Dược liệu (đêm đầu H)
Dược liệu (đêm đầu H)
Tô Hình được đưa đến phòng Cố Vị Thời thì thời gian đã được một nén hương. Cố Vị Thời làm việc ở thư phòng, đặc biệt ra lệnh cho nha hoàn mang cho cô một tập tranh vẽ để cô xem kỹ.
Tô Hình nhận lấy tập tranh nhìn thử, cả trang Xuân Cung Đồ đều là hình ảnh nam nữ trần truồng quấn quýt lấy nhau. Cây gậy vừa to vừa dài dưới thân người đàn ông giã thẳng vào hoa huyệt người phụ nữ. Có đủ loại tư thế quan hệ tình dục, chỉ có duy nhất việc hạ thể dính liền nhau là không thay đổi. Cây gậy của đàn ông lúc nông lúc sâu, có một tấm còn dính thứ chất lỏng đỏ tươi, chứng minh rằng cô gái dưới thân là tấm thân xử nữ.
Tô Hình mặt đỏ tía tai, lật đến trang cuối cùng của tập tranh trên tay, ở trang cuối cùng có một người đàn ông trói một người phụ nữ vào giường. Chân người phụ nữ tạo thành một chữ to, hai chân banh thẳng, hoa huyệt bại lộ trước mắt người đàn ông, anh ta cầm cây gậy cứ vậy cắm thẳng vào trong.
“Vương phi nhìn chăm chú vậy, có học được gì không?”
Giọng nói của Cố Vị Thời đột nhiên vang lên trong phòng, Tô Hình sợ hãi đến mức ném tập tranh ra sau lưng như một tên trộm.
“Vương, Vương gia… chàng vào lúc nào?”
Cố Vị Thời bước đến gần cô, rót một ly nước uống cạn.
“Nàng còn chưa trả lời ta, nàng đã học được gì rồi?”
Lúc này mặt Tô Hình đầy mây đỏ phấp phới, xấu hổ tới nỗi muốn đào một cái hố dưới đất mà bò vào, “Bẩm Vương gia, thần thiếp… không học được gì…”
Cố Vị Thời đặt ly trà xuống, thấy mang tai cô đỏ rực một vùng, sự lạnh lẽo trong mắt tan ra một tí.
“Giúp Bổn vương thay quần áo.”
“Vâng.”
Tô Hình đặt tập tranh lên bàn, đi đến trước mặt Cố Vị Thời, mùi thơm trên người hắn giống như mùi thơm trong phòng, đều nồng nặc mùi trầm hương, hít vào một hơi, mọi thứ vẩn đục trong đầu đều bị quét sạch. Tâm trạng sẽ lắng xuống một cách khó hiểu…
Ngửi thấy mùi thơm, Tô Hình nhanh chóng cởi thắt lưng và áo choàng ra. Cố Vị Thời có dáng người rất cao. Trông cơ thể gầy gò nhưng thực ra thì là hàng thật, giá thật. Khi thân hình của hắn xuất hiện trong lớp áo lót màu trắng, những ngón tay của cô chạm vào khuôn ngực rắn chắc, cơ bụng tám múi góc cạnh, tuyến nhân ngư gợi cảm, quyến rũ…
Không biết là do bị Xuân Cung Đồ ảnh hưởng hay sao, đột nhiên cô cảm thấy miệng khô lưỡi khô. Trong đầu đều là hình ảnh trai gái giao hợp trong tranh, cây gậy to dài của người đàn ông thọc vào tiểu huyệt nhỏ hẹp của người phụ nữ. Biểu cảm sảng khoái của người phụ nữ rành rành ngay trước mắt. Cô không khỏi nghĩ tới lúc Chi Lan dùng đầu lưỡi dọn dẹp hạ thể cho mình, nói thật thì tư vị kia đúng là sung sướng, chỉ là hơi xấu hổ.
“Vương phi đang nghĩ gì?”
Cố Vị Thời bắt lấy tay cô, lấy tay cô ra khỏi áo lót của hắn.
“Vương gia, không phải là nhờ ta giúp chàng thay quần áo sao?” Tô Hình nuốt nước bọt, thắt lưng bị xé toạc, nhìn thấy lồng ngực trắng đang từ từ phập phồng dưới lớp áo lót.
Trước có Chi Lan khiêu khích, sau có Xuân Cung Đồ kích thích con mắt, Tô Hình bây giờ giống như củi khô cháy trong lửa, cô khó có thể kiềm chế được bản thân.
Kỳ lạ, không thể nào như vậy được.
Lúc Tô Hình phát hiện sai sai thì cơ thể đã mềm nhũn trong ngực Cố Vị Thời. Cô liếm cánh môi, ngước nhìn khuôn mặt đẹp trai không tì vết đó, cô đưa tay sờ tới sờ lui ngực hắn.
“Vương gia, ta khát quá, có thể cho ta chút nước uống được không…”
Cố Vị Thời cụp mắt nhìn cô, phần lớn băng tuyết trong mắt hắn đều đã tan đi, hắn chạm vào mặt cô, lau khô môi dưới hồng hào của cô, thấp giọng nói: “Được, nhưng nàng phải học cách lấy lòng ta.”
“Lấy lòng chàng, như vậy sao?” Tô Hình nhón chân lên, tiến lên trước hôn môi của hắn.
Đôi môi của Cố Vị Thời lạnh như băng, giống như một tảng băng hàng ngàn năm không tan, khi ngậm nó cô cảm thấy hơi lạnh tỏa ra.
Nụ hôn thoáng qua nhanh chóng kết thúc. Cố Vị Thời không hề đáp lại, trong mắt hắn cũng không hề dao động.
“Chàng không thích sao?” Tô Hình ôm cổ hắn, áp sát cơ thể vào ngực hắn. Cô cảm thấy nhiệt độ lạnh lẽo của hắn có thể làm tan đi hơi nóng trong cơ thể cô, cô không khỏi ôm chặt hắn.
“Chưa nói tới thích.”
Ánh mắt Cố Vị Thời nặng trĩu, hắn nắm tay cô đẩy đến bàn, ra lệnh ngắn gọn và rõ ràng:
“Cởi quần áo.”
Tô Hình lúc này đã mê mang, cô nóng lắm luôn. Mà thân thể Cố Vị Thời giống như nguồn nước duy nhất trên sa mạc, cô muốn ôm anh, nhưng cô cảm thấy điều này còn lâu mới có thể làm dịu đi ngọn lửa trong cô. Cô muốn đồ vật lạnh hơn tiến vào cơ thể mình, giống như là trong tranh vẽ ấy, cô muốn cây gậy đó của người đàn ông…
“Vương gia…”
“Ừm?”
“Ta cởi ra, thì chàng cho ta nước uống sao?”
” Ừ.”
” Được, vậy ta cởi…”
Tô Hình cởi áo lót và quần, thậm chí còn ném cái yếm thêu lá xanh và hoa sen xuống đất.
Cô quá nóng nên cởi quần áo như thế trái lại thoải mái hơn.
Cố Vị Thời thấy cơ thể trần trụi của cô, trong mắt nhiều thêm một chút tán thưởng, huyệt của cô lại là hổ trắng, âm đạo không có lông vừa sạch sẽ vừa trắng nõn, như một miếng đậu hủ non thượng hạng, chạm một chút cũng sợ vỡ tan.
“Vương gia, ta có thể uống nước rồi ư?”
Đôi mắt Tô Hình mờ mịt, cô ôm mặt Cố Vị Thời đột nhiên muốn hôn hắn lần nữa. Môi hắn lạnh như vậy, chất lỏng trong miệng chắc chắn sẽ giải khát hơn.
“Ừ.”
Được sự cho phép, Tô Hình nhắm mắt lại hôn lên môi hắn, lần này cô đưa lưỡi cạy răng hắn ra, tiến vào trong miệng hắn, hấp thụ chất dịch còn sót lại trong miệng hắn. Nước trong miệng hắn quả thật mát lạnh, cô như chưa ăn đủ, quấn quanh lưỡi hắn để lưỡi tiết ra nhiều nước miếng hơn và đút cho cô ăn.
Trong mắt Cố Vị Thời cuối cùng cũng hiện lên một tia ham muốn, hắn dùng hai tay ôm lấy eo cô, bế cô lên không trung, sải bước đến bên giường, chăn nệm sớm đã trải xong, hắn lật người đè lên cô và bắt đầu đáp lại nụ hôn này.
Cố Vị Thời đáp lại giống như gió cuốn mây tan, mang hơi thở bạo ngược lôi kéo đầu lưỡi Tô Hình. Tô Hình bị kéo đau, rên nhẹ và dùng đôi tay nhỏ bé kéo núm vú của hắn qua quần áo.
Nhưng núm vú của người đàn ông quá nhỏ, cô sờ cả buổi cũng không thể chạm vào, thay vào đó, Cố Vị Thời bị cô sờ soạng đã nổi lên phản ứng.
Hắn dùng một tay kéo rèm giường xuống, trong không gian nhỏ bé và chật hẹp khám phá cơ thể cô, đầu nhũ cao vút và xinh xắn nằm giữa những ngón tay, hắn buông lưỡi của Tô Hình và chuyển sang lâm hạnh viên thù du màu hồng kia.
“Á.”
Tô Hình cong người lên, đưa đầu nhũ vào miệng Cố Vị Thời, mắt nửa nhắm nửa mở, cảm thấy lưỡi hắn quấn quanh nhũ, vừa mút vừa liếm nó. Một cảm giác thoải mái mà cô chưa từng trải qua trước đây đánh úp óc cô, cô cảm thấy cực kỳ sướng.
“Vương gia… phía dưới ta ngứa quá… xoa cho ta đi…”
Lời thì thầm vô thức của Tô Hình khiến Cố Vị Thời ngẩng khuôn mặt đẹp trai không tì vết lên. Một lọn tóc đen xõa xuống theo đường cằm mịn màng, hắn thấp giọng trả lời:
“Lập tức sẽ hết ngứa.”
Vừa nói, hắn đứng dậy cởi quần lót xuống rồi dùng gậy thịt nóng như sắt xuyên qua lớp màng kia.
Không có vuốt ve, không hôn hít, thậm chí hoa huyệt dưới thân cũng chưa ướt át lắm, Cố Vị Thời đẩy sâu vào mang theo đầy tàn bạo, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Hình tái nhợt, cơn đau như xé nát cơ thể khiến ý thức của cô chợt tỉnh táo.
Người đàn ông trên người cô không có cảm xúc mà đẩy hông, ánh mắt dán chặt vào cô, trên mặt không bỏ sót bất kỳ biểu cảm nhỏ xíu nào.
Cố Vị Thời biết rằng cô đã tỉnh, dưới người mãnh liệt chạy nước rút, từng lần một xuyên qua cơ thể cô chạm tới hoa tâm.
Tô Hình lúc đầu cắn môi đau đớn và chảy máu. Khi cơn đau biến thành từng tầng khoái cảm, tác dụng của thuốc quay trở lại cơ thể cô, nhắc nhở cô rằng cô càng ngày càng cần nhiều hơn nữa.
Hai chân cô không thể khống chế vòng qua eo Cố Vị Thời, hai thân dưới dính chặt liên tục phát ra âm thanh bạch bạch lớn, nước dâm sền sệch dính ướt chăn nệm lách tách, Cố Vị Thời chợt bóp cổ họng cô, tựa đầu trán cô và u ám hỏi:
“Lần sau còn lén gặp mặt người đàn ông khác, thì người đang chơi ngươi không phải là Bổn vương, mà là tên ăn mày bẩn thỉu và xấu xí nhất trên đường, biết không? Vương phi.”
Câu nói này vào lúc chạm đến hoa tâm của Tô Hình, nước mắt trong mắt Tô Hình lăn xuống gối, để lại một vệt nước mắt nhàn nhạt.
“Ta hiểu rồi, Vương gia.”
“Làm Vương phi của ta thật tốt, ta sẽ cho nàng mọi thứ nàng muốn, nhưng đối với sự phản bội, ta sẽ chỉ cho nàng một cơ hội.”
Cố Vị Thời tăng tốc độ đâm của mình, khi khoái cảm tột độ ập đến, hắn chủ động bịt chặt môi Tô Hình, hút đi chút không khí trong miệng cô.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro