Trên đời không còn Cổ Linh Châu

Trên đời không còn Cổ Linh Châu

Cổ Đan Châu và Tô Hình trò chuyện rất lâu, cuối cùng đạt được sự đồng thuận.

Chỉ vài ngày sau, mắt Tô Hình đã nhìn rõ được một số thứ, nhưng cô vẫn giả vờ như không thấy gì, qua mắt được tất cả mọi người.

Gió xuân ấm áp dễ chịu, Tô Hình ngồi dưới gốc anh đào dạy Biên Trân cách hoàn thiện đường viền cuối cùng. Bộ quần áo và đôi giày nhỏ chuẩn bị cho con của Thiều Cẩn gần như đã hoàn thành. Lòng cô không còn gánh nặng, tâm trạng dần trở nên nhẹ nhõm.

Trưa hôm ấy, Tần Thu Chi bất ngờ đến thăm. Lần này, hắn không mang bàn cờ mà dẫn theo một chú chó đen hai tháng tuổi, vừa được tách khỏi mẹ. Chú chó khỏe mạnh, bụ bẫm, trông vô cùng đáng yêu.

Biên Trân vốn yêu thích động vật, vừa thấy chú chó đã vội bế vào lòng chơi đùa.

Tần Thu Chi tự nhiên ngồi xuống, rót cho mình một ly trà, chậm rãi nói về lý do ghé thăm. Hắn bảo chú chó này là do Cố Vị Thời gửi tặng Tô Hình. Chó đen có linh tính, có thể làm bạn với cô trong thời gian “mù lòa” này, giúp cô thư giãn tinh thần.

Tô Hình tỏ ra lạnh nhạt, một lúc sau mới đáp, giọng hơi băng giá: “Cố Vị Thời là người thế nào, ta còn không rõ sao?”

Tần Thu Chi thở dài: “Vương phi, hà cớ phải tự dồn mình vào ngõ cụt?”

“Tần tiên sinh, ngươi không phải ta, ta cũng chẳng phải ngươi.”

Tần Thu Chi vốn thông minh, biết nói thêm cũng vô ích, chỉ để lại một câu như muốn thức tỉnh cô: “Ta đứng ở góc nhìn của người ngoài cuộc. Vương gia không sai, Vương phi cũng chẳng sai. Sai là do sinh ra không gặp thời.”

Sinh ra không gặp thời? Làm gì có nhiều chuyện không gặp thời đến vậy, chỉ là gặp nhầm người mà thôi.

Từ đó, Phượng Nghi Các có thêm một chú chó nhỏ, như thể được tiếp thêm một luồng sinh khí mới. Các nha hoàn, gã sai vặt đều yêu quý nó. Biên Trân còn đặt tên cho chú chó là Vượng Đạt. Vượng Đạt trở thành chó giữ cửa của Phượng Nghi Các, được nuôi nấng no đủ, béo tròn mũm mĩm.

Thỉnh thoảng, Tô Hình cùng Biên Trân trêu đùa Vượng Đạt. Chú chó rất thông minh, chỉ dạy vài lần là nhớ các động tác đứng, ngồi, bắt tay. Những ngày huấn luyện Vượng Đạt trôi qua, thoáng chốc đã hết nửa mùa xuân. Phủ đại tướng quân Phó gửi tin vui: a tỷ thuận lợi sinh đôi một trai một gái. Tô Hình mừng rỡ ôm chầm Biên Trân, reo lên rằng chỉ cần ba mẹ con bình an là đủ.

Sáng hôm sau, Tô Hình dẫn Biên Trân đến phủ đại tướng quân Phó. Phụ nữ ở cữ thường quấn khăn trùm đầu, Tô Hình cũng từng như vậy nên chẳng lạ lẫm. A tỷ sắc mặt hồng hào, tinh thần khá tốt. Hai đứa trẻ trắng trẻo, mũm mĩm. Tô Hình lần lượt bế chúng, nhưng rồi lại nhớ đến An ca nhi của mình, mắt thoáng đỏ hoe.

A tỷ sợ cô nghĩ ngợi nhiều, liền gọi vú em đến, bảo bế hai đứa trẻ sang phòng bên cạnh cho bú.

Thiều Cẩn còn hai tháng nữa cũng sinh, thấy trẻ sơ sinh thì bản năng làm mẹ trỗi dậy, có nhiều điều muốn hỏi vú em nên cùng bà ra khỏi phòng.

Trong phòng chỉ còn hai chị em, họ nhìn nhau, lặng lẽ để nước mắt rơi.

“Linh Châu, mắt muội ổn chưa?”

“Gần như ổn rồi.”

“Cố Vị Thời… hắn biết không?”

“Muội chỉ nói với Biên Trân, chưa nói với ai khác.”

“Linh Châu, là a tỷ hại muội. A tỷ xin lỗi muội…”

Cổ Đan Châu vừa nói vừa khóc nức nở.

“A tỷ, đừng nói vậy. Dù sao muội cũng từng hạnh phúc một thời gian, đủ để muội nhớ mãi cả đời.”

Tô Hình lau nước mắt trên mặt Cổ Đan Châu, nhẹ nhàng ôm chặt chị.

“Tối qua tỷ phu nói với ta, nếu không có gì bất ngờ, Thần quốc sắp đánh nhau với Việt Quốc. Hắn tìm được hổ phù ở núi Lãng Tuyết, có thể điều động bốn mươi vạn ẩn binh. Giờ chỉ còn thiếu một cái cớ xuất binh. Muội và Biên Trân nhớ để ý kỹ, nếu nghe được bất kỳ tin tức gì, lập tức viết thư cho ta.”

“Vâng, muội biết rồi.”

“Linh Châu.” Cổ Đan Châu nắm vai cô, kéo ra một khoảng, “Nhớ kỹ, ngày viết thư chính là lúc hành động.”

Trên xe ngựa trở về, Tô Hình mong mỏi tin tức ấy sẽ sớm đến. Nhưng khi nó thực sự đến, cô vừa vui mừng vừa thấy nực cười.

Vui mừng vì Tân Nguyệt trộm hổ phù bị bắt, bị giam vào Đại Lý Tự chờ xử lý. Nực cười vì trong mắt Cố Vị Thời, cả cô lẫn Tân Nguyệt đều chỉ là những quân cờ bị lợi dụng.

Lòng cô thực sự chết, không phải vì hắn không yêu cô, mà vì hắn chẳng hề biết cách yêu.

Tô Hình viết xong thư, giao cho Biên Trân. Cố Vị Thời vẫn đang ở Đại Lý Tự, tối nay sẽ không về.

Lần cuối gặp hắn là hơn một tháng trước. Không ngờ, đó lại là lần gặp cuối cùng của họ.

Tô Hình tự hỏi, cô còn yêu hắn không? Câu trả lời là không, cô không còn sức để yêu.

Nửa đêm, trời khô hanh, một trận hỏa hoạn thiêu rụi Phượng Nghi Các. Cả vương phủ nhốn nháo, nhưng không ai dập nổi ngọn lửa ngùn ngụt.

Lửa cháy suốt đêm. Cố Vị Thời nhận tin, tức tốc chạy về phủ, nhưng đã quá muộn. Ngọn lửa càng lúc càng mạnh, không thể có cơ hội sống sót.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, tim Cố Vị Thời như bị thiêu đốt trong lò lửa địa ngục.

Hắn biết tiểu thế giới chưa thông báo, nghĩa là cô vẫn còn sống. Nhưng nỗi đau không thể kìm nén này là gì?

Cố Vị Thời đứng đó đến tận bình minh. Khi lửa tắt, người hầu từ căn phòng cháy rụi đưa ra hai thi thể.

Một nha hoàn bật khóc tại chỗ, chẳng mấy chốc tiếng khóc lan rộng. Ngay cả Đỗ quản gia  cũng lệ rơi đầy mặt.

Trên mặt đất, hai thi thể cháy thành tro, nhưng từ dáng vẻ và y phục, chẳng phải chính là Vương phi và thị nữ Biên Trân sao?

Vương phi Nhiếp Chính Vương qua đời. Là chị ruột, Cổ Đan Châu khóc ngất ba lần trước linh đường. Phó Thanh Hòa khó giấu nỗi đau, thắp hương, quỳ lạy, rồi đỡ người vợ khóc đến ngất đi đến trước mặt Cố Vị Thời, bày tỏ sự an ủi sâu sắc.

Cố Vị Thời mặt không cảm xúc, ánh mắt nhìn Phó Thanh Hòa lạnh thấu xương.

Phó Thanh Hòa chẳng hề sợ hãi, diễn vẻ đau buồn một cách thành thục. Khi hai vợ chồng sắp rời đi, một tin nhắn không ký tên hiện lên trong đầu hắn: 

[Dù ngươi giấu cô ấy ở đâu, ta cũng sẽ tìm ra.]

Phó Thanh Hòa không dừng bước, coi như chưa thấy tin nhắn ấy, đỡ Cổ Đan Châu từng bước rời xa.

Sau tang lễ của Cổ Linh Châu, khắp thành Quan Dương rộ lên tin đồn. Dân chúng xì xào rằng Nhiếp Chính Vương khắc thê khắc tử. Dù leo cao đến đâu, cưới ai người đó chết, con trai sinh ra không sống quá trăm ngày. Đúng là mệnh Thiên Sát Cô Tinh.

Cố Vị Thời chẳng bận tâm. Tâm trí hắn nhanh chóng chuyển sang quốc sự. Tân Nguyệt trộm hổ phù, bị bắt quả tang, đủ để lấy cớ tấn công Việt Quốc. Còn Nam Dương quốc, chỉ là vật trong tay hắn, nhất định phải chiếm được.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro