CHAP 5: CHUNG PHÒNG: SLENDY
Ngủ tận sáng hôm sau, Yan tỉnh dậy cùng với cái ngáp dài. Và thứ đập vào mắt cô đầu tiên chính là Slendy, đang ôm eo cô.
Yan nhìn Slendy một lúc,
-Dậy rồi à Yan?_ Cô bất ngờ( nhưng mặt vẫn lạnh) không biết Slendy dậy từ hồi nào. Vốn ko có mắt nên đâu ai biết ổng ngủ hay là thức.
-Ô ngài cũng dậy rồi à.
-Nào, cô mau thay đồ đi. Để ta ngủ thêm một chút nữa..
-À vâng.._ không biết tối qua đã xảy ra chuyện gì, mà hôm nay Slendy sao chẳng muốn dậy sớm.
Slendy thả cô ra. Cô vào nhà tắm VSCN( vệ sinh cá nhân) rồi ra ngoài phòng bếp...
Slendy POV*******
Tôi chợp mắt thêm một chút. Vì tối qua phải dảng đạo cho jeff dám gây sự với Jane. Nên hôm nay tôi hơi mệt.
Mắt nhắm được thêm chúc nữa. Tôi đi xuống nhà tắm VSCN, rồi vào nhà bếp chuẩn bị làm đồ ăn cho đám giặc đó. Bỗng dưng đâu ra một mùi hương rất thơm. Tôi đi xuống xem thử thì thấy Yan đang ngồi đó. Cùng với mấy ly cafe và nhiều dĩa thức ăn bao gồm cả cơm cuộn trứng và rau salat, cộng thêm phần tráng miệng tập hợp đủ nhiều loại trái cây, một dĩa waffels, 2 dĩa cheesecake và một tô thận.
Lần đầu tiên tôi thấy một bữa ăn sáng thịnh soạn như vậy.
Còn Yan, cùng với laptop, em ấy vừa ngồi nhâm nhi cafe vừa ngồi đọc wed.
- A chào buổi sáng Slendy._Tiếng nói từ Yan bỗng cất lên rất chi là trìu mến( nhưng cái mặt ấy vẫn đết cảm xúc).
-Chào buổi sáng, Yan. Cô làm hết đống này à?
-Vâng, đôi khi tôi có hứng làm vài món ăn cho mọi người. Chắc cũng có thể giúp ngài bớt mệt mỏi hơn._Cô ấy vừa nói vừa nhìn chăm chú cái laptop.
-Cô thật tốt. Tốt lắm!_ Tôi khen cô ấy, cảm thấy rất vui và hài lòng.
All POV*********
Slendy khen cô. Cô cảm thấy rất vui vì lần đầu tiên có người khen mình. Cô có vẻ sắp khóc vì hạnh phúc, nhưng đã kìm nén lại( vẫn là cái mặt đết cảm xúc).
Cô nhìn Slendy, cười mỉm một cái rồi quay đầu vào laptop.
Khoan đã! Vừa nãy cô ấy cười sao?_Slendy nhìn thấy nụ cười ấy nên hơi bất ngờ( nhưng đết ai biết đâu).
'Nụ cười ấy ngọt xớt, làm cho trái tim tôi bớt mệt mỏi đi phần nào..' Slendy nghĩ.
----------------
Đã tới lúc gọi đám giặc dậy. Slendy dùng 2 xúc tu của mình bịch tai Yan lại, cầm loa lên và "nhẹ nhàng" hét : AI KHÔNG ĂN LÀ XÁC ĐỊNH NHỊN ĐÓI!!!!!!!!!!!
Bỗng đâu ra nguyên lũ chạy xuống chỉ trong vài nốt nhạc. Mặt ai cũng ngáp ngắn ngáp dài. Rồi họ nhìn xuống bàn ăn và thấy ngay một đống thức ăn rất là thịnh soạn.
Jane: Sao hôm nay ông tốt vậy Slendy?
Slendy: À không, không phải ta làm đâu. Là Yan làm đấy.
Ai cũng bất ngờ, khen ngợi Yan. Yan thì đã ăn trước nên vẫn đang ngồi trong phòng khách cùng với laptop, Yan thật sự không để ý những người kia nói gì vì quá chăm chú nhìn laptop của cô ấy.
----( tua~~~~)
Sau khi ăn xong hết. Yan xuống dưới phụ giúp Slendy dọn bếp.
----( tua tập 2~~~)
Dọn xong hết rồi. Slendy kêu cô ra sân.
Slendy: Bây giờ, tôi sẽ bắt đầu huấn luyện cô. Đề nghị cô chạy quanh sân 20 dòng.
Yan: À...vâng.
Toby: Hơi quá rồi đó ngài. Chạy tới 20 dòng thế nào chân cũng gãy cho coi.
Slendy: Không sao hết. Ta tin tưởng Yan. Các ngươi cũng chạy theo Yan đi.
Rồi dàn Proxy chạy theo. Yan vẫn tiếp tục chạy, nhóm Proxy đã đuổi kịp cô. Toby chạy nhanh về phía Yan_ Yee Toby qua mặt Yan rồi!!
-Đây không phải là chạy đua Toby._ Masky nói.
-----( tiếp tục tua~~~)
Chạy được lúc lâu. Nhóm Proxy đuối nên đã nghĩ chạy.
Còn Yan thì phải tiếp tục chạy.
Đã đến chiều, vẫn chỉ võn vẹn có 13 dòng. Cô cảm thấy rất mệt( ko cảm xúc) nhưng vẫn tiếp tục chạy.
Đã tối, mọi người nhìn cô chạy. Một số ra van xin Slendy:
-Tha cho cô ấy đi Slendy. Cổ đã chạy từ sáng rồi.
-Đúng đó Slendy, đã tối rồi cô ấy vẫn chưa ăn gì cả.
-Cô ấy là con người mà, đừng ép cô ấy quá. Tha cho cổ đi.
Slendy:............Thôi, được rồi. Ta sẽ bảo cô ấy dừng lại.
Đang định đi đến chỗ Yan thì bỗng dưng, Yan ngồi bịch xuống đất và la lên trong sự mệt nhọc: Slendy....tôi...đã chạy....đủ 2...20 dòng rồi.....Slendy....._ Mặt Yan không cảm xúc, cô ấy kìm nén hơi thở mạnh của mình lại, và đổ rất nhiều mồ hôi. Tay thì ôm chân, chân cô ấy rất tê và nhức.
Slendy POV*******
Tôi không ngờ là cô ấy đã chạy hết 20 dòng. Tôi trông thấy em có vẻ không còn sức để đứng dậy. Tôi tự hỏi tại sao em có thể làm được, trong khi em không hề than vãn hay thở dốc.
Vài người đã lại gần em hỏi thăm lo lắng, nhưng em ấy vẫn làm cái khuôn mặt không cảm xúc đó và nói rằng không sao. Tôi biết em ấy đang che giấu cảm xúc thật của mình. Nhưng tại sao phải làm như vậy chứ?
Tôi lại gần em nói.
-Chúc mừng cô đã hoàn thành thử thách của tôi. Cô vất vả rồi. Để tôi đưa cô vào trong.
All POV******
Nói xong Slendy bế cô vào nhà.
Yan: Hôm nay tôi không đói. Hãy đưa tôi về phòng.
Slendy nghe thấy thế liền dẫn cô vào phòng ổng. Trong lòng Slendy cảm thấy có lỗi và lo lắng. Yan cảm nhận được liền nói._Tôi vẫn còn rất khỏe. Chỉ là hơi mệt tí thôi, nằm ngủ thì sẽ khỏe lại liền.
Slendy nghe thế, biết rằng Yan đang nói dối. Thực ra Yan đang cảm thấy chân mình cực kì đau nhức. Slendy gật đầu rồi ra ngoài phòng.
***
Một lúc sau, Slendy đi vào cùng với chai thuốc giảm đau. Thấy cô đang ngủ rất say vì đã quá mệt mỏi. Ông cẩn thận lại gần Yan, bôi thuốc vào chân cô.
-Ta thật sự rất xin lỗi vì đã làm cô ra nông nỗi thế này. Mong cô hãy tha lỗi cho ta..._ Slendy nói giọng nhỏ nhẹ, trông đang tự trách bản thân.
Bỗng một bàn tay nhỏ nhắn mềm mại đặt lên tay Slendy.
-Ngài không có lỗi. Chỉ là muốn tốt cho tôi nên ngài mới làm thế. Đừng tự trách bản thân như vậy, Slendy mà nói thế nữa là tôi cảm thấy có lỗi lắm đó._ Giọng nói ngọt ngào từ cô ấy đã làm cho Slendy chậm một nhịp. Cô ấy đã mỉm cười với Slendy thêm một lần nữa: " Cảm ơn ngài Slendy".
Slendy cảm nhận được lời nói và nụ cười đó của cô là thật, và ngài đã chậm thêm một nhịp nữa.
Bôi thuốc xong, Slendy đã nhận ra cô ấy đã thiếp đi từ lâu. Ngài cất lọ thuốc đi, nằm xuống giường và ôm cô ấy ngủ:" Ta cảm ơn em".
********
Sáng hôm sau, Slendy tỉnh dậy, không thấy cô ấy đâu. Slendy xuống làm VSCN rồi đi thẳng xuống dưới. Đúng như Slendy nghĩ, giống như hôm qua, Yan đã làm hết đồ ăn sáng, vẫn ngồi đó nhâm nhi cafe và nhìn chằm chằm vào cái laptop của cô ấy.
- Chào buổi sáng Slendy._ vẫn là cái giọng nói êm dịu ấy, và gương mặt không cảm xúc ấy. Slendy thấy vậy rất vui.
- Chào buổi sáng Yan._ Slendy đáp lại câu nói của cô.
*******
2 xúc tua bịch 2 tai cô ấy, trên tay cầm một cái loa. Vẫn câu nói đó: " AI KHÔNG XUỐNG ĂN LÀ XÁC ĐỊNH NHỊN ĐÓI!!!!!!!!!!"
( tua nhé~~~~)
Dọn dẹp bàn ăn cùng Slendy xong. Cô hỏi:
-Hôm nay tôi chạy nữa ạ?
-Không không, hôm nay em không cần chạy nữa đâu. Hôm nay em sẽ đi săn.( đã đổi cách xưng hô) Mọi người, hôm nay quyết định đi săn tập thể._ Slendy nói với tất cả mọi người.
Đến giờ đi săn, Yan cùng với cả nhà đi xuống phố. Chia nhau ra thành các nhóm, cô được vào nhóm chung với dan Proxy và Slendy.
Nhóm cô đi tới một căn biệt thự rất to( dĩ nhiên là ko to giống dinh thự của Slendy). Cả lũ chạy vào, giết hết tất cả, còn cô thì chỉ nhìn thôi. Cảm thấy mình chưa làm được gì, cô đi một mình ra ngoài sãnh. Bất ngờ vào được phòng của chủ nhà. Chủ vô tình thức giấc, nhìn thấy cô ấy, vì Yan rất đẹp nên chủ không cảm thấy sợ hãi, đi tới gần hỏi thăm.
Chủ: Này em gái. Sao em lại vào được đây? Em bị lạc à? Không sao đâu, vì đã có anh ở đây. Nào, cùng anh vui đùa chút đi.
Chủ kéo tay cô lại. Cô nắm tay hắn lại thật chặt, đứng yên một chỗ. Hắn ta bất ngờ vì cô bóp tay hắn rất đau. Hắn chưa nói gì thì cô đã nói trước.
- Ngươi thật phiền phức. It time to go forever.
Nói xong mắt trái cô phát sáng lên một màu đỏ thẫm như máu. Cô nhìn chằm chằm vào tên kia với ánh mắt sắc bén hơn cả lưỡi dao. Hắn bắt đầu phun ra máu, ngộp thở rồi chết.
Ngờ thay, Slendy đã chứng kiến tất cả từ đằng sau. Cô quay lại nhìn Slendy, mắt trái đã hết sáng, cô mỉm cười một cách man rợ rồi nói.
-Tôi đã giết được chủ nhà. Chúng ta về thôi.
-Slendy: À...ờ......được._' Nụ cười đó rất khác so với hôm qua, em rất biết cách canh thời gian để cười đó. Khiến ta thật lạnh sống lưng'_ đó là những gì Slendy nghĩ.
Về SM, người ai cũng dính bê bét máu, chỉ có mình Yan là vẫn sạch sẽ. Ai cũng nghĩ Yan không giết người, cô không quan tâm lắm rồi lên phòng Slendy cùng với laptop.
Slendy kể cho mọi người nghe cách mà cô ấy giết người. Ai cũng sững sờ và vô cùng bất ngờ.
-Con bé đó hơi nguy hiểm nhỉ.
-Cô ấy có tài năng đấy.
-Giờ tôi đã biết tại sao ngài lại đem cô ấy tới đây rồi.
( tua lẹ~~~~)
Ai nấy đều đi tắm, thay đồ rồi về phòng của mình. Slendy mở cửa phòng thì thấy Yan đang thiếp đi trên chiếc laptop. Chắc do cô ấy đã ngủ quên.
Slendy bế cô lên giường, tắt laptop rồi cũng lên giường luôn. Slendy hôn cô một cái ngay trán: " Em thật sự đã làm ta phải tò mò đó". Slendy thiếp đi, và một ngày mới lại bắt đầu.
______________________________
END CHAP 5
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro