Chương 1639: Bao Xả Giận

Ầm rền——!!

Sấm sét kinh hoàng nổ tung giữa tầng mây đen vô tận, Trọc Tai chỉ cảm thấy một trận cuồng phong gào thét ập thẳng vào mặt, một bóng người mà trong mắt đều bắn ra tia chớp, đã lóe đến ngay trước mặt nó!

"Tại sao......"

Giọng nói trầm thấp và đau đớn vang lên từ cổ họng Tàng Vân Quân,

"Tại sao nhất định phải dồn chúng ta đến bước đường này?!!"

Ầm——!!

Phản ứng của Trọc Tai cực nhanh, vô số rễ thân lập tức dâng lên trước mặt, hóa thành một kén khổng lồ bảo vệ bản thân, thế nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, lôi quang bùng nổ như thần phạt không thể trái chống, giận dữ giáng thẳng xuống kén!

Trọc Tai, đã là Trọc Tai yếu ớt đến cực điểm, nhưng Tàng Vân Quân... lại đang ở trạng thái toàn thịnh bạo tẩu.

Một kích này của Tàng Vân Quân mang theo toàn bộ sức mạnh của cơn phẫn nộ, chỉ là cơn giận của hắn dường như không hướng vào Trọc Tai...... mà là số mệnh.

Thất bại lần nữa của Ngô Đồng Nguyên, không nghi ngờ gì đã đẩy ba giới vực cuối cùng của nhân loại vào tuyệt cảnh, Tàng Vân Quân lại một lần nữa bị dồn vào vực sâu giãy giụa và đau khổ, hơn nữa lần này, hắn như chẳng còn lựa chọn nào khác.

Từ lúc Tàng Vân Quân tỉnh lại cho đến bây giờ, từng bước của hắn đều là bị ép phải đi, bàn tay số mệnh dường như chẳng hề ưu ái hắn, coi tất cả của hắn như món đồ chơi mà đùa bỡn, sự nghẹn uất của hắn, sự không cam lòng của hắn, sự phẫn nộ của hắn, sự bất lực của hắn...... tất cả, đều tích tụ trong tim hắn.

Thế nhưng số mệnh hư vô mờ ảo, dù Tàng Vân Quân có phẫn nộ đến đâu cũng chẳng thể làm nó tổn thương dù chỉ một tơ hào. Còn lúc này, tai ách diệt thế đang vô cùng suy yếu kia, hoàn toàn trở thành bao cát để hắn trút giận, hắn gầm thét vung nắm đấm, như muốn đem toàn bộ uất ức và không cam lòng trong lòng mình, trút xuống như mưa bão lên Trọc Tai!

Xẹt—— xẹt——

Lôi quang hỗn độn chạy loạn giữa tầng mây đen, thân thể Trọc Tai hết lần này đến lần khác bị những cột sét khổng lồ đánh trúng, bị ném qua hất lại như bao cát, phát ra tiếng kêu thảm thiết không dứt.

Nó cũng không cam lòng, nó cũng phẫn nộ, nó đường đường là đại họa diệt thế, sao có thể rơi vào cảnh thảm hại thế này?

Khối thịt uốn éo kia há miệng ra như đầu người, trong cơn lôi quang đầy trời gầm rống cuồng nộ, ngay sau đó, thân hình nó đón gió bộc phát phình to, như muốn cưỡng ép hồi phục kích thước khổng lồ ban đầu, vô số hoa sen bằng huyết nhục xuất hiện vô cớ trong hư không quanh nó!

"Tại sao tất cả đau khổ đều phải do ta gánh?!"

"Tại sao tất cả những việc bẩn thỉu đều phải do ta làm?!"

"Bởi vì ta chịu khổ được, nên ta đáng phải chịu nhiều khổ nhất đúng không?!"

"Các người từng đứa đều có lý tưởng và con đường mình muốn theo đuổi, chỉ có ta, vì dễ bắt nạt nhất nên phải chịu trách nhiệm dọn dẹp hậu quả cho từng người đúng không?"

"Tiểu gia * mẹ chúng mày!!!"

Tàng Vân Quân trợn mắt giận dữ nhìn Trọc Tai đang bị những đoá sen hư không bao quanh, phẫn nộ như núi lửa phun trào, giây tiếp theo, phần áo trên nửa người trên của hắn trực tiếp nổ tung, những mảnh vải vụn như bông tuyết tung bay rơi xuống giữa mây trời......

Lôi quang chạy loạn trên thân thể hắn, từng thớ cơ đều đặn mà tràn đầy sức mạnh trong khoảnh khắc này như hoàn toàn bị kích phát, toàn thân hắn như thiên thần giáng thế, một chân đạp lên hư không, khí mây trong phạm vi mấy cây số liền xoáy lại bao bọc quanh hắn, lao thẳng về phía Trọc Tai!

Ầm ầm ầm ầm——

Mỗi cú đấm của Tàng Vân Quân tung ra đều khiến một mảng lớn hoa sen bị khí mây nghiền thành vụn, lúc này đôi mắt hắn đỏ ngầu, trong mắt dường như chỉ còn con Trọc Tai đang suy yếu kia!

Thân thể khổng lồ của Trọc Tai run rẩy co giật, khối thịt u như trái cây nhìn Tàng Vân Quân đang bất chấp tất cả lao tới, dường như sắp chửi ầm lên rồi......

Gọi ngươi đến không phải ta, khích ngươi cũng không phải ta!

Ngươi liều mạng hành hạ ta làm cái quái gì chứ?!! Nếu ngươi thật sự hận bọn họ đến vậy, vậy thì đưa cái kẻ thực vật đang nằm trên giường kia cho ta đi?!

Tàng Vân Quân đã hoàn toàn đánh đến phát điên, hắn tung hết cú đấm này đến cú đấm khác vào thân thể Trọc Tai, đánh ra từng làn sương máu, nhưng cố tình là mỗi cú đấm đều không chí mạng...... hắn đã chẳng còn quan tâm việc phải lập tức giết chết Trọc Tai, chỉ thuần túy muốn phát tiết.

Tiếng sấm ầm ầm, tiếng rên thảm của Trọc Tai vang vọng trong vô tận mây khí, tiếng Tàng Vân Quân trút giận mắng chửi cũng vang lên không dứt.

......

Kẽo kẹt——

Giữa tiếng sấm nặng nề, Trần Linh chậm rãi đẩy cửa lớn của Kinh Hồng Lâu ra.

Nước mưa theo vạt áo y chảy xuống, làm ướt mặt đất sau bậc cửa, Lý Thanh Sơn thấy Trần Linh trở về thì lập tức bước lên hỏi:

"Thế nào? Lấy được thuốc chưa?"

"......" Trần Linh lắc đầu.

Biểu cảm của Lý Thanh Sơn thoáng có chút phức tạp, hắn liếc nhìn căn phòng nơi Khổng Bảo Sinh đang nằm, khẽ thở dài, "Không lấy được...... thì không lấy được thôi, tình trạng của Bảo Sinh bây giờ, cho dù uống thuốc, cũng không thể kéo dài bao lâu......"

Tiên sinh Hàn từ lâu đã nói, Khổng Bảo Sinh đã bệnh đến mức vô phương cứu chữa, cho dù có thuốc, thì có thể nối thêm cho hắn được bao lâu? Vài chục phút? Vài tiếng đồng hồ?

"Giờ tình trạng của hắn thế nào?"

"Lĩnh vực của tiên sinh Hàn đã bao phủ Kinh Hồng Lâu, hơi thở cuối cùng của Bảo Sinh tạm thời được giữ lại, nhưng......"

Lý Thanh Sơn im lặng rất lâu, cuối cùng vẫn nói với Trần Linh:

"Ngươi, vào xem nó đi."

"......Ừm."

Ánh lôi trắng bệch chớp lóe ngoài cửa sổ nhuốm đầy máu, bóng đổ chập chờn in lên từng góc của rạp kịch chết lặng, Trần Linh nhìn cánh cửa phòng nhỏ hẹp trong góc, cuối cùng vẫn bước lên, chậm rãi đi đến.

Khi Trần Linh đẩy cửa bước vào, ánh đèn dầu ấm áp chiếu sáng từng góc căn phòng, trên chiếc giường ấm áp ấy, một bóng hình yếu ớt như ngọn đèn trước gió đang lặng lẽ nằm đó......

Mấy loại virus khác nhau đang tàn phá trong cơ thể Khổng Bảo Sinh, phá hủy nội tạng hắn đến mức mục nát không thể tả, theo lẽ thường thì hắn đã sớm chết rồi, nhưng sức mạnh của 【Mi Lưu Chi Quốc】 lại luôn níu giữ lấy hơi thở cuối cùng của hắn.

"......Tiên sinh......" Khổng Bảo Sinh nghe thấy tiếng mở cửa, khó khăn khẽ quay đầu, "Ngài trở về rồi......"

Hắn không hỏi Trần Linh có lấy được thuốc hay không, không hỏi có tìm được cách cứu mình hay không, mà vẫn như thường lệ, dịu dàng và kính trọng chào hỏi Trần Linh.

Trần Linh đi đến bên giường, nhìn thiếu niên đã bị bệnh tật hành hạ đến không còn hình dạng người nữa, hai tay siết chặt đầy lực.

Y là Hồng Vương của Hoàng Hôn Xã, là tai ách diệt thế khiến người đời sợ hãi, y ở thời đại này có quyền năng và ảnh hưởng đáng sợ, nhưng y lại hoàn toàn không cứu nổi một thiếu niên bình thường......

Bên phía Sở Mục Vân vẫn chưa có tin tức, tiên sinh Hàn thì chỉ có thể giữ mạng được một ngày, vào khoảnh khắc này Trần Linh gần như đã rà soát toàn bộ nhân mạch và năng lực của mình, thứ duy nhất có thể cứu Khổng Bảo Sinh, chỉ còn lại sức mạnh của Nô* Hí.

Nhưng 【Nô】 của Trần Linh tuy mạnh mẽ, lại quá mức khó kiểm soát, cho dù y của hiện tại, cũng chưa chắc có thể tái hiện loại sức mạnh kinh thiên động địa từng xuất hiện trong Vô Cực Giới Vực...... mà lời nguyền để lại sau lần phát động đó đã trở thành dấu ấn suốt đời, thậm chí trực tiếp ảnh hưởng đến quỹ đạo cuộc đời y.

Nhưng sự việc đã đến mức này, Trần Linh không thể nào chỉ đứng nhìn Khổng Bảo Sinh chết vì bệnh, dù tỷ lệ thành công mỏng manh đến đâu, y cũng muốn thử một lần.

_____

**Chữ 儺 trong tiếng Việt được gọi là "Nô", dùng để chỉ nghi lễ trừ tà, múa nô, nô hí trong văn hóa cổ Đông Á.

Lúc nghe audio mình còn tưởng nó là "Na" cơ=))

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro