Chương 7-8

Edit : YiJiubAeR♌️


Chương 7: Nhành hoa hạnh

Lạc Sanh bị những tán cây che khuất hơn nửa thân người, đứng trong bóng tối nghe ngóng.

Là một trong bốn người Thịnh gia - Thịnh Đại Lang.

Lạc Sanh còn ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt.

Trước đó tình cờ gặp bốn người, họ sợ hãi không dám ăn cơm ở nhà, xem ra đã đi chơi bên ngoài.

Bước chân của Thịnh Tam Lang loạng choạng, đang được các anh em dìu về phía Lạc Sanh đứng.

Giọng điệu đầy thất vọng của Thịnh Nhị Lang vang lên: "Tam đệ, đệ cần gì phải đau lòng vì cái chết của một nữ tử không để tâm đến đệ?"

Thịnh Tam Lang hơi ngẩng đầu, dưới ánh trăng lộ ra đôi mắt đỏ hoe.

"Ai đau lòng chứ, nhị ca đừng nói bậy."

"Nói bậy?" Thịnh Nhị Lang dùng cây quạt gõ lên vai Thịnh Tam Lang, giọng bực tức: "Vậy ai uống đến mức này? Không phải mượn rượu giải sầu thì là gì?"

Một bên, Thịnh Đại Lang khuyên: "Nhị đệ, tam đệ trong lòng khó chịu, đừng nói thêm gì nữa."

Thịnh Nhị Lang cười lạnh: "Ta chỉ là không vừa mắt. Nữ tử họ Tiền kia vì không thể gả cho Tô Diệu nên mới treo cổ tự vẫn, tam đệ làm ầm lên là ý gì?"

Treo cổ tự vẫn?

Ánh mắt Lạc Sanh lóe lên.

Đôi mắt nàng tựa như hồ nước, bóng cây hoa phản chiếu, lúc sáng lúc tối gợn lên từng vòng sóng.

Mặt Thịnh Tam Lang đỏ bừng, không biết là do uống rượu hay vì tức giận, lớn tiếng quát: "Ai làm ầm? Hôm nay rượu ngon, ta uống thêm vài ly không được sao?"

Thịnh Tứ Lang vội kéo tay áo Thịnh Tam Lang: "Tam ca, đừng nói nữa ——"

Thịnh Tam Lang vung bàn tay to như quạt lá, xoa đầu đệ đệ: "Tránh ra, ngươi mà cũng muốn lắm lời?"

Làm ca ca lắm mồm thì thôi, làm đệ đệ lại còn muốn dạy bảo?

Mặt Thịnh Tứ Lang đỏ bừng, gấp đến mức lắp bắp: "Không phải... Biểu, biểu tỷ ở kia!"

Ba người còn lại đồng loạt dừng lại, nhìn thấy Lạc Sanh quả nhiên đang đứng bên bụi hoa, sắc mặt liền trở nên muôn màu muôn vẻ.

Lạc Sanh thản nhiên gật đầu chào bốn người, rồi dẫn Hồng Đậu đi qua, không liếc mắt nhìn thêm.

Gió đêm thổi mạnh, hoa rụng bị cuốn bay, cũng giống như tâm trạng buồn bã lúc này của bốn người họ.

Thịnh Tam Lang lau mặt, ngơ ngác hỏi: "Lời của chúng ta bị Lạc biểu tỷ nghe thấy rồi?"

Thịnh Nhị Lang cười lạnh: "Nghe thấy hay không thì không biết, nhưng giọng của tam đệ lớn như vậy, chắc chắn nghe rõ rồi."

Thịnh Tam Lang: "......"

Lạc San trở về phòng, rửa mặt thay đồ, khoác lên người bộ trung y trắng như tuyết, dựa vào giường.

Hồng Đậu kéo ghế nhỏ ngồi bên cạnh chủ nhân, không hiểu hỏi: "Cô nương, sao người lại nói mình có bệnh mộng du?"

Lạc San nhìn bóng cây chuối đổ trên cửa sổ giấy xanh, bình thản đáp: "Khiến đối phương cảm thấy an toàn, mới dễ dàng dẫn rắn ra khỏi hang."

Tiểu nha hoàn lắc đầu: "Nô tỳ không hiểu."

Lạc San nhìn vẻ mặt ngơ ngác của nha hoàn nhỏ, hiếm khi cười: "Ngươi không cần hiểu, làm theo lời ta dặn là được."

Nàng thích nha hoàn nhỏ này vì sự chậm chạp của nàng.

Nàng không có ký ức của Lạc cô nương, may mắn là mới đến Thịnh phủ không lâu, không lo bị phát hiện sơ hở trước mặt những người này.

Nếu nha hoàn thân cận của Lạc cô nương mà quá khôn ngoan, thì sẽ làm khó nàng rồi.

Giết người diệt khẩu suy cho cùng vẫn hơi nhẫn tâm.

"Gọi hai nha hoàn nhỏ kia tới đây."

Hồng Đậu vâng lời, ra ngoài một lúc rồi dẫn vào hai nha hoàn nhỏ.

Hai nha hoàn đều khoảng mười ba mười bốn tuổi, ngày thường chỉ làm những việc vặt vãnh, không dễ gì được vào nội viện.

"Biểu cô nương." Hai nha hoàn nhỏ sợ hãi cúi người chào, vẻ mặt đầy sợ hãi trước khí thế của Lạc Sanh".

"Lạc Sanh khẽ gật đầu, quay sang nói với Hồng Đậu: "Lấy bốn lượng bạc ra đây, mỗi người hai lượng."

Hồng Đậu từng thấy cô chủ nhà mình tiêu xài hoang phí, liền nhanh chóng lấy bạc ra, ném vào tay hai nha hoàn, khiến cả hai hoảng hốt quỳ phịch xuống, đồng thanh hỏi: "Biểu... biểu cô nương có điều chi phân phó?"

Không lẽ biểu cô nương thiếu người, muốn các nàng ra ngoài bắt cóc công tử nhà ai sao?

Dù bạc rất quý, nhưng việc như vậy các nàng không làm nổi đâu.

Lạc Sênh mặt không đổi sắc, giọng nói nhàn nhạt truyền đến: "Ngày mai các ngươi ra phố..."

Một trong hai nha hoàn bỗng run rẩy, dập đầu lạy liền mấy cái: "Biểu cô nương, chuyện bắt cóc người, nô tỳ thật sự không làm được!"

Lạc Sanh thoáng ngừng lại.

Hồng Đậu đã tức giận dậm chân mắng: "Phì! Đồ nhãi nhép kia, đang mơ mộng gì thế? Cô nương của chúng ta muốn bắt người mà đến lượt các ngươi sao?"

Có nàng, Hồng Đậu, ở đây, cô nương sao có thể giao việc tốt như vậy cho người khác được?

Đây là một sự sỉ nhục đối với vị trí đại nha hoàn kiêm bảo vệ số một của nàng!

Hai nha hoàn nghe vậy liền ngơ ngác, tự hỏi có phải do tầm nhìn hạn hẹp hay không. Từ bao giờ đi bắt công tử tuấn tú lại trở thành việc tốt?

Lạc Sanh không để tâm đến phản ứng của ba người, vẫn điềm nhiên nói: "Ngày mai các ngươi ra phố dò hỏi xem, có cô nương nào họ Tiền treo cổ tự tử hay không, càng chi tiết càng tốt. Nếu cảm thấy mình không tiện dò hỏi, có thể nhờ cha anh hoặc bạn bè. Hai lượng bạc này là phí chạy việc. Ngày mai, ai tìm được nhiều thông tin hơn sẽ được thưởng thêm hai lượng bạc."

Hai nha hoàn nghe xong, thấy chỉ là đi dò hỏi tin tức thì nhẹ cả người, liền đáp: "Biểu cô nương yên tâm, ngày mai nô tỳ sẽ ra ngoài dò hỏi ngay!"

Nói rồi, hai người liếc nhìn nhau, ánh mắt hiện lên vẻ cảnh giác.

Biểu cô nương đã nói, ngày mai ai tìm được nhiều thông tin hơn sẽ được thưởng thêm hai lượng bạc, không thể để đối phương đoạt mất cơ hội được.

Hai nha hoàn rời đi trong trạng thái phấn khởi, Hồng Đậu liền hỏi: "Cô nương, người bảo họ dò hỏi chuyện này làm gì?"

"Hiếu kỳ thôi." Lạc Sanh nghiêng người nằm xuống, kéo chăn lên đắp.

Mùi hương từ chăn gối vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm, ngày mai lại là một ngày mới.

-------

Lạc Sanh thức dậy rất sớm.

Ngoài cửa sổ rèm lụa xanh, lá chuối đung đưa, tiếng chim chóc trong trẻo vọng vào.

Hồng Đậu ngủ trên sạp nhỏ gần giường, lúc này vẫn đang ngủ say.

Lạc Sanh khẽ ho một tiếng gọi: "Hồng Đậu."

Tiếng gọi không lớn, nhưng Hồng Đậu giật mình tỉnh dậy, bò dậy ngay lập tức, dụi mắt rồi lơ mơ hỏi: "Cô nương, người sao lại dậy sớm thế?"

Khóe môi Lạc Sanh hơi cong lên: "Không sớm đâu, phải đến thỉnh an tổ mẫu rồi."

Hồng Đậu lập tức tỉnh ngủ, kinh ngạc thốt lên: "Người trước đây chưa bao giờ đi thỉnh an mà!"

Ngay cả khi còn ở kinh thành, cô nương cũng ngủ đến tận giữa trưa mới dậy, ăn uống no đủ liền dẫn nàng cùng vài nha hoàn, gia nhân ra ngoài dạo phố.

Thỉnh an là cái gì, chưa từng nghe đến.

Lạc Sanh liếc Hồng Đậu một cái, giọng nhàn nhạt: "Trước đây ta chưa từng ghé qua Quỷ Môn Quan, giờ thì khác rồi."

Ánh mắt đó khiến Hồng Đậu rùng mình, nhưng không hiểu tại sao. Nàng vội giúp cô nương rửa mặt, chải tóc và thay y phục.

Chủ tớ hai người rời khỏi viện, chậm rãi bước về hướng Phúc Ninh Đường.

Thịnh phủ mang nét đẹp điển hình của vùng Giang Nam, nhẹ nhàng, trang nhã, đâu đâu cũng thấy hoa lá rực rỡ.

Hồng Đậu hít một hơi không khí trong lành, vui vẻ nói: "Không ngờ  Thịnh phủ tuy nhỏ, nhưng vườn hoa buổi sáng trông cũng đẹp đấy."

Lạc Sanh chậm rãi tiến bước, không đưa ra bình luận gì.

Hồng Đậu bỗng nhiên dừng lại: "Cô nương, người đợi chút."

Lạc Sanh đứng lại, nhìn thấy tiểu nha hoàn chạy đến dưới một cây hạnh, kiễng chân bẻ một cành hoa mang về.

"Cô nương, cành hoa hạnh này nở đẹp quá, để nô tỳ cài lên tóc người được không?"

Ánh mắt Lạc Sanh từ khuôn mặt đỏ bừng của tiểu nha hoàn chuyển xuống cành hoa đầy nụ tươi thắm, khẽ gật đầu: "Được."

Hồng Đậu đi quanh búi tóc của Lạc Sanh, cài vài nhánh hoa lên, đột nhiên hạ giọng nói: "Cô nương, hai vị biểu cô nương tới rồi."


Chương 8: Dẫn rắn ra khỏi hang

Đại tiểu thư Thịnh Giai Ngọc và Nhị tiểu thư Thịnh Giai Lan đang đi dọc con đường lát đá xanh tiến về phía nơi Lạc Sanh đang đứng.

Hai thiếu nữ tuổi tác xấp xỉ nhau, áo xuân rực rỡ, dáng vẻ uyển chuyển tựa như thêm một nét tô điểm đẹp đẽ cho khu vườn.

Khi nhìn thấy Lạc Sanh, bước chân cả hai đồng loạt khựng lại.

Thịnh Giai Ngọc khẽ nhíu mày, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn chằm chằm Lạc Sanh.

Thịnh Giai Lan thì dịu dàng hơn, cúi người hành lễ: "Biểu tỷ! Chào buổi sáng!"

Lạc Sanh đáp lễ, rồi tiếp tục nhấc chân bước đi.

Thịnh Giai Ngọc không nhịn được, lên tiếng gọi: "Ngươi định đi đâu?"

Lạc Sênh ngoảnh đầu lại, nhàn nhạt đáp: "Giờ này tất nhiên là đi thỉnh an ngoại tổ mẫu."

"Đi thỉnh an tổ mẫu của ta?" Trong mắt Thịnh Giai Ngọc, sự cảnh giác càng hiện rõ. Nàng hạ giọng chất vấn: "Lạc Sanh, rốt cuộc ngươi lại định giở trò gì?"

Thịnh Giai Lan khẽ kéo tay áo của Thịnh Giai Ngọc: "Đại tỷ, tỷ nói chuyện với biểu tỷ nhẹ nhàng thôi."

Lạc Sanh nhìn qua Thịnh Giai Ngọc, lại nhìn Thịnh Giai Lan, đột nhiên bật cười: "Vẫn là đại biểu muội hiểu ta nhất."

Nói xong, nàng vượt qua hai người họ, bước nhanh về phía trước.

Hồng Đậu vội vã đuổi theo, trong lòng vẫn tức tối với lời nói của Thịnh Giai Ngọc, liền quay đầu làm mặt quỷ trêu chọc nàng.

Thịnh Giai Ngọc giận đến mức vặn khăn tay, bực tức nói: "Ý của nàng ta là gì đây?"

Thịnh Giai Lan cố gắng khuyên nhủ, nhưng trong lòng cũng không khỏi bất an khi nghĩ đến câu nói vừa rồi của Lạc Sênh với Thịnh Giai Ngọc.

"Nhị muội, muội có nghe thấy không? nàng ta nói vẫn là ta hiểu nàng ta nhất, ý là lại muốn gây chuyện đúng không?"

Thịnh Giai Lan khẽ nhíu mày: "Biểu tỷ có lẽ chỉ thuận miệng nói thôi."

"Thuận miệng gì chứ! Nàng ta là loại người không gây chuyện một ngày là không chịu nổi. Không được, ta phải nhắc nhở tổ mẫu, đừng để bị bộ dạng hiện tại của nàng ta lừa." Thịnh Giai Ngọc nói xong liền kéo tay Thịnh Giai Lan, vội vàng đuổi theo.

Sự xuất hiện của Lạc Sanh hiển nhiên khiến Thịnh lão phu nhân hết sức kinh ngạc.

"Thân thể con còn chưa khỏe, sao đã đến đây rồi?" Thịnh lão phu nhân vừa nói, vừa liếc nhìn ra ngoài cửa sổ bằng khóe mắt.

Ngoài cửa sổ, ánh dương sớm chiếu rọi, gió nhẹ mơn man.

Mặt trời không mọc từ phía tây, rõ ràng không có gì khác thường.

Thịnh lão phu nhân càng thêm kinh ngạc, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh.

Dù sao cũng là cháu gái ruột, dù có ghét thế nào đi nữa, bà cũng không thể vứt bỏ.

Lạc Sanh mỉm cười nhẹ: "Con đã tốt hơn nhiều rồi, nên đến thỉnh an ngoại tổ mẫu."

Thịnh lão phu nhân miệng mấp máy, rất muốn nói rằng nếu không đến thỉnh an thì bà sẽ thấy yên tâm hơn, nhưng lời đến miệng lại thay đổi: "Thật là có tâm."

Ở một bên, Thịnh Giai Ngọc hừ một tiếng.

Thịnh lão phu nhân liếc mắt một cái, Thịnh Giai Ngọc lập tức im lặng.

Sau khi Lạc Sanh rời đi, Thịnh lão phu nhân sắc mặt đột nhiên tối sầm lại: "Giai Ngọc, không được nhìn biểu tỷ bằng ánh mắt đó, còn không biết lễ phép sao?"

Cháu gái lớn mặc dù tính tình hoạt bát, nhưng lễ nghi chưa bao giờ thiếu. Còn từ khi cháu gái Lạc Sênh đến, nàng ta liên tục thất lễ, chẳng lẽ là do gần gũi quá nhiều với những người không ra gì?

Thịnh Giai Ngọc ấm ức cắn môi: "Ngoại tổ mẫu, cháu đâu phải không có lễ phép, nhưng thật sự không thể tôn trọng người như Lạc Sanh. Ngoại tổ mẫu có biết không, chỉ vì cữu cữu quyền cao chức trọng, mà cháu phải cúi mình trước một người không có lý trí như vậy sao?"

Thịnh lão phu nhân bị hỏi đến không biết đáp thế nào.

Thịnh gia và Tô gia đều là gia đình nho học, trong xương cốt ít nhiều cũng có chút kiêu ngạo.

Họ, những người làm trưởng bối, không muốn so đo với một cô nương không hiểu chuyện, nhưng lại không thể chấp nhận cô nương nhà mình phải khuất phục trước Lạc Sanh chỉ vì quyền thế.

"Ngoại tổ mẫu, lúc chúng cháu đi đến Phúc Ninh Đường, chúng cháu gặp phải Lạc Sanh, tổ mẫu không biết nàng ta nói gì đâu."

Thịnh Giai Ngọc kể lại chuyện trên đường, vừa nói vừa lắc tay Thịnh lão phu nhân: "Ngoại tổ mẫu, người nghe xem, rõ ràng nàng ta đang giấu trong bụng một mớ xấu xa, lại muốn gây chuyện. Nếu người nghĩ nàng âý sẽ yên tĩnh sau khi khóc lóc rồi tự vẫn thì người sai rồi."

Thịnh lão phu nhân nghe xong, mí mắt không ngừng giật, khô khốc hỏi: "Thật vậy sao?"

Bà già như vậy rồi, thật sự không chịu nổi sự quấy rối từ cháu gái nữa.

Thịnh Giai Ngọc gật đầu mạnh, đẩy đẩy Thịnh Giai Lan: "Nhị muội, muội không phải cũng nghe thấy rồi sao?"

Thịnh lão phu nhân quay sang nhìn Thịnh Giai Lan, nàng ta cũng gật đầu.

Thịnh lão phu nhân thở dài dài, nhìn hai cháu gái như hoa như ngọc, không khỏi cảm thấy bất lực: "Dù cho biểu tỷ của các con có thế nào, các con cứ giữ lễ phép là được. Đi đi, về thôi."

Thịnh Giai Ngọc và Thịnh Giai Lan rời Phúc Ninh Đường, trên đường về phòng.

"Đại tỷ, tỷ thật sự nghĩ biểu tỷ còn gây chuyện không?"

"Không phải là ta nghĩ, mà là cô ta chắc chắn sẽ gây chuyện!" Thịnh Giai Ngọc cười lạnh, đột nhiên kéo Thịnh Giai Lan qua một bụi hoa, hạ giọng nói: "Lạc Sanh đang ở bên hồ."

Trong vườn Thịnh gia có một hồ nước nhân tạo nhỏ, xung quanh trồng hoa mận và liễu, nước hồ trong veo, là nơi lý tưởng để thưởng cảnh.

"Nàng ta không phải chê bai hết tất cả cây cối hoa lá trong vườn Thịnh gia sao? Sao lại có hứng thú ở hồ để ngắm cảnh như vậy?" Thịnh Giai Ngọc cảm thấy kỳ lạ, vươn đầu ra nhìn.

Lạc Sanh đứng hướng mặt ra hồ, thỉnh thoảng nghiêng đầu nói chuyện với Hồng Đậu.

Thịnh Giai Lan khẽ kéo tay Thịnh Giai Ngọc: "Đại tỷ, chúng ta đi thôi, như vậy không hay đâu."

"Có gì mà không hay, ta chỉ muốn nghe cô ta nói gì thôi!" Thịnh Giai Ngọc hất tay Thịnh Giai Lan ra, chen qua bụi hoa đi đến gần hơn.

Thịnh Giai Lan nhìn thấy thế, tay khép lại từ từ, nhẹ nhàng theo sau.

Cuộc trò chuyện của chủ tớ rõ ràng truyền đến tai hai người họ.

"Cô nương, người thật sự không còn hứng thú với Tô nhị công tử nữa sao?"

Khi Hồng Đậu nhắc đến Tô Diệu, Thịnh Giai Ngọc và Thịnh Giai Lan đều chấn động, tai lập tức dựng lên.

Một tiếng cười nhẹ vang lên, mang chút lãnh đạm nhưng lại rất dễ nghe: "Ai nói thế?"

Hồng Đậu mắt mở to, vẻ mặt khó hiểu: "Vậy sao người lại đến Tô gia ngăn cản hôn sự?"

Lạc Sênh vung cành liễu đánh nhẹ mặt hồ, liếc qua Hồng Đậu: "Hồng Đậu, ngươi đây là bị ngốc à? Tô nhị công tử tuy đẹp trai, nhưng nếu ta thành thân với hắn, nếu sau này gặp được một chàng trai đẹp trai hơn thì sao?"

Hồng Đậu đột nhiên hiểu ra: "Cô nương nói rất có lý, không thể để Tô nhị công tử làm mất thời gian của người!"

Lạc Sanh ngẩng cao cằm, vẻ mặt kiêu ngạo mà tự do: "Chính là vậy."

Hồng Đậu chớp chớp mắt, có chút do dự: "Nhưng ở Kim Sa hiện tại chưa có ai đẹp hơn Tô nhị công tử."

Lạc Sanh cười: "Vậy thì ta cũng không có ý định bỏ qua hắn đâu. Đợi ta dưỡng lại thân thể tốt hơn, ngươi cứ lén lút đánh ngất Tô nhị công tử rồi mang về, xem lúc đó hắn còn dám từ chối không!"

Thịnh Giai Ngọc nghe xong, lông mày nhíu lại, lập tức muốn lao ra tìm Lạc Sanh tính sổ, nhưng lại bị Thịnh Giai Lan kéo tay lại, bịt miệng.

Thịnh Giai Ngọc nhìn Thịnh Giai Lan, khó hiểu nháy mắt.

Thịnh Giai Lan nhẹ lắc đầu, thấp giọng nói: "Đại tỷ, đừng nóng vội. Biểu tỷ một khi tức giận, cô ta sẽ vội vã đi tìm Tô nhị công tử gây rắc rối ngay."

Trong khi hai chị em đang bồn chồn, Lạc Sanh đã vứt cành liễu xuống hồ, thản nhiên nói: "Đi thôi."

Giống như đối với cô ta mà nói, việc quấy rối Tô nhị công tử hay vứt đi cành liễu chẳng có gì đáng kể.

"Cô ta thật là không biết xấu hổ!" Sau khi Lạc Sênh và Hồng Đậu đi xa, Thịnh Giai Ngọc tức giận đá một cái vào cây mận.

Hoa mận rơi như tuyết, từng cánh hoa bay tán loạn.

Qua màn hoa mận, Thịnh Giai Lan vẫn dõi theo bóng dáng đang ngày càng xa của Lạc Sanh, ánh mắt từ từ trở nên lạnh lẽo.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #đại