"Không thể tin được là cô còn sống sau khi hứng đòn tấn công ấy ở mức mạnh nhất đấy..." – Jonas nói, giọng đầy sự nể phục. "Bình thường chỉ với đòn đó, có thể giết sạch hàng loạt người trên đường bay của nó rồi."
Misao không đáp lại. Cô chỉ thở nhẹ, cảm giác đau đớn tạm lắng xuống khi cô lấy lại sức lực, chuẩn bị tiếp tục cuộc chiến
Misao lẩm bẩm gì đó bên môi trước khi lướt về phía Jonas, chuẩn bị cho một cú chém xoay mạnh mẽ từ trên xuống.
"Rô x4 mức 5!" – Jonas thi triển phép thuật ngay lập tức, dùng tốc độ của Rô để tránh cú chém sắc bén của Misao. Nhưng một điều kỳ lạ xảy ra. Jonas vẫn đứng đó, chưa kịp hành động, và trước khi cậu có thể kịp thể hiện sự hoang mang trên nét mặt, cú chém của Misao đã gần chạm đến.
"Cô ta sử dụng nó rồi..." – Chàng trai tóc xanh, người đang quan sát trận chiến từ trên tòa nhà, thốt lên.
Bỗng nhiên, miếng ván dưới chân Jonas trượt đi, và cậu chỉ kịp lách người sang một bên để tránh cú chém từ Misao. Không chần chừ, Jonas lập tức thi triển đòn tấn công, năm tia sáng bắn về phía Misao.
Misao, với khả năng phản xạ tuyệt vời, nhảy lên né tất cả các tia sáng, và ngay lập tức tiếp tục lao tới Jonas, chuẩn bị cho một cú chém khác đầy tốc độ.
"Kích hoạt khóa phép lần hai." – Lời lẩm bẩm của Misao cuối cùng đã đến tai Jonas khi cô lướt gần đến cậu. Một cú chém trực diện đánh mạnh vào bụng Jonas, khiến cậu chìm sâu trong cơn đau, và phải gục xuống.
"Fuck, cái quái gì vậy? Ta không thể nệm phép được... ra là cái thứ quái quỷ cô ta lẩm bẩm có tác dụng như vậy sao?" – Jonas nghĩ ngợi trong sự đau đớn, máu từ vết thương ở bụng bắt đầu chảy ra.
"Tôi không để cậu hồi phục đâu, Kích hoạt khóa phép lần cuối "- Misao dùng kiếm đâm tiếp vào tim Jonas trước khi cậu dùng Cơ x4 mức K để khôi phục hoàn toàn trạng thái cơ thể.
"Cái quái..." – Jonas gần như không cong khả năng chiến đấu sau cú đâm vừa rồi. Một cú đấm chí mạng thẳng vào tim
Misao rút kiếm vào vỏ, quay lưng bước đi, không quay lại nhìn lần nữa. "Tạm biệt, No.1." – Misao lạnh lùng nói.
"Chết tiệt..." – Jonas thầm nghĩ, đôi mắt vẫn nhìn theo cô trong tuyệt vọng. Lý trí của cậu cho thấy Misao đã thắng, nhưng rồi một tia sáng lóe lên trong mắt Jonas, cậu không thể bỏ cuộc.
Nhưng trước khi Misao có thể đi xa, Jonas dùng chút sức lực còn lại để triệu hồi Joker, thực thể thiên thần hủy diệt mà cậu chỉ có thể gọi khi tuyệt vọng.
"Joker!" – Jonas gắng gượng, thốt lên trong sự đau đớn. Chỉ trong giây lát, một thực thể thiên thần với đôi cánh rộng lớn. Ánh sáng chói lóa tỏa ra từ cơ thể nó, không gian xung quanh rung chuyển, như một dấu hiệu của sự hủy diệt không thể cản phá. Thực thể này lao về phía Misao, không chút do dự, tốc độ của nó như một tia chớp, với sức mạnh vô cùng to lớn, hoàn toàn làm lu mờ mọi thứ xung quanh.
"Cái?" – Misao chưa kịp phản ứng, và hứng trọn tia sáng hủy diệt từ thực thể kia, tia sáng mạnh tới mức kinh hoàng, năng lượng từ đòn tấn công như một cơn bão vùi dập cô. Misao chỉ kịp né tránh và chống đỡ bằng phản xạ muộn mạng của mình, đôi tay cô run rẩy khi cảm nhận sức mạnh kinh khủng từ thực thể đó.
Jonas vẫn nằm bất động, không còn khả năng đứng dậy. Những đợt tấn công ánh sáng hủy diệt từ thực thể thiên thần không ngừng bắn ra, vây lấy Misao, khiến cô không còn cách nào khác ngoài chống đỡ bằng hết sức lực và sự bền bỉ của mình.
"Chết tiệt, mình chỉ còn cách tìm cách giữ mạng trước khi tên kia hoàn toàn chết hẳn và việc thi triển thứ quái quỷ này kết thúc." – Misao nghĩ, cảm giác mệt mỏi dâng lên trong người. "Nếu mình không làm được thì hắn sẽ..." – Cô tiếp tục nhận đòn tấn công, cảm giác cơ thể mình đang kiệt sức, như thể sắp mất mạng đến nơi.
Với những cú tấn công không ngừng nghỉ, Misao bị đẩy lùi từng bước, nhưng cô vẫn vung kiếm để bảo vệ mình. Tia sáng hủy diệt của thực thể thiên thần không ngừng xé nát không khí khi lao thẳng về phía cô, khiến cô phải né tránh và chống đỡ.
Một nhát chém từ xa được Misao tung ra, khiến thực thể kia phải khựng lại một chút, trước khi tiếp tục tấn công Misao.
"Có lẽ tôi sẽ xuống..." – Người đàn ông to lớn đang quan sát trận chiến nói, vẻ mặt lo lắng.
"Không cần đâu, cậu ấy sẽ ổn thôi." – Chàng trai tóc xanh kéo vai người đàn ông to lớn lại, cố gắng giữ bình tĩnh.
"Đây chỉ đơn giản là một trận chiến giữa pháp sư và sát thủ, như trong game thôi mà." – Cô gái mặc quân phục lạc quan nói, giọng có phần vui vẻ nhưng không giấu được sự lo lắng.
KENG, KENG, KENG... – Những tiếng va chạm sắc lạnh vang lên giữa chiến trường, khi Misao tiếp tục né đòn và vung kiếm chém trả những tia sáng hướng về phía mình. Thực thể kia không ngừng tấn công, lần này thay vì tấn công từ xa, nó lao đến gần Misao, đấm mạnh vào cô, khiến cô văng ra xa. Sau đó, nó lại tiếp tục sử dụng tía ánh sáng hủy diệt nhắm về phía cô.
Misao tiếp tục dính đòn trực diện, cơ thể cô gần như kiệt sức, bộ trang phục rách rưới, những vết thương không ngừng đổ máu.
Một tia sáng hủy diệt lao về phía Misao.
"Kết thúc rồi." – Misao thầm nghĩ, khi tia sáng đã gần chạm tới cô, nhưng đột nhiên, nó biến mất hoàn toàn giữa không trung.
"No.1 tắt thở rồi." – Misao nói, sức lực chỉ còn lại ít ỏi, trước khi cô nằm gục xuống đất, kiệt sức.
"Mình chỉ biết cậu ta có con át chủ bài. Nếu sử dụng xong mà không kết liễu mục tiêu theo quy luật của thế giới này, cậu ta sẽ chết vì thi triển nó." – Misao nghĩ thầm, một cảm giác ân hận dâng lên trong lòng. "Mình thật ngu ngốc khi nghĩ rằng đã giải quyết xong cậu ta."
"Từ giờ sẽ không chủ quan nữa." – Misao thầm nhủ, cô chưa phải trả giá cho sự chủ quan của mình.
......
"JONAS, JONAS, JONAS!"
Tiếng gọi ấy như một đoàn sóng vỗ về cậu, nhắc cậu thoát khỏi màn đêm sâu thẩm. Jonas từ từ mở mắt, và ánh sáng mờ ảo của một ngày mới chiếu vào khuôn mặt cậu. Khung cảnh quen thuộc hiện ra trước mắt: căn nhà gỗ nhỏ nơi cậu đã sống suốt bao nhiêu năm qua, với mái tranh nhẹ nhàng cũ kỹ, hương gỗ mộc lẩn khuất trong không khí. Đây chính là nơi Jonas đã được tái sinh, nơi cậu có một gia đình mới, khác xa với cuộc sống trước đây.
"Ra đây là thứ gọi là hồi tưởng sao?" – Cậu thầm nghĩ, nụ cười nhẹ thoáng qua gương mặt kiệt quệ của cậu.
Cậu khẽ ngồi dậy, đôi mắt mờ dần khi cậu nhìn thấy cha mẹ mình, những người đã che chở và yêu thương cậu vô điều kiện trong suốt những năm qua. Cha cậu bước vào phòng với nụ cười hiền hòa như ngày nào, vừa thấy Jonas tỉnh dậy, ông đã lên tiếng:
"Dậy mà xuống ăn sáng này."
Giọng nói đó, nhẹ nhàng và đầy yêu thương, cứ như thế khắc sâu vào trái tim cậu, khiến cậu không thể quên đi cảm giác bình yên này dù cho tất cả đang sụp đổ xung quanh.
Jonas mỉm cười yếu ớt, rồi từ từ đứng dậy, bước ra khỏi giường. Cảm giác mỏi mệt vẫn còn đọng lại trong người cậu, nhưng khi nhìn thấy mẹ cậu, bà đang bận rộn với bữa sáng ở căn bếp. Mái tóc dài của bà vẫn óng ả, những vết chân chim quanh mắt. Khung cảnh bình dị này, nơi mà cậu không bao giờ dám nghĩ sẽ có được sau khi chuyển sinh, lại trở thành một phần trong cuộc sống của cậu, dù chưa bao giờ là thật sự trọn vẹn.
"Chào mẹ..." – Jonas thì thầm, rồi ngồi xuống bàn ăn. Những món ăn sáng giản dị, chỉ là bánh mì và trứng, nhưng trong khoảnh khắc ấy, mọi thứ trở nên đầy đủ. Mùi thơm của bánh mì mới nướng, của mùi cà phê quẩn quanh, khiến cho cậu cảm thấy như mình đang ở nơi an toàn nhất, nơi mà không gì có thể xâm phạm được.
Cha cậu ngồi xuống đối diện.
"Có chuyện gì không ổn sao, Jonas?" – Cha cậu nhìn vào mắt cậu, đôi mắt đó dường như đã hiểu rõ rằng cậu đang trải qua một nỗi đau thầm kín, nhưng ông không nói ra. Chỉ có đôi tay của ông, đặt lên bàn ăn, lặng lẽ chờ đợi, cho cậu thời gian.
Jonas nhìn vào mẹ cậu, người đang cười hiền, đôi tay bà chăm sóc bữa ăn. Ký ức về gia đình, về tình yêu thương lại đến dâng đầy trong lòng cậu, khiến cậu cảm thấy một nỗi đau đớn sâu thẳm, nhưng cũng đầy biết ơn.
Cậu đã từng có tất cả – một gia đình, một cuộc sống bình yên. Nhưng cậu thật sự lại chưa bao giờ coi đây là cuộc sống mình
"Mẹ, cha... Con sẽ luôn nhớ các người." – Jonas nghĩ, trong khi đôi mắt của cậu dần mờ đi, chìm vào hối tiếc và yêu thương sâu sắc. Những hình ảnh này sẽ không bao giờ bị xóa mờ, dù cậu có ra đi. Gia đình này, tình yêu này, sẽ luôn ở lại, trong tim cậu, ngay cả khi cậu không còn.
Một thoáng chốc cậu nghĩ :"28 năm ở đây có khi mình lại thật sự thuộc về nơi này ".
Và rồi
"Lukas,Lukas"
Tiếng gọi vang lên trong không gian ấm áp, như một tiếng gọi thân thương từ một thời quá khứ mà Jonas đã lâu lắm không nghe lại. Lukas... Cái tên ấy như một phần của cuộc sống cậu, một phần đã bị mất đi trong một thế giới khác. Cảm giác lạ lùng dâng lên trong lòng cậu khi đôi mắt cậu mở ra, và lần nữa, cậu lại thấy mình ở đó, trong một thế giới mà cậu từng sống. Jonas lại mở mắt ra với khung cảnh Giang Sinh và cô gái bên cạnh cậu Sophie người mà cậu coi như cả cuộc đời mình.
Đó là Giáng Sinh ở Đức, nơi mà tuyết rơi nhẹ nhàng khắp các con phố, ánh đèn lung linh của những ngôi nhà cũ hòa cùng không khí ấm áp của mùa lễ hội.
Cậu đứng đó, bên Sophie, cô gái mà cậu yêu thương hơn tất cả.
Sophie mỉm cười, đôi mắt cô long lanh dưới ánh đèn đêm. Lukas cảm nhận trái tim mình đập nhanh hơn, yêu cô ấy hơn bao giờ hết.
"Anh có nghĩ Giáng Sinh năm nay sẽ là Giáng Sinh tuyệt vời nhất không?" – Sophie hỏi, giọng cô êm ái, nhẹ nhàng. Cô ngước nhìn Lukas, ánh mắt ấy chứa đầy yêu thương, đầy tin tưởng.
"Ừ... Giáng Sinh này là tốt nhất, và những Giáng Sinh sau này cũng vậy. Vì anh sẽ luôn có em bên cạnh, Sophie." – Lukas mỉm cười, cảm giác đó thật hoàn hảo. Dù thế giới này có bao nhiêu thử thách, anh cũng không cảm thấy lo sợ khi có cô bên cạnh.
Nhưng ngay trong khoảnh khắc đó, giữa đoạn đường mùa đông, khi tuyết phủ trắng xóa khắp nơi, Lukas cảm nhận được một nỗi sợ hãi mơ hồ. Anh có tất cả, nhưng lại có một cảm giác kỳ lạ như thể mọi thứ có thể tan biến bất cứ lúc nào.
"Anh yêu em, Sophie... Anh sẽ dành cả cuộc đời này cho em." – Lukas thì thầm, tay siết chặt tay cô. Nhưng ngay lúc ấy, một cơn gió lạnh bất ngờ thổi qua.
Sophie không đáp lại ngay lập tức, chỉ mỉm cười và cúi đầu, bước tiếp cùng anh, đôi mắt cô nhìn lên bầu trời tuyết, như thể cô đã hiểu tất cả. Cả hai bước đi, không nói gì thêm, nhưng giữa những lời không nói đó lại chứa đựng một cảm giác tương lai thật gần, thật đẹp đẽ, nhưng lại không thể đoán trước.
"Lukas, chúng ta sẽ có một gia đình nhỏ, anh và em, những đứa trẻ, ngôi nhà có vườn đầy hoa. Anh nghĩ sao?" – Sophie nói khi đi ngang qua những quầy hàng Giáng Sinh, âm thanh lấp lánh của tiếng chuông và tiếng cười từ những người xung quanh hòa vào không gian.
"Em làm anh tin rằng mình có thể có tất cả... Chúng ta sẽ cùng nhau có tất cả." – Lukas cười, nhưng trong khoảnh khắc ấy, một cảm giác buồn bã không thể giải thích dâng lên trong lòng cậu.
"Sophie..." – Lukas thì thầm, cái tên ấy như một điều duy nhất còn lại trong cậu, dù cậu biết mình không thể ngừng suy nghĩ về những thứ đã mất.
Sophie ngừng lại, quay lại nhìn cậu, và nụ cười của cô lại lấp lánh giữa ánh đèn và tuyết. "Anh luôn là người anh yêu nhất, Lukas. Em sẽ luôn ở bên anh." Cô nói và rồi cả hai tiếp tục bước đi, như thể thời gian không bao giờ ngừng lại.
Jonas không còn cảm thấy cơn đau nữa, cậu đã trở về với ký ức của Lukas, nơi có Sophie, nơi có tình yêu, nơi mà cậu cảm nhận được rằng cuộc sống này dù có mất đi tất cả, ít nhất cậu đã được sống một cuộc đời đầy ý nghĩa.
"Sophie, em luôn ở trong tim anh, cho dù cuộc đời này có kết thúc..." – Jonas nghĩ trong lúc đôi mắt cậu nhắm lại lần nữa, và cảm giác bình yên từ những ký ức ấy dần bao trùm lấy tâm hồn cậu, như một lời chào tạm biệt đầy tiếc nuối và yêu thương.
......
Jonas ngưng thở nầm trơ trọi giữa tàn dư sau cuộc chiến với Misao. Và Misao là người chiến thắng sau cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro