Chương 3-4

Edit: YiJiubAeR♌️

Chương 3 : Một giấc chiêm bao mười hai năm.

Nhị tiểu thư nhà họ Tô mặt mày đờ đẫn, bóp mạnh vào tay tiểu đệ: "Đây không phải là mơ chứ?"Tiểu đệ nhà họ Tô kêu lên đau đớn: "Đau quá!"

Nhị tiểu thư nhà họ Tô thở phào nhẹ nhõm: "Đau là tốt, vậy không phải là mơ. Nhị ca, nhị ca thoát nạn rồi!"

Lúc này, phu nhân nhà họ Tô cũng đã tỉnh táo lại, nhìn đứa con trai tuấn tú khôi ngô mà nước mắt tuôn rơi, nhưng là nước mắt vui mừng.

Con trai bà thật sự đã thoát nạn, nếu không vì gia đình nhà họ Tô, bà sao có thể nhẫn nhịn nghe đại thái thái nhà họ Thịnh nói những lời kia!

Tô Diệu bước tới, nhẹ nhàng vỗ tay phu nhân nhà họ Tô: "Là con không tốt, khiến mẹ phải lo lắng."

Ánh mắt chàng hướng về phía cửa, nghĩ đến biểu hiện khác thường của Lạc Sanh, trong lòng dấy lên nghi hoặc.

Lạc Sanh sẽ buông tha cho chàng?

Đại tiểu thư nhà họ Tô thì chỉ huy các hầu gái quét dọn trong ngoài, giọng nói vui vẻ: "Mọi người làm nhanh lên, quét sạch những điều xui xẻo đi!"

Những hầu gái cười rúc rích: "Đại tiểu thư yên tâm, bọn tiểu nữ nhất định sẽ dọn dẹp thật sạch sẽ."

Đoàn người nhà họ Thịnh rời khỏi phủ Tô với tâm trạng nặng nề hơn nhiều.

Thịnh Gia Ngọc áp sát Lạc Sanh, nghiến răng hỏi: "Lạc Sanh, cô lại đang giở trò gì vậy?"

Đại thái thái nhà họ Thịnh liếc nhìn con gái, giọng điệu cảnh cáo: "Gia Ngọc, còn có quy củ nữa không, gọi biểu tỷ đi."

"Mẹ!" Thịnh Gia Ngọc bất mãn dậm chân.

Nàng ta kém Lạc Sanh vài tháng tuổi, gọi một tiếng "biểu tỷ" là đúng, nhưng Lạc Sanh nào có chút dáng vẻ của một người tỷ tỷ, nàng ta không thể gọi nổi.

Đại thái thái Thịnh gia nào không hiểu tâm trạng của con gái, sau khi mắng mỏ qua loa liền lo lắng hỏi Lạc Sanh: "Biểu tiểu thư sao đột nhiên lại không muốn nữa?"

Nếu hy sinh nhị công tử Tô gia, khiến Thịnh gia, Tô gia và cả huyện Kim Sa được yên ổn, kỳ thực cũng được.

Lạc Sanh hơi nhíu mày: "Đại cô mẫu hy vọng ta và nhị công tử Tô gia thành hôn?"

Câu nói này suýt chút nữa khiến Thịnh Gia Ngọc hồn xiêu phách lạc, vội kéo tay áo đại thái thái nhà họ Thịnh.

Đại thái thái Thịnh gia không dám hỏi thêm, không khỏi bước nhanh hơn.

Thịnh gia và Tô gia cách nhau không xa, đoàn người nhanh chóng trở về Thịnh phủ, thẳng tiến đến Phúc Ninh Đường gặp Thịnh lão thái thái.

Thịnh lão thái thái đang lo lắng bồn chồn, vừa thấy Lạc Sanh trở về liền vội hỏi nguyên do.

Lạc Sanh khẽ cúi chào, bình thản nói: "Có lẽ ngoại tổ mẫu hiểu lầm rồi, con chưa từng có ý định sẽ có hôn ước với nhị công tử Tô gia. Sanh Sanh thấy trong người không được khỏe, xin phép người về phòng trước."

Lạc Sanh vừa đi, Thịnh lão thái thái đã không nhịn được nữa, lo lắng hỏi Lạc Thần: "Thần nhi, tỷ tỷ của cháu có phải lại nhìn trúng người khác rồi không?"

Lạc Thần mặt đen như chảo, khó khăn biện giải: "Tỷ ấy không phải người dễ thay lòng đổi dạ như vậy..."

Lần này cậu phải theo sát, nếu Lạc Sanh dám làm bậy, cậu sẽ đánh chết nàng ta!

Thịnh Gia Ngọc nghiêm túc vỗ vai Lạc Thần: "Biểu đệ, chắc chắn cậu không hiểu tỷ tỷ của cậu."

Thịnh lão thái thái thở dài, ra hiệu cho hai người lui xuống, giữ lại hai người con dâu để bàn bạc đối sách.

"Kể từ khi Lạc đại đô đốc giao phó hôn sự của Sanh nhi cho ta - ngoại tổ mẫu, theo ta thấy hôn sự của Sanh nhi càng nhanh càng tốt."


Cứ tiếp tục như vậy, Thịnh gia sẽ làm mất lòng hết thảy người huyện Kim Sa mất.

Đại thái thái và nhị thái thái đều đồng tình: "Lời của ngài thật đúng."

Thịnh lão thái thái giơ tay xoa xoa thái dương, vẻ mặt đầy tiếc nuối: "Chỉ là Sanh nhi lại không muốn kết thân với Tô gia nữa, các con nói xem còn nhà nào phù hợp đây?"

Đại thái thái khó khăn lên tiếng: "Biểu tiểu thư có tiêu chuẩn cao, chắc chắn khó tìm được người phù hợp trong thời gian ngắn."

"Đúng vậy, nhìn khắp Kim Sa, cũng không có nhiều chàng trai trẻ xứng đáng với nàng ta." Nhị thái thái tiếp lời.

Bà ta còn nghe nói có vài nhà đã đưa con trai tuấn tú của họ đi học xa, chính là để tránh xa mối hoạ này.

Thật là xấu hổ!

Thịnh lão thái thái đưa mắt nhìn qua hai con dâu, nói ra ý định trong lòng: "Sanh nhi có ba biểu ca và một biểu đệ, đều cùng tuổi, chi bằng chọn một trong số họ."

Thịnh gia nhiều năm nay luôn đối xử tốt với người khác, là một gia đình nhân hậu, thà để tiểu thư nhà mình gây rối trong nhà còn hơn để nàng ta hại người khác. Dù sao bà cũng là ngoại tổ mẫu của nàng ấy, có bà trông chừng thì chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì lớn.

Lời của Thịnh lão thái thái như tiếng sét giữ trời quang, suýt nữa làm hai con dâu choáng váng.

Đại thái thái đột nhiên đứng dậy, tay ôm lấy trán, lảo đảo: "Con dâu lại bị chứng hồi hộp, muốn về phòng uống một viên thuốc bổ tim..."

Nhị thái thái vội vàng đỡ lấy đại thái thái: "Để con đưa tỷ tỷ về phòng."

Chớp mắt, hai con dâu đã biến mất, chỉ còn lại lão thái thái một mình tức giận.

Chẳng có ai chịu hy sinh một chút sao? Bà thật sự đã nhìn lầm người!

Lạc Sanh vừa bước vào phòng, Hồng Đậu đã cười khúc khích hỏi: "Cô nương, có phải người lại thích một chàng công tử nào khác rồi không? Người nói xem là ai, tiểu nữ sẽ bắt về cho người."

Lạc Sanh tự rót cho mình một tách trà, nhấp vài ngụm, mắt nhìn chằm chằm vào những chiếc lá trà xanh đang chìm nổi trong tách.

Hồng Đậu chưa từng thấy cô nương của mình trầm lặng như vậy, cảm thấy có chút xa lạ, cẩn thận hỏi: "Cô nương, người làm sao vậy?"

Lạc Sanh ngẩng đầu nhìn Hồng Đậu.

Mặc dù lời nói của người hầu gái thật vô lý, nhưng sự lo lắng trên khuôn mặt là thật.

Lạc Sanh dùng sức nắm chặt tách trà, hỏi ra câu đã luẩn quẩn trong lòng từ khi tỉnh dậy: "Hồng Đậu, ngươi có biết Trấn Nam Vương phủ không?"

Nàng không phải là Lạc Sanh, con gái của Lạc Đô đốc, mà là Thanh Dương quận chúa của Trấn Nam Vương phủ!

Nàng đã chết, rồi tỉnh lại, linh hồn bị mắc kẹt trong thân thể người khác, nhưng lại không biết gì về tình hình của người này, chỉ có thể dùng hết sức lực để kiềm chế những hận thù và đau đớn trước khi chết, bình tĩnh tìm hiểu tình hình hiện tại.

"Trấn Nam Vương phủ?" Hồng Đậu suy nghĩ một lúc, vẻ mặt mơ hồ: "Không nghe nói qua."

Lạc Sanh lòng nặng trĩu, khớp ngón tay nắm chặt tách trà trở nên trắng bệch.

Phụ vương của nàng là vương gia khác họ duy nhất của Đại Chu, dù huyện Kim Sa không thuộc quyền quản lý của Trấn Nam Vương, nhưng trong Đại Chu có mấy người không biết?

Lạc Sanh bình tĩnh lại, hỏi tiếp: "Vậy Bình Nam Vương phủ thì sao?"

Không biết Trấn Nam Vương phủ, chắc chắn cũng không biết Bình Nam Vương phủ.

Không ngờ Hồng Đậu ngẩn người một chút rồi cười: "Cô nương đang thử tiểu nữ sao, ai mà không biết Bình Nam Vương phủ chứ, thế tử Bình Nam Vương bảy năm trước đã được nhận làm thái tử dưới trướng hoàng thượng, cả nhà Bình Nam Vương đều dời đến kinh thành rồi, cô nương còn từng gặp thái tử nữa..."

Lạc Sanh mặt mày tái mét, không nghe thấy những lời sau của Hồng Đậu.

Nàng kìm nén nhịp tim đập như sấm, run rẩy hỏi: "Bây giờ là năm nào?"

"Vĩnh An thứ mười bảy." Hồng Đậu không do dự trả lời.

"Choang" một tiếng, tách trà trong tay Lạc Sanh rơi xuống, vỡ tan.

Vĩnh An thứ mười bảy - nàng đã chết, rồi tỉnh lại, vậy mà đã qua mười hai năm sao?

Mười hai năm này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao lời nói của Hồng Đậu lại kỳ quái đến vậy?

Hồng Đậu hoảng hốt, vội vàng cúi xuống thu dọn những mảnh vỡ: "Cô nương, người cẩn thận kẻo đạp phải - ơ, đây là gì vậy?"

Người hầu gái rút ra từ khe rèm và bình phong một sợi dây trắng, nhìn chằm chằm một lúc rồi như nhớ ra điều gì, vội vàng vứt đi: "Phù, phù, thật là xui xẻo!"



Chương 4: Sát cơ ngầm chảy

Sợi dây trắng dài hơn một trượng , bị Lạc Sanh giơ tay nắm lấy, trầm ngâm nhìn chằm chằm.

Hồng Đậu sắc mặt khó coi, vội vàng nói: "Cô nương, tiểu nữ sẽ đi đốt thứ xui xẻo này ngay."

Lạc Sanh liền hiểu ra: "Đây là sợi dây ta dùng để tự vẫn?"

"Đúng vậy, lúc đó hỗn loạn quá tiểu nữ không kịp thu dọn, tưởng đã có người dọn rồi, ai ngờ lại rơi ở đây..." Hồng Đậu líu lo giải thích, giơ tay định lấy lại sợi dây.

Lạc Sanh nắm chặt sợi dây không buông, ánh mắt lướt qua đồ đạc trong phòng, nhìn lên xà nhà.

Hồng Đậu sững sờ, sau đó sắc mặt đại biến: "Cô nương, người... người sẽ không lại muốn tự tử chứ?"

Lạc Sanh nhìn thẳng vào mặt Hồng Đậu, bình tĩnh hỏi: "Ta là người dễ tự tử lắm sao?"

"Không phải vậy, Tô nhị công tử tuy đẹp trai, nhưng ở kinh thành còn có người đẹp hơn cô cũng từng trêu chọc, sao lại vì một chàng trai quê mùa mà tìm đến cái chết chứ?"

Lạc Sanh khóe miệng hơi co giật.

Cô nương họ Lạc này rốt cuộc là người thế nào, nàng thật sự đã học được nhiều.

"Cô nương, người đưa sợi dây cho tiểu nữ đi."

Lạc Sanh không để ý đến lời cầu xin của Hồng Đậu, tay vung lên, một đầu sợi dây vắt qua xà nhà buông xuống.

Hồng Đậu lông tóc dựng đứng, lao đến ôm chặt lấy Lạc Sanh.

Lạc Sanh vỗ nhẹ lên đầu người hầu gái, ra lệnh: "Đi lấy cái ghế ta dùng để tự vẫn lần trước."

Hồng Đậu theo phản xã buông tay, chạy đi lấy một chiếc ghế đẩu nhỏ đặt ngay dưới sợi dây.

Làm xong việc này, cô hầu gái tự tát mình một cái: "Mình đang làm gì vậy?"

Lạc Sanh thấy vậy, khóe miệng hơi nhếch lên.

Cô đã nhìn ra, người hầu gái này tuy có nhiều khuyết điểm, nhưng không bao giờ làm trái lệnh của chủ nhân.

Đây chính là điều nàng cần nhất vào lúc này.

Lạc Sanh bước một chân lên ghế đẩu.

Hồng Đậu hoảng sợ đến mức hồn xiêu phách lạc, ôm chặt lấy chân Lạc Sanh, giọng nói đã thay đổi: "Cô nương, cô thật sự muốn chết lần nữa sao?"

Từ trên vang lên giọng nói bình thản: "Tất nhiên là không. Ta chỉ muốn xác nhận một suy đoán. Buông tay ra đi."

Hồng Đậu không tự chủ buông tay, ngẩng đầu nhìn Lạc Sanh đã đứng lên chiếc ghế tròn, ngây ngốc hỏi: "Người muốn xác nhận điều gì vậy?"

Lạc Sanh cầm lấy chỗ bị cắt của dải lụa trắng.

Dải lụa trắng này có một nút thắt chết, rõ ràng là đã được buộc khi treo cổ trước đó, còn chỗ bị cắt gọn gàng là do lúc cứu Lạc Sanh đã bị người ta cắt ra.

Lạc Sanh nắm chặt chỗ bị cắt, dải lụa trắng lại trở thành một vòng tròn.

Hồng Đậu lo lắng nhìn chằm chằm động tác của Lạc Sanh, sẵn sàng cứu người bất cứ lúc nào.

Trước đó, chính cô đã cứu tiểu thư, bây giờ cũng coi như có kinh nghiệm.

Lạc Sanh lắc nhẹ dải lụa trắng, giọng nói lạnh lẽo hơn một chút: "Ba ngày trước, ta chính là dùng dải lụa này đứng trên chiếc ghế tròn này để treo cổ?"

"Đúng ạ."

"Nhìn ra được điều gì chưa?" Lạc Sanh nghiêng người, đến gần dải lụa trắng.

Hồng Đậu cẩn thận gật đầu, ánh mắt mang theo vẻ mờ mịt.

Nếu cô nói không nhìn ra điều gì, liệu cô chủ có chết cho cô xem không?

Lạc Sanh từ ánh mắt của tiểu tỳ hiểu được câu trả lời, không làm khó đối phương nữa, chỉ vào dải lụa trắng đang buông trước ngực: "Dải lụa ở vị trí này, nếu ta treo cổ còn phải co đầu gối, có phải quá thiệt thòi cho bản thân không?"

Hồng Đậu sững người, không nhịn được mà đồng tình: "Đúng vậy, thiệt thòi quá."

Đã muốn tự tử rồi mà còn phải chịu tư thế khó khăn như thế? Huống chi cô chủ của cô chưa bao giờ là người chịu thiệt.

Lạc Sanh bước xuống khỏi chiếc ghế tròn, để dải lụa trắng lơ lửng, ánh mắt càng thêm sâu thẳm: "Hồng Đậu, ngươi vẫn chưa hiểu sao? Không phải ta muốn treo cổ, mà là có người hại ta."

"Thật... thật sao?" Hồng Đậu lắp bắp.

Lạc Sanh nhìn Hồng Đậu, lộ vẻ bất đắc dĩ: "Huống chi, ta muốn chết hay không, chẳng lẽ ta không biết sao?"

Hồng Đậu không còn nghi ngờ gì nữa, không kìm được hét lên kinh ngạc.

Đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào môi cô, chặn tiếng kêu lại.

Ánh mắt Hồng Đậu đầy sợ hãi và phẫn nộ, hỏi: "Cô chủ, rốt cuộc là ai muốn hại người? Đúng là to gan lớn mật!"

Lạc Sanh cũng đang nghĩ về vấn đề này.

Viên ngọc quý trong tay Lạc Đại Đô Đốc, đến cả lão phu nhân Thịnh gia còn không bày ra được dáng vẻ trưởng bối, vậy mà có người dám ra tay ám hại Lạc cô nương ngay tại khuê phòng của nàng.

Cơn gió đầu xuân mang theo hơi lạnh tràn qua khung cửa sổ, thổi lay dải lụa trắng đang treo yên tĩnh, trong phòng như thể có sát khí vô hình đang dâng lên.

Hồng Đậu bất giác run lên, càng thêm giận dữ, sát khí bừng bừng nói: "Tiểu thư, chúng ta phải tìm ra kẻ đã hại người, xử chết nó!"

Lạc Sanh gật đầu: "Đúng ý ta."

Nàng đã chết một lần, vì thế càng trân trọng mạng sống, kẻ hại nàng nhất định phải tìm ra.

"Ngồi xuống." Lạc Sanh chỉ vào chiếc ghế tròn.

Hồng Đậu không bận tâm chiếc ghế này từng là vật để cô chủ treo cổ, liền ngồi xuống.

Lạc Sanh chống tay lên cằm, vẻ mặt bình thản: "Vậy thì hãy nói về chuyện ta treo cổ trước đi."

Hồng Đậu ngẩn người, nhìn vẻ mặt điềm nhiên của Lạc Sanh, cuối cùng thốt lên câu nghi vấn trong lòng: "Tiểu thư, chẳng lẽ người không nhớ gì sao?"

Lạc Sanh thản nhiên gật đầu: "Đúng vậy, ta không nhớ gì cả."

Hồng Đậu che miệng kinh ngạc: "Sao có thể như vậy?"

Lạc Sanh không để tâm, mỉm cười: "Chắc là đi qua Quỷ Môn Quan, vô tình uống vài ngụm canh Mạnh Bà."

"Thật sự có Mạnh Bà nấu canh bên cầu Nại Hà sao?"

Lạc Sanh nhìn Hồng Đậu, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo: "Hồng Đậu, ngươi phải nhớ, dù ta có nhớ hay không, mãi mãi vẫn là chủ nhân của ngươi."

Hồng Đậu lập tức nghiêm sắc mặt, không dám hỏi thêm, bắt đầu kể lại nguyên nhân Lạc Sanh treo cổ.

"Hơn một tháng trước, chúng ta đến huyện Kim Sa. Người tình cờ gặp Nhị công tử Tô và muốn kết giao, nhưng bị từ chối. Sau vài lần như vậy, người đã tìm đến lão phu nhân Thịnh gia, nói rằng thích Nhị công tử Tô—"

"Khi nào thì ta tìm ngoại tổ mẫu của mình?" Lạc Sanh ngắt lời Hồng Đậu.

"Ba ngày trước."

Ánh mắt Lạc Sanh lóe lên: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó người bị từ chối! Lão phu nhân thật quá vô tình, người đương nhiên rất tức giận, về khóc mãi... Sau đó, người nghỉ ngơi, tiểu tỳ thấy không ổn mới vào phòng, phát hiện dưới xà nhà có người treo mình—"

Nói đến đây, sắc mặt Hồng Đậu trắng bệch, rõ ràng vẫn còn sợ hãi.

"Làm sao phát hiện không ổn?" Lạc Sanh cảm thấy đã tìm được điểm đột phá.

Hồng Đậu vuốt vuốt ngực: "Người có thói quen ngủ trưa, tiểu tỳ nhân lúc đó ra phố sau mua đồ chơi nhỏ của gánh hàng rong. Đi được nửa đường phát hiện quên mang tiền, nên quay lại. Lúc đầu tiểu tỳ không dám quấy rầy giấc ngủ của người, nhưng khi đứng ngoài lại không nghe tiếng ngáy của người, liền cảm thấy kỳ lạ mà vào xem thử."

Vẻ mặt Lạc Sanh hơi cứng lại.

Nói cách khác, Lạc cô nương này có thói quen ngáy khi ngủ.

Điều này giải thích tại sao từ lúc nàng tỉnh lại, những nha hoàn khác đều canh giữ bên ngoài, rất ít vào phòng. Nếu là nàng, có lẽ cũng chỉ để nha hoàn thân cận nhất ở gần.

Lạc Sanh sắp xếp lại suy nghĩ, hỏi tiếp: "Trước khi ta ngủ trưa có ai đến không?"

"Có!" Hồng Đậu đếm trên tay, "Tiểu công tử đã đến, đại biểu cô và nhị biểu cô cũng đến—"

Tiểu công tử chỉ đệ đệ của Lạc Sanh Lạc Thần, đại biểu cô là Thịnh Giai Ngọc, nhị biểu cô là thứ muội của Thịnh Giai Ngọc, Thịnh Giai Lan.

"Kể lại tình huống khi họ đến, bao gồm những lời họ nói."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #đại