Đại công chúa từ chối hôn sự

Đại công chúa từ chối hôn sự

Khi gặp lại Sở Hiểu Nhiễm, Tô Hình không thể che giấu được sự kinh ngạc trong mắt. Khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, lộ ra vầng trán đầy đặn sáng bóng, một viên đá mã não đỏ rực tô điểm chính giữa, mái tóc đen nhánh óng ả được buộc cao thành đuôi ngựa, khi di chuyển, nó đung đưa qua lại giữa chiếc cổ áo len trắng mềm mại. Làn da của chị trắng hồng rạng rỡ, đôi lông mày, đôi mắt, chiếc mũi và đôi môi đều giống hệt mẹ, đẹp như hoa sen tuyết trên núi A Mỗ Lãng.

“Con nhóc lanh chanh này, lại đến kiếm ăn à?” Sở Hiểu Nhiễm, hay lúc này còn gọi là Cổ Đan Châu, đặt quyển thoại bản chuyện xưa trong tay xuống, lấy ra một đĩa táo tàu từ hộp đồ ăn vặt.

Tô Hình cười hì hì, chọn một quả to nhất bỏ vào miệng, vị ngọt thanh lan tỏa trên đầu lưỡi, ngon đến mức như tan chảy.

“Ăn từ từ, có ai giành với em đâu.” Cổ Đan Châu sợ cô ăn nhiều sẽ bị đầy bụng, rói thêm một ly sữa dê ấm áp cho cô.

Tô Hình ăn một viên mứt táo và uống một ngụm sữa dê, chẳng bao lâu bụng nhỏ đã ăn no nê, còn ợ một cái.

“Chị ơi, chị biết trong hoàng cung có khách đến thăm không?”

Cổ Đan Châu hơi ngạc nhiên, hôm nay quả thật náo nhiệt hơn so với thường ngày, các thị nữ tụm năm tụm ba thì thầm to nhỏ, hóa ra là đang bàn tán chuyện này.

“Không biết, đến đây đều là những ai?”

Tô Hình thần bí tiến tới thì thầm bên tai cô ấy: “Em cũng không biết, nhưng em thấy cha đưa họ đi dạo quanh vườn.”

“Đi dạo quanh vườn? Bên ngoài không có tuyết rơi ư?” Cổ Đan Châu diễn nét rất đỗi ngạc nhiên.

“Ôi trời, tuyết rơi cũng đi dạo được mà, chị thật là, em còn chưa nói hết đâu, những vị khách này đến là vì chị.”

Tô Hình nôn nóng, âm thanh vô tình phóng đại mấy lần.

“Linh Châu, em làm chị hồ đồ rồi, họ tìm chị để làm gì?” Cổ Đan Châu thích sự yên tĩnh, không thích đến những nơi đông người, điều này ít nhiều chịu ảnh hưởng từ mẹ. Mấy năm trước khi mẹ qua đời, cô ấy càng không thích ra ngoài, những lễ hội mà không nhất thiết phải tham dự, cô ấy đều không xuất hiện, vậy làm sao có thể quen biết người lạ được.

“Tìm chị đi hòa thân đó, chị ơi, phải chăng chị sắp phải gả đi rất xa?” Tô Hình tuy còn có một người anh trai, nhưng người thân thiết nhất là Cổ Đan Châu, nghĩ đến việc sau này sẽ không bao giờ gặp lại cô ấy, trong lòng liền nhói đau, vô cùng buồn bã.

Cổ Đan Châu ngây dại, đôi mắt phượng viết đầy nỗi khiếp sợ, cô ấy vội vã níu cánh tay của Tô Hình, lo lắng hỏi: “Em nghe ai nói chị phải đi hòa thân?”

“Em nghe bọn thị nữ nói…” Tô Hình ấp úng nhìn Cổ Đan Châu, cô lớn như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên cô nhìn thấy chị kích động đến thế.

“Chị phải đi tìm cha, chị không muốn đi hòa thân.”

Cổ Đan Châu bất ngờ đứng dậy, mái tóc đuôi ngựa thật cao vung vẩy thành một đường cong tuyệt đẹp trong không trung.

“Hả? Nhưng mà giờ này liệu có… ôi, chị ơi, đợi em một chút, em đi cùng chị.”

Tô Hình đuổi theo bóng lưng của Cổ Đan Châu, bước vào màn tuyết rơi dày đặc.

Bữa trưa được bày biện ở tiền điện, Cổ Trác Ương Thố để chiêu đãi khách từ phương xa đến, cố ý sai người mổ hai con cừu đực làm thịt nướng nguyên con, da cừu nướng xèo xèo, thịt mềm mại, Tô Hình chạy ra ngoài điện đã ngửi thấy mùi thơm của thì là.

Nhấp một ngụm nước miếng, Tô Hình đuổi theo bước chân của Cổ Đan Châu vào trong điện.

Cổ Trác Ương Thố đang nâng ly uống rượu, thấy con gái lớn và con gái nhỏ của mình chạy vào, hai hàng lông mày rậm rạp đen nhánh nhíu lại.

“Đan Châu, Linh Châu, các con có biết quy củ không? Không thấy ta đang chiêu đãi khách hay sao? Trở về hết cho ta.”

Tiếng nói vang vọng như tiếng chuông lớn khiến các quan khách có mặt đều ngừng trò chuyện.

Phó Thanh Hòa đặt ly rượu xuống, vô tình nhìn vào một đôi mắt to tròn đen trắng. Người nhìn anh bị bắt quả tang, vội vàng dời mắt đi một cách lúng túng. Anh mỉm cười, nụ cười trên môi càng sâu thêm.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cổ Linh Châu đỏ bừng, cô níu và kéo tay áo của Cổ Đan Châu một cái, “Chị à, hay là chúng ta về thôi, cha sắp giận.”

“Không, cha, con hôm nay nói ở đây, con tuyệt đối sẽ không giống như mẹ, trở thành con cờ hy sinh trong cuộc hòa thân.”

Cổ Đan Châu cắn chặt môi dưới, nhìn cha mình với vẻ mặt đầy bướng bỉnh. Mẹ cô ấy đến chết cũng chưa bao giờ được gặp lại người thân ở quê hương, cô ấy không muốn trở thành như vậy, ngày ngày buồn bã.

“Cổ Đan Châu, con dám nói chuyện với cha như vậy hả? ! Lên phòng suy ngẫm về lỗi lầm của mình, không có sự cho phép của ta, không được ra ngoài!”

Bàn bị đập mạnh, chén rượu, bình rượu lăn lóc nghiêng ngả, rượu thơm tràn lan khắp bàn. Cổ Trạch Ương Thố tức giận, sắc mặt tái nhợt, giọng nói và ngữ điệu đều nhuốm màu dữ dội.

Cổ Đan Châu thế yếu, trong mắt lập tức ầng ậng nước, quay đầu bỏ chạy ra khỏi cung điện.

Tô Hình sốt ruột dậm chân, vội vàng cùng đi theo.

Lúc này, ai cũng nhìn ra Đại công chúa Phụng Lai Quốc thà chết chứ không chịu đi lấy chồng xa, nhưng Tiểu công chúa lại còn nhỏ tuổi, nếu lần cầu hôn này không thành, thì nhiệm vụ bí mật sẽ không thể hoàn thành.

Phó Thanh Hòa và Tần Thu Chi liếc nhìn nhau, Tần Thu Chi lắc đầu, ra hiệu không nên hành động vội vàng.

Phó Thanh Hòa hiểu rõ, giơ ly rượu lên mời Cổ Trác Ương Thố: “Quốc chủ, để Đại công chúa suy nghĩ phải cần thêm một ít thời gian, hy vọng Quốc chủ sẽ nói tốt cho Thần Quốc mấy câu.”

Một thị nữ tiến lên dâng rượu mới và rót đầy, Cổ Trác Ương Thố Tuân thuận tay nhận lấy, thở dài than vãn: “Để mọi người chê cười rồi, con gái lớn của ta rất có chủ kiến, e rằng phải mất thêm một ít thời gian.”

“Không sao, nhân đây có thể nhân cơ hội du ngoạn quý quốc, đã nghe nói núi tuyết A Mỗ Lãng phong cảnh đẹp độc đáo, không biết có thể nhờ người dẫn đường cho chúng ta hay không?”

“Ha ha ha, dĩ nhiên là được, ngày mai ta sẽ sắp xếp giúp các người, mọi người đừng chỉ mãi uống rượu, nếm thử món thịt dê béo khỏe này đi…”

Cổ Trác Ương Thố nhiệt tình chiêu đãi, trong lòng đã có dự định khác.

Nói về phía bên kia, Cổ Đan Châu khóc nức nở chạy về phòng, khóa chặt cửa, mặc cho Tô Hình gõ cửa thế nào cũng không chịu mở.

Tô Hình không thể thuyết phục được cô ấy, đành cúi đầu thất vọng đi về.

Tuyết lớn không biết lúc nào đã chuyển thành tuyết nhỏ, lớp tuyết cũ trên mặt đất bị vô số dấu chân giẫm nát nay lại được phủ lên một lớp tuyết dày, trắng xóa một màu, nhìn vào còn mềm mại hơn cả bánh nếp tuyết.

Tô Hình còn nhỏ tuổi, rất thích vui chơi, nhếch môi nhìn mảnh đất tuyết chưa ai dẫm qua này.

“Một con thỏ nhỏ, hai con mắt, lỗ tai thật dài, trắng tinh, cuộn mình bò vào mặt tuyết, một cú tóm gọn, gọi nó là Chi Chi…”

Tự viết và tự hát những gì mình tưởng tượng, Tô Hình nhún nhảy, đôi chân mở ra và lại đóng lại. Không lâu sau, một con thỏ trắng nhỏ, tai dài và vóc dáng mập mạp hiện lên sống động giữa mảnh đất tuyết.

Nhìn kiệt tác của mình, Tô Hình siêu hài lòng vỗ tay một cái.

“Tên của thỏ là Chi Chi? Tiểu công chúa đúng là có nhã hứng, nuôi một con thỏ làm thú cưng?”

Phó Thanh Hòa và Tần Tu Chi vừa mới ăn xong ngọ yến, trên người đều nồng đượm hương vị của thì là, đến gần, mùi thơm này càng nồng hơn.

Tô Hình nuốt một ngụm nước miếng, cô đã lâu không ăn thịt dê nướng nguyên con như vậy rồi. Thức ăn thịnh soạn như thế chỉ có trong hoạt động long trọng như lễ tế tổ tiên mới có thể giết dê, ngày thường thì họ không ăn thịt dê, bởi vì lông dê có giá trị hơn thịt dê.

“Các người muốn đến hỏi cưới chị của ta sao?”

Trong mắt Phó Thanh Hòa lộ ý cười, nhìn cô: “Đúng vậy, chị của cô sẽ trở thành Vương phi của chúng ta.”

Tiện thể, gửi tin nhắn cho cô.

[Tô Hình, trông em như này thật xinh đẹp. ]

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro