Chương Cuối.
CHƯƠNG CUỐI
Hoàng hôn tràn về trên bầu trời mùa hạ.
Hai người đi ngang qua cổng sau đã bị khóa, trèo lên lớp hàng rào lưới thép.
Trên tay một người cầm một quả bóng chuyền đã cũ, người còn lại cầm một bó hoa nhỏ.
Họ tiến về phía sân trường.
"Họ nói đã tăng cường các biện pháp phòng chống tội phạm, vậy mà chúng mình vẫn dễ dàng vào được đây nhỉ... Mà cậu hẳn là người cảm nhận được điều này rõ ràng nhất. Cậu không bị di chứng tâm lý gì chứ?"
"Tớ không sao. Còn cậu, hôm nay có nhìn rõ không?"
"Cảm ơn cậu, tớ nhìn rõ. Nhưng tớ không nghĩ chúng ta có thể chuyền được một trăm quả liên tiếp chỉ trong một lần."
"Bao nhiêu lần cũng được, chúng ta cứ thử sức thôi. Giống như ngày hôm đó ấy..."
Hai người đặt đồ cá nhân xuống chân, đứng đối mặt nhau.
Quả bóng trắng được chuyền qua chuyền lại giữa hai người.
"1,2,3,..., 51, 52, 53,..., 91,92..."
"93,..., ối, xin lỗi cậu!"
Quả bóng trật nhịp rơi bụp xuống đất.
Quả bóng lăn tròn. Năm bé gái đuổi theo.
Nanjou Hiroaki trong bộ đồ bảo hộ lao động nhặt quả bóng lên.
"Chú tới để kiểm tra định kỳ quạt thông gió trong phòng thay đồ của bể bơi, nhưng chú quên không mang thang theo. Công việc chỉ là vặn con ốc cho chặt thôi, có cháu nào tới giúp chú được không, chú sẽ kiệu lên vai?"
Đứa trẻ thấp nhất nhận lấy quả bóng.
"Nếu chú kiệu ai đó trên vai, thì người nhỏ bé như cháu là hợp nhất."
Đứa trẻ cao nhất bước một bước lên trước.
"Nếu không với tới quạt thông gió thì cũng không được việc. Cháu là người cao nhất, để cháu đi với chú."
Đứa trẻ đeo kính đứng phía sau nói xen vào.
"Hai cậu có biết vặn ốc không đấy? Tớ giỏi việc ấy lắm nhé."
Đứa trẻ to khỏe nhất nói với vẻ tự hào.
"Thế nếu con ốc chặt quá thì sao? Tớ là người khỏe nhất, tớ nghĩ phải tớ mới làm được."
Nanjou lần lượt nhìn năm đứa trẻ.
"Lớn quá hay bé quá đều không được... Đang làm mà kính mắt rơi xuống thì cũng phiền, còn cháu thì có vẻ nặng..."
Gã tiến về phía Emily - cô bé có vẻ thông minh nhất đám.
"Cháu là người phù hợp nhất."
Emily ngoảnh lại nhìn các bạn vẻ bất an.
Đứa trẻ cao nhất giơ tay lên, cất cao giọng.
"Thế thì để tất cả bọn cháu cùng giúp chú."
Ba đứa trẻ còn lại tán thành.
Nanjou bối rối. Nhưng rồi gã nở nụ cười.
"Cảm ơn các cháu. Nhưng mà phòng thay đồ chật lắm, đông người vào sẽ cản trở công việc, vả lại nhỡ bị thương thì không ổn, nên các cháu cứ chờ ở đây nhé. Sẽ xong ngay thôi. Nếu các cháu nghe lời, chú sẽ mua kem cho."
Bốn đứa trẻ vui sướng.
Nanjou nắm tay Emily đi mất.
Một người là bố, một người là con gái, cả hai đều không biết người kia là máu mủ của mình.
Hai người nhặt bóng lên, tiếp tục chuyền cho nhau.
"... 100!"
Hít vào một hơi thật sâu.
Họ cầm đồ lên, tiến về phía nhà thể chất, ngồi xuống bậc thang trước cửa vào.
"Rốt cuộc đối với chúng ta, vụ án đó có ý nghĩa gì nhỉ?"
"Và quãng thời gian mười lăm năm sau đó nữa."
"Bức thư của cô ấy - mà nó dài thế, chắc gọi là một bản hồi ký thì đúng hơn - đọc nó xong, chợt tớ nghĩ cuối cùng chẳng biết mình đã sống vì cái gì nữa."
"Người bị hại có thể đã là mình. Chính vì nghĩ như thế nên những lời nói của cô ấy nặng trĩu trên vai, vậy mà hóa ra chúng ta chỉ là những người vô tình bị liên lụy mà thôi."
"Thông thường, nếu trong quá khứ cô ấy đã làm nhiều điều tồi tệ như vậy, thì lẽ ra ngay sau vụ án, cô ấy phải nghĩ tới việc đó là lỗi của cô ấy chứ nhỉ."
"Tớ nghĩ cách sống của cô ấy chính là không bao giờ tự dằn vặt mình đấy. Nếu cô ấy nghĩ như vậy thì có lẽ trong quá khứ đã chẳng có chuyện gì rồi."
"Cũng phải. Nhưng mà tớ thấy mình chẳng trách cứ cô ấy được. Vì người đau khổ nhất là cô ấy mà. Vả lại, ít nhất thì tớ được sống một cuộc sống bình thường như bây giờ cũng là nhờ cô ấy."
"Tội của cậu là tội gây thương tích, được hưởng án treo nhỉ?"
"Ừ. Nguyên nhân cái chết của gã đó là mất nhiều máu, do gã tự đâm vào mình. Tớ không hề động vào con dao, cú đá vào mặt gã không phải là nguyên nhân trực tiếp cho cái chết của gã nên chỉ bị xử tội gây thương tích. Có nhiều bậc phụ huynh đã đi tập hợp chữ ký và viết đơn thỉnh cầu cho tớ, luật sư bảo vệ cũng nói muốn biện hộ cho tớ thành vô tội, nhưng tớ nghĩ được hưởng án treo là đủ rồi. Dù sao tớ cũng đã bỏ công việc giáo viên."
"Từ giờ cậu tính sao?"
"Tớ vẫn chưa quyết định gì cả. Tớ muốn bình tâm suy nghĩ lại mọi việc, bao gồm cả việc nếu như không có vụ án đó, cuộc đời mình đã thế nào. Vả lại tớ cũng lo lắng cho hai cậu kia nữa."
"Hai người đó chắc sẽ mất nhiều thời gian đấy."
"Tự vệ chính đáng và phạm tội trong tình trạng rối loạn tâm thần. Khó thật nhỉ. Nhưng mà họ đã tự thú, cũng không cố tình, vả lại còn có các luật sư giỏi giúp đỡ nữa, nên chắc mọi chuyện sẽ theo chiều hướng tốt thôi. Mà đó chỉ là mong ước của tớ, không biết mọi chuyện sẽ ra sao."
"Hai cậu ấy rất biết nghe theo lời hướng dẫn của luật sư, chắc kết cục sẽ không quá tệ đâu. Mà chuyện đó để sau, tớ thấy ngạc nhiên vì cậu đã nhận lời để cô ấy giới thiệu luật sư cho đấy."
"Cậu nghĩ là tớ sẽ từ chối à?"
"Vì tớ nghĩ nếu tớ là cậu thì tớ sẽ từ chối."
"... Biết nói sao nhỉ, khi cô ấy trao cho tớ thành ý của cô ấy, tớ đã quyết định sẽ thành thực đón nhận nó. Tớ đã thử vứt bỏ tự ái của bản thân, thừa nhận rằng mình không thể tự cứu mình. Mà tớ không ngờ cậu lại lấp liếm rằng vụ của mình là một tai nạn đấy. Dù cậu suýt đã nói ra chuyện chẳng cần nói, rằng chính cậu đã đẩy anh ta xuống, chỉ để bật lại cô ấy."
"Vì tớ đâu còn một mình nữa. Đã là mẹ đơn thân, mà còn bị định tội giết người nữa thì tội nghiệp con tớ lắm."
"Vậy là cậu đã nghĩ được theo hướng ấy rồi."
"Không chỉ thế, giờ đây tớ còn có cảm giác mình đã hiểu được cảm xúc của cô ấy hồi xảy ra án mạng. Nếu tớ ở vị trí của cô ấy, có lẽ tớ cũng sẽ nói những điều khủng khiếp tương tự với những đứa trẻ chơi cùng con mình."
"Các bà mẹ thật đáng sợ, à không, thật mạnh mẽ. Giờ cậu đang ở nhà bố mẹ à? Bao nhiêu năm nữa thì đứa bé lại tới học trường này nhỉ?"
"Không đâu. Cậu không biết hả? Nơi này từ tháng Ba năm sau sẽ đóng cửa đấy. Thời đại thiếu trẻ em mà, trẻ em ở thị trấn này sẽ phải đi xe bus của trường để sang thị trấn bên cạnh học. Với lại các tòa nhà cũng cũ rồi nên chúng sẽ bị đập bỏ hết."
"Thế nên cậu đã gọi cho tớ ư?"
"Xin lỗi nhé. Chúng mình đã hẹn là cả bốn đứa sẽ cùng nhau làm mà nhỉ."
"Không đâu, tớ thấy may mắn lắm, vì đã kịp tới đây trước khi ngôi trường biến mất... Hai chúng ta cùng kết thúc nó nhé."
"Ừ. Khi mọi chuyện chấm dứt... Sau này, nếu hai thị trấn cũng sát nhập thì thị trấn này cũng coi như xóa sổ nhỉ."
"Dù nó là một thị trấn có không khí rất trong lành."
"Không khí trong lành thì sẽ vẫn ở đây mà."
Hai người cùng mỉm cười.
Giai điệu bản nhạc Greensleeveslặng lẽ vang xa.
"Chúng ta đi thôi."
Hai người đứng dậy.
Họ ngắm nhìn bó hoa nhỏ.
"Giống cái bánh kem ngày xưa nhỉ."
"Đúng thế thật. Chắc tại tớ đã bảo cô bán hoa là lấy giúp loại hoa nào mà một bé gái mười tuổi thích đấy."
Hãy tìm ra hung thủ trước khi hết thời hạn khởi tố. Nếu không làm được điều đó, hãy chuộc tội theo cách tao có thể chấp nhận được.
Hai người đi bộ về phía bể bơi.
"Hãy nghĩ tới Emily và chắp hai tay lại - Tại sao lúc đó chúng ta không nhận ra đấy là điều chúng ta cần phải làm nhất nhỉ?"
"Có lẽ mười lăm năm qua là để giúp chúng ta nhận ra điều ấy đấy."
Bóng hai người đổ dài trên sân trường.
Hoàng hôn bao trùm thị trấn nhỏ.
HẾT
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro