Tình yêu vụng trộm không có kết quả

Tình yêu vụng trộm không có kết quả

Tìm Tần Thu Chi không khó, khó là làm sao né tránh Cố Vị Thời để tìm anh ta nói chuyện riêng. Tần Thu Chi là phụ tá thân tín của Cố Vị Thời, chỉ có một phần nhỏ thời gian sẽ ở trong phủ. Khoảng thời gian Tô Hình dưỡng bệnh, nghĩ đợi bệnh khỏi sẽ tìm lúc anh ta ở phủ để hỏi han đôi điều. Không ngờ bệnh mới vừa có tiến triển, Cố Vị Thời đã muốn đưa cô đi dự tiệc cung đình, còn khiến cô gặp được người cô muốn gặp nhất, suýt chút nữa mắc một sai lầm nghiêm trọng.

Chuyện này phải kể từ ngày cô vào cung. Cố Vị Thời bảo cô ăn mặc lộng lẫy, còn phái bốn nha hoàn nhất đẳng đến, chuyên môn trang điểm cho cô. Bình thường đây đều là việc của Biên Trân, nhưng vì tình trạng vết thương của cô ấy không tốt, nên đành phải đứng một bên phụ giúp.

Hôm ấy, ánh nắng tươi sáng, Cố Vị Thời cùng cô ngồi chung xe ngựa tiến vào hoàng cung. Cô khoác lên mình bộ váy áo loan phượng đỏ rực do Cố Vị Thời chọn, lòng nơm nớp lo sợ suốt dọc đường. Bộ trang phục ấy của cô chẳng khác gì trang phục của Hoàng hậu, Cố Vị Thời sao lại dám ngang nhiên như vậy, không sợ Hoàng đế trách tội sao?

Đến Hoàng cung, cô thấy tiểu Hoàng đế ra cửa nghênh giá, không những không có bất kỳ vẻ bất mãn nào mà còn lễ độ cung kính, rất sợ chọc giận Cố Vị Thời. Lúc này mà cô còn không hiểu rõ mối quan hệ lợi hại thì quả là ngu ngốc.

Người chủ trì bữa tiệc hôm nay là Hoàng thái hậu, tuổi tác Hoàng thái hậu tuy không già, nhưng trông vẫn trẻ trung như đang ở độ tuổi thanh xuân rực rỡ nhất, vừa thoát khỏi nét non nớt của tuổi trẻ nhưng cũng chưa hoàn toàn trưởng thành, đây là quãng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời người phụ nữ.

Hoàng Thái Hậu nhìn thấy Cố Vị Thời thì hai mắt sáng lên, hoàn toàn khác biệt với thái độ cực kỳ sợ sệt kia của tiểu hoàng đế. Tô Hình rất tò mò, chẳng lẽ tiểu hoàng đế không phải con ruột của nàng ta ư?

Sau khi kết thúc yến hội, Cố Vị Thời nói với cô rằng mẹ ruột của tiểu hoàng đế sau khi lão hoàng đế băng hà thì liền treo cổ tự sát, Hoàng thái hậu hiện tại trước đây chỉ là một Lương đệ, bởi vì chủ động quy hàng hắn, liền được nâng đỡ ngồi lên vị trí Hoàng thái hậu.

Tất nhiên, đây đều là những chuyện sau này mới biết được. Buổi tiệc chưa bắt đầu, Tô Hình và Cố Vị Thời đã ngồi vào vị trí cao nhất, chỉ cách ngai vàng vàng óng của Hoàng đế một bước. Ngồi phía dưới đều là những quan chức từ tam phẩm trở lên. Lần này, buổi tiệc được tổ chức để mừng thọ Hoàng thái hậu, vì vậy họ đều dẫn theo gia quyến đến dự. Tô Hình nhìn những nữ quyến kia, thấy họ đều né tránh cô như rắn rết, không dám ngẩng đầu nhìn cô. Chỉ có một tiểu thư mặc váy màu vàng nhạt thỉnh thoảng lén lút nhìn cô vài lần.

Tiểu thư nọ trông hơi quen, Tô Hình nhớ lại xem có phải từng gặp ở đâu hay không.

“Con trai trưởng của Phó Đại tướng quân, Phó Thanh Hòa đến ——”

Giọng thái giám cất cao, vang vọng khắp ngự hoa viên, tất cả các vị phu nhân trong cung đều im lặng, cùng nhau quay đầu nhìn về phía vị công tử thanh lịch đang bước tới.

Tô Hình ngồi ngay ngắn, những ngón tay ẩn trong ống tay áo rộng thùng thình, bóp chặt đầu ngón tay. Lần gặp gỡ thứ hai của họ quá đột ngột, cô còn chưa chuẩn bị tinh thần, anh đã đi đến trước mặt cô, cúi người, làm đại lễ hướng về phía họ.

“Thần Phó Thanh Hòa tham kiến Hoàng thượng, tham kiến Nhiếp chính vương.”

Tiểu hoàng đế trước tiên nhìn Cố Vị Thời, đối phương không trả lời, mới dám mềm yếu đáp: “Đứng lên đi, vào ngồi.”

“Tạ Hoàng thượng.”

Phó Thanh Hòa nhìn cố định, ngồi vào chỗ, anh cầm lấy ly rượu, chậm rãi đưa thứ chất lỏng cay nồng lên miệng.

Tô Hình thất vọng thu lại ánh mắt, rốt cuộc là anh có nhìn thấy cô không hay là giả bộ không thấy?

“Vương phi, Hoàng Thái hậu đang nói chuyện với nàng đấy.”

Cố Vị Thời như thờ ơ nhìn qua Tô Hình, Tô Hình lập tức nở nụ cười nhìn sang Hoàng thái hậu.

Trong mắt Hoàng thái hậu lướt qua sự bất mãn, nhưng không lên cơn trước mặt Cố Vị Thời, mà cười quyến rũ nói: “Vương phi đang nghĩ gì đó, có phải yến hội quá khô khan, nhàm chán nên Vương phi không có hứng thú?”

Tô Hình sẽ không giở giọng trịch thượng, tạm thời cũng không biết nói gì cho phải, chỉ có thể chọn một câu đơn giản đáp lời:

“Không phải, ngự hoa viên trăm hoa đua nở, thật là xinh đẹp, thần thiếp vừa nhìn đã mất hồn.”

Hoàng thái hậu che miệng cười nói: “Hoa này đẹp thì đẹp, nhưng lại không có linh khí, dung mạo của Vương phi, từng cái nhăn mày hay từng tiếng cười cũng ngập tràn linh khí.”

Tô Hình nghèo vốn từ, không biết nên trả lời thế nào đành cười cười, không nói thêm gì.

Hoàng thái hậu cũng không làm người khác khó chịu, sau khi mở tiệc cũng chỉ trò chuyện với Cố Vị Thời. Tâm trạng của Cố Vị Thời không tệ. Hoàng thái hậu nói năm câu hắn đáp lại một câu, cũng có thể khiến cho Hoàng thái hậu như mở cờ trong bụng, phấn trang điểm trên mặt cũng sắp bị nụ cười ép rơi mất.

Tô Hình không còn lòng dạ nào xem ca múa, ánh mắt cô liên tục lướt qua Phó Thanh Hòa. Cô cuối cùng cũng nhớ ra tiểu thư mặc váy màu vàng nhạt là ai rồi, chẳng phải đó là cô gái bên cạnh Phó Thanh Hòa vào Tiết Trung Nguyên sao? Mối quan hệ của họ là gì? Là tình yêu nam nữ hay là gì khác…

Tình yêu mới chớm nở trong lòng cô đã kết thúc trước khi nó bắt đầu, Tô Hình nhìn Phó Thanh Hòa, nâng chén rượu lên miệng từng chén một. Suy nghĩ nhiều có ích gì? Giờ đây cô là Nhiếp chính Vương phi, còn anh chỉ là một thần tử. Giữa họ có một hố sâu không thể vượt qua. Việc anh muốn cưới vợ nào, nạp bao nhiêu thiếp thất đều không liên quan gì đến cô.

Ngửa đầu uống cạn ly rượu thứ sáu, cuối cùng Phó Thanh Hòa cũng cau mày nhìn lại, ánh mắt của họ giao nhau trên không trung, nỗi buồn và sự không cam lòng trong mắt cô, anh nhìn có hiểu hay không?

Tô Hình uống khá nhiều rượu, đầu choáng váng nặng trĩu, cô lấy can đảm xin Cố Vị Thời đi dạo quanh ngự hoa viên. Cố Vị Thời nhìn cô hồi lâu, nhượng bộ, để cô tự do.

Đi ra ngự hoa viên, Tô Hình dạo bước theo bức tường đỏ miếng ngói xanh, nơi này không giống như hoàng cung Phụng Lai Quốc. Dù có đi đâu, phong cảnh vẫn giống nhau.

Gió nhẹ mơn man lướt qua khuôn mặt cô, hơi men nồng nàn bớt đi phần nào. Tô Hình rẽ một khúc quanh, bước vào một cung điện hoang tàn đã lâu. Tiếng bước chân phía sau bỗng dưng im bặt. Cô biết anh vẫn luôn theo dõi mình. Vất vả lắm mới tìm được nơi vắng vẻ, liệu anh có dám đi theo hay không?

Tiếng bước chân trầm ổn vẫn theo sau lưng, Tô Hình thở dài một hơi, quá trình chờ đợi thật đáng sợ, may mắn thay, anh vẫn đi theo.

Cung điện này phủ đầy bụi bặm, bên trong trống rỗng không một thứ gì. Tô Hình dừng bước, chậm rãi quay người lại, nhìn người đàn ông trước mặt càng ngày càng dịu dàng như ngọc, sự rung động trong lòng cô như một con mãnh thú muốn phá vỡ hàng rào.

“Phó Thanh Hòa, đã lâu không gặp.” Tô Hình kìm nén kích động muốn ôm anh, khẽ mỉm cười nhìn anh.

“Tiểu công chúa…”

“Không phải nên gọi là Vương phi sao?”

Tô Hình giận dỗi bước lên trước, hai tay nắm lấy bàn tay đang lơ lửng trên không của anh, kề nó lên mặt mình cẩn thận vuốt ve.

“Phó Thanh Hòa, chàng có biết ta nhớ chàng lắm không.”

Tô Hình rất muốn hỏi anh vì sao không đến tìm cô, nhưng lời đến khóe miệng lại biến thành lời trong lòng.

Phó Thanh Hòa ôm cô, cúi đầu ngậm môi cô. Đôi môi mà anh ảo tưởng vô số lần trong mơ, mềm mại và ngọt hơn kẹo bông gòn. Mứt táo cô tặng anh đã ăn chỉ còn lại một viên cuối cùng. Anh không nỡ ăn, ngày ngày mang theo bên mình. Khi nhớ cô, anh lấy ra nhìn, lòng bỗng chộn rộn hạnh phúc. Những điều này, cô sẽ không bao giờ biết, bởi anh không muốn cho cô biết rằng, thực ra anh nhớ cô hơn cả cô nhớ anh.

“Ưm…”

Tô Hình trúc trắc đưa đầu lưỡi miêu tả hình dáng môi anh, cử động này dường như biến thành chất xúc tác, bắn gãy tia lý trí cuối cùng của người đàn ông. Anh há miệng ngậm đầu lưỡi cô cùng quấn quýt nô đùa. Tay anh còn âm thầm đưa vào cổ áo rộng lớn của cô, ngực mềm mại của thiếu nữ còn chưa trổ mã trưởng thành, một tay anh có thể nắm trong tay và trằn trọc nắn bóp.

Tô Hình bị hôn thở không nổi, lúc xiêm áo bên ngoài bị cởi xuống đầu vai thì mắc cỡ đỏ mặt.

“Phó Thanh Hòa, ta còn chưa bị…”

Phó Thanh Hòa cả kinh, cái tay tuột xuống trong nháy mắt thu về, anh lại giúp cô mặc quần áo vào, chịu đựng kích thích dưới bụng, đẩy người mềm mại và ấm áp ra xa mình.

“Xin lỗi, là ta quá kích động.”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro