Chương 1659: Huỷ Diệt Giáng Lâm
Himaa: Um... cầu bình chọn, pls!! Truyện mới đăng vắng vẻ quá trời à.
________
Linh Hư giới vực, Linh Hư Sơn.
Một bóng người chạy vội trên con đường núi gồ ghề, bước chân hỗn loạn như đang cực kỳ hoảng hốt.
Linh Hư Sơn vẫn tĩnh lặng như muôn thuở, nhưng phía sau hắn, Linh Hư giới vực lại rung động hỗn loạn. Một bóng tháp khổng lồ đang được vô số bóng người như kiến vây quanh và chất chồng lên từng tầng.
Bóng người ấy một hơi lao lên đến đỉnh núi. Hắn còn chưa thấy ai đã gào lớn:
"Linh Hư Quân đại nhân!! Có chuyện lớn rồi!!"
"Hồng Vương Trần Linh, ám sát hai quân! Tận diệt toàn bộ Tàng Vân!!"
"Vừa rồi, đám Lý Sinh Môn bị 'đầu hồ' dẫn dụ, hình như đã đi vào Tàng Vân giới vực... Giờ sáu ngôi sao thông thiên tinh vị, đèn sao đều đã tắt hết!!!"
"Tàng Vân diệt vong! Hai quân tử trận! Quần tinh bị xóa sạch..."
"Linh Hư Quân đại nhân! Hồng Vương Trần Linh đã hoàn toàn đối địch với giới vực nhân loại, chúng ta phải làm gì đây?"
Tiếng la hoảng hốt vang vọng trước cổ sát. Hắn mạnh mẽ đẩy cửa chùa, rồi lập tức đứng chôn chân tại chỗ.
Trong chùa, một thanh niên mặc áo cà sa xám, tóc tai rối bời, đang ngồi trên nền đá cuội. Trước mặt hắn là bàn cờ đen trắng. Hắn đang cầm một quân trắng, như đang do dự điều gì...
Thấy Linh Hư Quân trông như không nghe thấy, thuộc hạ định lặp lại thì Linh Hư Quân thản nhiên nói:
"Ta biết rồi. Lui xuống."
Thuộc hạ lập tức ngậm miệng, hành lễ, rồi vội vã rời đi.
Cửa chùa khép lại, không gian lập tức chìm vào tĩnh mịch. Linh Hư Quân giữ quân cờ lơ lửng giữa không trung, mí mắt dần rủ xuống.
Thời gian như đứng yên.
Không ai biết Linh Hư Quân lúc này đang nghĩ gì. Ánh mắt hắn chuyển động, trầm ngâm hồi lâu. Cuối cùng hắn nhắm mắt... rồi khẽ thở dài.
Quân cờ lơ lửng không rơi xuống. Hắn đưa tay, lấy một vốc quân trắng, rồi chậm rãi đứng lên, bước về một hướng trong cổ sát.
Cuối cùng, hắn dừng lại trước biển mây.
Đó là hướng Tàng Vân giới vực.
"...Đến mức này là đủ rồi."
Hắn nâng tay, kẹp ba ngón vào một quân cờ. Một tia lạnh lóe qua mắt hắn. Hắn mạnh mẽ ném quân cờ ra ngoài!!
Ầm!!
Những con số nhảy múa trong hư vô, phương trình chất năng bị nhân lên điên cuồng bởi hệ số Linh Hư. Quân trắng quét ra sóng không gian, bật mạnh về trước, chỉ trong vài lần nhảy đã hóa thành một sao băng sắc bén!!
Sau trận chiến lần trước, hắn chỉ dùng vài viên đá đã đánh trọng thương Vọng Tai. Giờ, chiêu "ném đá trên nước" của Thần Toán học lại được thi triển...
Và lần này...
Mục tiêu của hắn là toàn bộ Tàng Vân.
...
Tàng Vân giới vực
Khi Liễu Khinh Yên cõng chiếc quan tài thứ hai đến bên Trần Linh, đã có không ít xã viên Hoàng Hôn tụ lại.
"Ể? Tiểu thư Liễu đến rồi."
"Có vẻ Nam Hải Quân cũng nhập liệm xong... Một hơi thu hai vị Cửu Quân, chuyến này đến Tàng Vân giới vực đúng là thu hoạch cực lớn."
"Tiếp theo nên đi thu Hồng Trần Quân, hay Linh Hư Quân đây?"
"Chọn Linh Hư Quân đi? Lần trước hắn hẹn chúng ta đến Linh Hư giới vực hội đàm, ta đã thấy hắn không vừa mắt rồi."
"Ngươi điên rồi à, Linh Hư Quân đang ở trạng thái đỉnh phong. Lực lượng đỉnh cấp cuối cùng của nhân loại cũng tập trung ở đó... Linh Hư giới vực bây giờ mạnh nhất trong tất cả các giới vực!"
"Yo~ Hồng Tâm 7, xa một thời gian mà nhát dữ vậy?"
"Nhát cái đầu ngươi! Ta bói ra đấy biết không?"
"..."
Nhiều xã viên Hoàng Hôn Xã tụ tập trên đường phố, chí chóe cãi nhau, giọng điệu mỉa mai nhốn nháo, khiến người ta có cảm giác chỉ một giây nữa bọn hắn sẽ lao vào bóp cổ nhau.
Chính mảnh ồn ào nhỏ bé trong giới vực chết lặng này lại làm tan đi phần nào nỗi cô độc trong lòng Trần Linh. Y hít sâu một hơi rồi thở ra, cả người khẽ thả lỏng.
"Người đã đến đủ chưa?" Trần Linh quay đầu nhìn Liễu Khinh Yên.
"Vẫn còn vài người chưa tới, chắc đang xử lý mấy tên Giảo Long sĩ còn sống sót." Liễu Khinh Yên khẽ đáp, "Hồng Vương đại nhân, ngài muốn họp với bọn họ sao?"
"Cũng không nhất định, bây giờ nói hay lát nữa nói, đều như nhau."
Ý của Trần Linh là nhân lúc mọi người tụ đủ, y muốn nói cho bọn hắn về việc Hồng Chu Độ Thế, dẫn linh hồn mọi người đến thế giới mới... Với những xã viên này, đây chắc chắn là tin vui như trời giáng.
Từ trước đến nay, họ chưa từng nghĩ mình có thể tự thân bước vào thế giới sau tái khởi. Nhiều nhất, họ chỉ gửi gắm những tiếc nuối của mình cho Hồng Vương, hy vọng trong thế giới mới có thể được bù đắp.
Với tính cách của đám này, nếu biết chết rồi là có thể vào Hồng Chi Tán, e rằng bọn hắn còn tranh nhau tự sát trước mặt Trần Linh để giành một "vị trí" tốt hơn... Dù sao, nếu biết sợ chết thì bọn hắn đã không gia nhập Hoàng Hôn Xã. Sự tồn tại của bọn hắn ở đây là vì có những chuyện còn khủng khiếp hơn cái chết.
Liễu Khinh Yên hơi gật đầu, vừa định nói gì đó thì ở phía xa, màn đêm vốn đang dần chìm xuống bỗng sáng rực lên.
Tựa như một mặt trời từ ngoài trời chiếu quét qua. Tầng mây xám trắng đột nhiên sáng đến mức không thể nhìn thẳng. Lờ mờ, có thể thấy một vệt sao băng hủy thiên diệt địa đang lao thẳng đến nơi này với tốc độ kinh hoàng.
Trong khoảnh khắc, uy áp cấp Cửu Quân như nuốt trọn thiên địa.
Năng lượng trong sao băng quá mạnh, tốc độ lại quá nhanh. Đến cả Vọng Tai cũng từng không kịp phản ứng. Mọi người trước mắt chỉ thấy lóe sáng, một loại nguy hiểm sinh tử chưa từng có thốc thẳng lên sống lưng.
"Hỏng rồi, là Linh..."
Bọn hắn thậm chí còn chưa kịp nói hết hai chữ phía sau, vệt sao băng đã nện xuống mặt đất.
Ầm!!
Quầng sáng trắng chói mắt bao phủ đại địa.
Nhưng chưa dừng lại ở đó.
Sau khi sao băng thứ nhất rơi xuống, sao băng thứ hai xuyên qua hàng ngàn dặm, lao thẳng đến Tàng Vân giới vực.
Sao băng thứ nhất rơi xuống chưa được ba giây, vụ nổ của sao băng thứ hai lại tiếp tục nổ tung. Rồi sau đó là cái thứ ba, thứ tư... Cả vùng tàn tích của giới vực dưới những trận oanh tạc liên tiếp rung chuyển dữ dội. Uy áp cuồng bạo càn quét trời đất.
...
Xào xạc.
Bụi mịn cuộn lên trên mặt đất đen tối.
Hồng Tâm 10, người đến muộn vội vã, dừng lại giữa luồng khí nóng. Nàng ngây ngẩn nhìn cảnh tượng trước mắt, cả người như hóa thành tượng đá.
"Gâu"
"Gâu gâu"
Bên cạnh nàng, một con chó đen lớn đang trợn mắt gầm gừ về phía trước, như thể hơi thở toát ra từ những mảnh vụn kia chính là kẻ thù truyền kiếp của nó.
Không...
Trước mặt bọn nành, đến cả tàn tích cũng không còn.
Vị trí vốn thuộc về Tàng Vân giới vực nay đã hóa thành một mảnh đất chết tan hoang, nhìn khắp nơi không còn chút dấu vết nào của công trình nhân loại, đến cả một mảnh tường vỡ cũng không thấy.
Như thể nền văn minh từng đứng sừng sững nơi đây đã bị một bàn tay khổng lồ vô song xóa sạch hoàn toàn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro