Chương 1635: Thanh Đông Kích Tây
"Đừng giành! Mọi người đừng giành nữa!"
"Các người ăn nhiều như vậy rồi, để lại chút cho bọn ta phía sau đi!"
"Ngon quá đi mất, con tôi còn chưa từng ăn bánh ngon như thế này, tôi muốn mang ít về cho nó ăn..."
"Tôi cũng muốn mang ít, hôm nay ăn không hết thì để mai ăn!"
"Các người để lại cho tôi chút đi, tôi van các người đó... chúng tôi còn chưa được ăn miếng nào."
"......"
Tháp bánh ngã xuống đất, nhưng cho dù như vậy, vẫn không thể dập tắt sự cuồng nhiệt của đám người.
Bọn họ hoàn toàn không để ý mặt đất có sạch hay không, chỉ điên cuồng lao lên, nhét những miếng bánh ngọt thơm ngon ấy vào miệng hoặc túi áo, như thể đã đói nhiều ngày chưa từng ăn, thậm chí vì vậy mà quấn lấy nhau, đánh nhau loạn xạ.
"Chờ đã——"
"Khói lửa tan, trống nhạc vang, nông phu trên ruộng cười hân hoan."
"Trẻ thơ chẳng biết khổ đau binh đao, đuổi theo diều giấy múa lượn quanh!"
"Kho thóc đầy, dân yên ổn, chẳng còn nạn đói quấy rối lòng người!"
"Nhà nhà bếp lửa ấm, đêm chẳng cần khóa cửa, ngủ yên giấc!"
Giọng hát hí kịch tràn đầy hy vọng của Triệu Tử Khiêm vẫn ngân vang vọng lại trong nhà hát.
Vết máu của tai ách bắn lên cánh cửa lớn của nhà hát, nhuộm đỏ cả tiền sảnh mờ tối; từng bóng người dữ tợn rúc trong nhà hát an toàn, điên cuồng cướp giật những miếng bánh dính bụi, lời lẽ và nắm đấm liên tiếp giáng xuống nhau.
Mà cùng lúc đó, một luồng ý niệm mang theo uy áp kinh khủng từ trên sân khấu lan tỏa ra, những người dân trong cơn hỗn loạn lập tức trợn mắt, đồng loạt ngã xuống bất tỉnh...
Nhà hát hỗn loạn chợt chỉ còn vang vọng tiếng hí trong trẻo.
Lúc này dưới khán đài, hàng ghế khán giả đã trống rỗng không người, chỉ còn một bóng dáng gầy gò đơn độc ngồi nghiêm chỉnh... nước mắt tuôn tràn.
......
"Phong tỏa xung quanh, đừng để nó chạy thoát!"
Ngoại ô giới vực Tàng Vân, theo tiếng hô của Nông phu, những bóng người bao vây xung quanh lập tức tản ra, cảnh giác nhìn chằm chằm vào cái bóng khổng lồ bằng máu thịt đang không ngừng rơi xuống từ không trung, sợ rằng nó sẽ lại chui xuống lòng đất lần nữa.
Đồ Tể* hành động rồi. Hắn xách theo một con dao làm bếp không biết nhặt từ đâu, bổ thẳng vào lớp vỏ bên ngoài của bóng khổng lồ kia, uy áp của Lực Thần Đạo bát giao từ cơ thể hắn cuồn cuộn trào ra, từng tầng hào quang hội tụ quanh thân, tựa như thiên thần giáng thế, thế không thể cản!
Choang——!!!
Dưới một đòn toàn lực của Đồ Tể, con dao làm bếp trong tay hắn vỡ tan, nhưng đồng thời, lớp vỏ dày của cái bóng khổng lồ kia cũng nứt ra một mảng lớn...
Mà bên trong lớp vỏ ấy, trống rỗng hoàn toàn, không hề có chút hơi thở sinh mệnh nào, tựa như chỉ là một cái kén khổng lồ còn sót lại sau khi lột xác.
Thấy cảnh tượng này, đồng tử của Đồ tể hơi co lại:
"Cái này là giả!!"
....
Căn cứ Tàng Vân.
Dưới lòng đất
Ở góc hành lang, một viên gạch men trơn bóng khẽ run rẩy, đất cát xào xạc rơi xuống từ các khe hở xung quanh, tựa như có thứ gì đó sắp sửa chui ra từ bên dưới nó.
Theo một tiếng nổ giòn vang, viên gạch nứt vỡ, một đoạn rễ cây màu máu từ trong vách tường bò ra...... tiếp đó là những cành lá bằng thịt đang ngọ nguậy, cùng với bông hoa tựa u bướu.
Nó cứ thế đứng lặng trong hành lang vắng người, nhìn từ xa, lại miễn cưỡng mang dáng dấp con người.
Khí mù nhạt như ánh Phật quang tỏa ra từ bông hoa thịt u bướu kia, nó chậm rãi di chuyển những rễ cây, lắc lư, bò về phía căn phòng ở cuối hành lang......
Cành lá quấn lấy tay nắm cửa phòng, chỉ hơi dùng sức, cánh cửa liền vỡ vụn giữa không trung.
Một căn phòng sạch sẽ gọn gàng lộ ra trước mắt nó.
Đây là khu vực bí mật mà tuyệt đại đa số người trong giới vực Tàng Vân chưa từng đặt chân tới, là mạch sống duy trì vận hành cho toàn bộ giới vực Tàng Vân, cũng là nấm mồ tinh thần chôn vùi biết bao cay đắng và thống khổ.
Ga trải giường bên cạnh giường bệnh khẽ lay động trong cơn gió nhẹ lướt qua, một bóng dáng khô héo lặng lẽ nằm giữa giường, cánh tay đầy sẹo giống như cành cây sắp tàn úa, trong căn phòng tĩnh mịch chỉ còn tiếng hô hấp khẽ khàng đều đặn......
Cùng lúc đó, trên chiếc ghế bên giường bệnh, một bóng người mặc áo trắng, thắt cà vạt, chậm rãi ngẩng đầu...... nhìn về phía "bóng người" quái dị ngoài cửa.
Hắn dường như đã sớm đoán được rằng Trọc Tai sẽ đến, khóe môi khẽ nhếch lên một độ cong mỉm cười, nhẹ nhàng kéo cổ cà vạt trước ngực, từ tốn đứng dậy khỏi ghế......
"Ngươi muốn tìm...... quả nhiên là hắn."
Trọc Tai sững người.
Nó vốn tưởng rằng cái xác lột bỏ mà nó để lại ngoài ngoại ô có thể lừa được đám nhân loại ngu ngốc này, nào ngờ, người đàn ông này lại xuất hiện ở đây......
Vậy thì cái Tàng Vân Quân vừa xuất hiện ở ngoại ô khi nãy là ai??
"Có lẽ ngươi đang nghĩ, nếu ta ở đây, thì soái ca bên ngoài vừa rồi là ai." Tàng Vân Quân khẽ cười một tiếng, "Không phải chỉ mình ngươi biết chơi trò thanh đông kích tây...... đồ ngu."
Tàng Vân Quân không hề ngu ngốc, tối hôm qua Lý Thanh Sơn vội vã đến cầu kiến hắn, nói rằng Trần Linh cảm thấy khí tức của Trọc Tai ở ngoại ô có vấn đề, thì hắn đã nghĩ đến điểm này.
Dù sao Trọc Tai là tai ách diệt thế, nếu thật sự muốn tìm một nơi yên ổn để nghỉ ngơi khôi phục thực lực, tại sao nó không chạy đến Hôi Giới? Mà lại cứ loanh quanh trong giới vực Tàng Vân?
Phải biết rằng, hiện nay trong giới vực Tàng Vân đang có một Tàng Vân Quân ở thời kỳ toàn thịnh tọa trấn, nó ở đây lâu như vậy, chẳng lẽ không biết nhất định sẽ bị phát hiện sao?
Cho dù vậy, nó vẫn cố chấp ở lại giới vực Tàng Vân, đáp án chỉ có một......
Trong giới vực Tàng Vân, có thứ nó hứng thú.
Còn có thứ gì có thể khiến Trọc Tai hứng thú hơn một thân thể Cửu Quân có thể tiến hóa vô hạn, có sinh mệnh lực vô hạn chứ?
Tàng Vân Quân có thể dựa vào máu Nam Hải Quân để tiếp tục mạng sống, nếu giờ Trọc Tai nuốt chửng Nam Hải Quân, sinh mệnh lực khủng khiếp đó e rằng có thể ngay lập tức khiến nó khôi phục đến thời kỳ đỉnh phong, nếu vậy, thì quãng thời gian chờ đợi lâu nay của nó hoàn toàn đáng giá!
Thế nên, nó dùng cái xác lột bỏ của mình làm quân cờ bỏ đi, chỉ chờ đến khi Tàng Vân Quân bọn họ phát hiện khí tức của nó rồi tổng lực kéo đến...... nó liền có thể nhân cơ hội tiếp cận Nam Hải Quân, một ngụm nuốt trọn.
Đáng tiếc, Trọc Tai tuy có chút trí tuệ, nhưng vẫn kém xa Tư Tai với mưu lược không sót kẽ hở; những suy tính này của nó, chỉ cần Tàng Vân Quân hơi hoài nghi và suy xét một chút, liền có thể đoán ra đáp án.
Giờ đây dã tâm của Trọc Tai theo sự xuất hiện của Tàng Vân Quân mà hoàn toàn tan vỡ, cái đầu u bướu bằng thịt của nó hung dữ trừng mắt nhìn Tàng Vân Quân một cái, rồi quay đầu, lại muốn chui xuống đất!
"Giờ mới muốn đi? Muộn rồi."
Tàng Vân Quân hừ lạnh một tiếng.
Ngay khoảnh khắc rễ cây của Trọc Tai sắp chạm vào vách tường, bức tường ấy liền run lên, biến thành một khối sương mù hư ảo; nó quay đầu, định chui xuống từ nơi khác, nhưng bất kể lao về hướng nào, bức tường tương ứng đều lập tức hóa thành mây mù......
Giờ phút này, Trọc Tai như đang ở trong một thế giới vô hạn chỉ có trần nhà và mặt đất, dù chạy theo hướng nào, cũng chỉ còn lại sương mù hư ảo.
Trọc Tai nổi giận, nó cắm đầu lao xuống dưới chân mình, nhưng ngay sau đó, cả mặt đất cũng lập tức tan rã, thân thể nó như rơi thẳng từ độ cao vạn mét, gào thét rơi xuống!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro