Hóa ra xem pháo hoa còn đẹp hơn cả cầu vồng
Hóa ra xem pháo hoa còn đẹp hơn cả cầu vồng
Trừng phạt cô vì lỡ lời, Cố Vị Thời làm hai lần ở bồn tắm kia, sau khi về phòng lại làm hai lần, vào nửa đêm làm một lần, và trời vừa hửng sáng lại lôi cô làm thêm một lần nữa.
Tổng cộng sáu lần.
Ngày hôm sau, Tô Hình cứ vậy nằm trên giường cả buổi mà không xuống nổi. Nhưng vẻ mặt Cố Vị Thời như không có gì, áo mũ chỉnh tề đi bận sự vụ của hắn.
Trải qua chuyện này, thái độ của Cố Vị Thời với cô thay đổi rất lớn. Lúc ăn không cần phục vụ, còn chấp thuận cô lên bàn ăn cùng hắn. Đến giờ ngủ, hắn không phải đến Phượng Nghi Các, mà để nha hoàn gọi cô đến Thanh Loan Các để cùng hắn ở thư phòng, vừa *vỗ tay yêu thương vừa phê duyệt tấu chương.
*have sex
Tất nhiên, tấu chương chắc chắn sẽ không được phê duyệt.
Nhìn thấy mối quan hệ của hai người ngày càng khăng khít, đứa trẻ thì chưa thấy đâu, mà năm mới lại đến rồi.
Thần Quốc thịnh hành việc treo câu đối, dán chữ Phúc. Trên dưới Vương phủ nhiều phòng như vậy, cửa nào cũng phải dán những thứ đó, cũng làm cho bọn hạ nhân bận rộn.
Là nữ chủ nhân duy nhất của vương phủ, cô chẳng màng đến chuyện gì bên ngoài, sai quản gia Đỗ tìm một ít dây đỏ, rồi tự nhốt mình trong phòng làm những món quà nhỏ.
Đây là quà tặng năm mới cho Cố Vị Thời, tay nghề không tốt lắm, nhưng thắng ở tấm lòng nồng nhiệt, hắn chắc chắn sẽ thích.
Vào đêm giao thừa, cuối cùng Cố Vị Thời cũng dừng lại công việc và tự cho mình nghỉ ba ngày. Ban ngày, họ ở trong phòng chơi trò “chàng cởi nàng cởi”, sau khi ăn trưa xong lại cho người rút lui, công khai “tạo ra em bé” ở sảnh trước. Đến tối, nhà bếp làm đầy một bàn món ăn lớn cho đêm giao thừa. Cố Vị Thời không có nhiều người thân, nên đêm giao thừa này có vẻ hơi lạnh lẽo.
Đêm giao thừa, nhà nhà đều đốt pháo hoa và pháo nổ, tiếng “bùm bùm bùm” vang lên khắp trời. Tô Hình kêu gào muốn xem pháo hoa, Cố Vị Thời không chịu nổi sự lắm lời của cô, nên đã bảo quản gia Đỗ lấy rất nhiều pháo hoa từ kho.
Tối hôm đó, Tô Hình dựa vào lòng Cố Vị Thời, ánh sáng rực rỡ của pháo hoa chiếu sáng cả bầu trời. Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy hóa ra xem pháo hoa còn đẹp hơn cả cầu vồng.
Dưới nền ngũ sắc sặc sỡ, cô lấy ra món quà nhỏ mà mình lén lút chuẩn bị, một chiếc vòng bình an đỏ nhỏ xíu, và nhét vào lòng bàn tay của Cố Vị Thời.
Cố Vị Thời nhìn trong tay mình nhiều hơn một chiếc vòng bình an, miệng nói rằng nó xấu, nhưng vẫn đặt nó vào trong lòng, tay ôm eo nhỏ của cô hơi siết chặt lại.
Đêm đó, Cố Vị Thời dùng cả miệng lẫn tay, thổi cô tới cao triều rồi lại dùng gậy thịt chinh phục cơ thể cô.
Ngày hôm sau, năm mới bắt đầu từ việc cày cấy.
Cố Vị Thời đâm cô tỉnh vào lúc tờ mờ sáng, cô thực sự nghi ngờ hắn là một cỗ máy tình dục, có ham muốn tình dục vô hạn, làm bao nhiêu lần cũng không tổn hại sức khỏe.
Chiếc giường lớn lay động “lạch cạch” kịch liệt, cơ thể Tô Hình lần lượt tiết ra trong cao triều. Tần số chuyện phòng the của họ có thể vượt qua số lần của cặp vợ chồng khác trong một năm, nhưng làm nhiều lần như vậy, bụng cô vẫn không có động tĩnh.
Tô Hình nghiêm túc suy nghĩ, có con trước hay là khiến cho Cố Vị Thời yêu cô trước. Cô đắn đo thật lâu, cảm thấy thà có con trước thì sau khi có con, giữa họ sẽ có mối liên hệ trong cuộc sống. Cô tin rằng việc họ có yêu nhau hay không chỉ là vấn đề thời gian.
Loáng một cái, đông đi xuân tới, ngoài phòng hoa anh đào đang nở rộ, những bông hoa trắng hồng bị gió thổi bay, một cơn mưa hoa anh đào rơi lả tả, ngồi dưới gốc cây hoa anh đào và chơi cờ là thói quen hàng ngày của cô. Đa số là Tần Thu Chi chơi cờ với cô, tên Cố Vị Thời kia thì bận bịu cả ngày lẫn đêm không thấy được người, người có thể cùng cô chơi cờ chỉ có người đàn ông nói chuyện chậm chạp và đi lại chậm như rùa này.
Gặp lại Tần Thu Chi, cô cố gắng không nhìn anh ta bằng ánh mắt thành kiến, dù sao chuyện ngoại tình với cô dâu cũng là đời tư của anh ta, cô không can thiệp được và cũng không muốn can thiệp.
Tần Thu Chi cũng như thường lệ, liên tục thở dài về trình độ chơi cờ của cô không có tiến bộ.
Cuộc sống này, trôi qua bình thản như nước nhưng cũng thật thoải mái và dễ chịu.
Xuân đi hạ tới, cô đổi một chiếc váy lụa mỏng màu đỏ, chơi trò đuổi bắt với Biên Trân ở Phượng Nghi Các. Cả hai đều chơi vui quên trời đất, hoàn toàn không nhận ra rằng Cố Vị Thời đứng lặng lẽ ngoài hoa viên, ánh mắt chứa đầy sự dịu dàng nhìn về phía cô.
Ngày bảy tháng bảy âm lịch đầu tháng, đêm Thất Tịch, cô đã có hẹn trước sẽ đi ra ngoài chơi với Cố Vị Thời. Hắn đã đồng ý, nhưng hôm đó lại phái người truyền tin rằng hắn có việc tối nay sẽ không về.
Lòng tràn đầy vui mừng lại rơi vào khoảng không, trong lòng cô thêm phần buồn bã và mờ mịt.
Buồn bã vì hắn vẫn chưa yêu cô, mờ mịt vì cô không biết phải làm gì tiếp theo.
Muốn làm một người đàn ông yêu mình khó khăn bao nhiêu?
Đối với Cố Vị Thời, cô đã dùng tất cả những chiêu trò của một người con gái nhỏ, giả vờ đáng yêu, giả vờ ngây thơ, giả vờ trí thức, giả vờ quyến rũ…
Nhưng hắn vẫn không có phản ứng gì. Có phải hắn không thích kiểu người như cô? Hay là hắn hoàn toàn không có cảm xúc?
Cô càng nghĩ càng cảm thấy chán nản. Nếu hắn không thể đến nơi hẹn, thì cô sẽ tự mình đi dạo phố.
Đêm Thất Tịch, trên phố lớn đều là những tình nhân có đôi có cặp, có những tiểu thư tri thư đạt lý và các thư sinh hào hoa phong nhã, cũng có những cô bé dân thường và cậu trai hàng xóm nhà Vương Nhị Cẩu, tay trong tay mua kẹo hồ lô ăn. Tô Hình cô đơn lẻ bóng, sau khi ăn quá nhiều đợt sóng cơm chó, cô không còn muốn tiếp tục dạo phố nữa.
Cô tìm một tửu điếm, lên tầng hai thì phát hiện một hình bóng quen thuộc.
Nhị công tử Phó gia, Phó Thanh Viễn, đến tửu điếm mua say, là vì cô nương hoa khôi ở Xuân Lai Viện hay vì hình bóng xinh đẹp nào trong tim anh ấy?
Cô ngồi xuống đối diện anh ấy, gọi tiểu nhị vài món ăn cùng một bầu rượu Nữ Nhi Hồng.
Nữ Nhi Hồng, nói trắng ra chính là rượu Thiệu Hưng, ở đây rượu Thiệu Hưng có nồng độ cồn thấp, cô đã uống mấy lần, miễn là không uống nhiều thì sẽ không say.
Phó Thanh Viễn nhìn thấy cô, uống cạn chén rượu trong tay, rồi với giọng khàn khàn hỏi: “Cô đến đây làm gì?”
“Ta đến để xem một người có say rượu đến mức mơ mơ màng màng hay không.”
Tô Hình lấy ra một đôi đũa. Trên bàn chỉ có một đĩa thịt trâu và ba bầu rượu. Hai bầu đã trống rỗng nằm bên cạnh, còn bầu thứ ba có vẻ cũng sắp cạn.
“Cô sao vậy? Không phải thật sự đến đây để mua say chứ?”
Tô Hình gắp một miếng thịt trâu, nhai kỹ, ăn không chút khách sáo. Phó Thanh Viễn cũng không để tâm, rót một chén rượu mạnh rồi lại uống cạn.
“Này, đừng im lặng như vậy, nói cho ta biết đi, ta có thể giúp chia sẻ với anh.”
Thực ra tâm trạng của Tô Hình cũng không tốt lắm, chỉ là so với Phó Thanh Viễn, anh ấy có vẻ tiều tụy hơn nhiều, chắc chắn nỗi lòng của anh ấy còn nặng nề hơn cô.
“He, cô có thể chia sẻ gì chứ?” Phó Thanh Viễn thở ra một hơi rượu, rót cạn giọt rượu cuối cùng trong bầu, rồi gọi tiểu nhị, yêu cầu thêm ba bình rượu.
“Anh không phải…” Tô Hình hạ giọng, hỏi như thể đang làm điều gì vụng trộm, “Lại bị người ở Xuân Lai Viện đuổi ra ngoài rồi chứ?”
Phó Thanh Viễn dừng lại một chút khi cầm bát, ngẩng đầu nhìn cô, cười nhạo: “Loại thanh lâu nhỏ bé đó, bổn công tử còn không thèm đến.”
“Vậy rốt cuộc anh đang mượn rượu tiêu sầu vì chuyện gì?” Tô Hình không hiểu, nếu không phải vì phụ nữ, thì anh ấy còn có thể vì cái gì?
“Vì anh ta, anh ấy sắp trở thành cha.”
Ngay khi Phó Thanh Viễn vừa nói xong, đôi đũa trong tay Tô Hình rơi xuống bàn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro