Vòng tròn lặp lại

Vòng tròn lặp lại

Tô Hình bán tín bán nghi, tiếp tục bước đi cùng Thân Trúc.

Dọc đường, Thân Trúc không ngừng chà xát tay, khiến Tô Hình tự hỏi liệu tay mình có bẩn đến mức khiến anh ghét bỏ như vậy không? Cô chậm bước, len lén ngửi cổ tay. Không có mùi gì, cũng chẳng thấy bẩn. Anh chà xát cái gì chứ?

Mỗi người đều mang tâm tư riêng, họ đi đến ngôi nhà tiếp theo – một ngôi nhà màu hồng phấn giống hệt Hello Kitty. Hình ảnh hoạt hình đáng yêu dễ dàng chinh phục trái tim bất kỳ cô gái nào. Sau khi đã thấy ba ngôi nhà với ba màu sắc khác nhau, giờ nhìn đến tác phẩm nghệ thuật mộng mơ này, Tô Hình gần như chắc chắn rằng chủ nhân nơi đây là một cô gái nhỏ mang giấc mộng đồng thoại màu hồng. Không biết ai “may mắn” được làm con của cô ấy.

“Đi thôi, phía sau chắc còn hai ngôi nữa.”

Thân Trúc bước dài, một bước của anh bằng hai bước của Tô Hình. Cô vội chạy theo, hỏi:

“Thế này là đi luôn à?”

“Chứ còn gì nữa? Em muốn bị mời vào uống trà sao?”

Thái độ lạnh lùng của Thân Trúc khiến Tô Hình chùn bước.

“Vậy… xem tiếp ngôi nhà kế đi.”

Đi thêm khoảng hai trăm mét, một ngôi nhà màu xanh lam hình vỏ sò hiện ra trước mắt. Cửa ra vào rộng rãi như miệng vỏ sò, xà nhà uốn cong tựa đuôi vỏ, phần thân tròn trịa ở giữa có hai cửa sổ hình vỏ sò. Tô Hình không khỏi thốt lên, liệu họ có lạc vào phim trường không? Chương trình thực tế kinh dị sao lại biến thành đồng thoại thế này?

Thân Trúc chăm chú nhìn ngôi nhà, đôi lông mày trắng tuyết dưới mái tóc khẽ nhíu lại. Anh thờ ơ nói: “Ngôi nhà cuối cùng không màu vàng thì cũng màu xanh lục.”

“Sao anh biết?” Tô Hình ngạc nhiên hỏi.

“Đoán.”

Thân Trúc đáp gọn lỏn, rồi tiếp tục bước tới ngôi nhà tiếp theo.

Tô Hình bĩu môi, muốn xem thử anh đoán có đúng không.

Sương mù bao quanh họ. Chỉ khi tiến về phía trước, họ mới thấy một tia sáng xanh lục mờ nhạt xuyên qua màn sương trắng.

Thân Trúc đoán không sai. Sáu người, sáu ngôi nhà. Ngôi nhà thứ sáu là màu xanh lục, một tòa tháp ba tầng hình trụ cao vút, hai bên có mái vòm cong mềm mại. Nhìn từ bên ngoài, nó giống như một chiếc mũ chóp cao của quý ông. Tô Hình liên tưởng đến chiếc mũ điên trong Alice ở xứ sở thần tiên. Dù chiếc mũ ấy có phần khoa trương, nhưng kiểu dáng cơ bản giống hệt ngôi nhà trước mặt.

Giờ đây, cả sáu ngôi nhà cô đều đã xem qua. Tiếp tục đi, không biết sẽ thấy gì nữa.

Thân Trúc trầm tư. Cả hai xuyên qua sương mù để tìm hiểu thêm, không ngờ lại quay về điểm xuất phát.

Ngôi nhà đen kịt, trông như một cỗ quan tài hẹp trên rộng dưới. Ban đầu, Tô Hình không nghĩ đến từ “quan tài”, nhưng giờ nhìn lại, cô cảm thấy nó u ám và đáng sợ.

Đến trước cửa “nhà”, Tô Hình cười khổ: “Đây là ‘nhà’ của em. Có thời gian nhớ ghé chơi nhé.”

Thân Trúc quan sát ngôi nhà của cô, nhận ra trên cửa sổ dán những lá bùa vàng đã rách nát. Đó như một dấu hiệu cảnh báo nguy hiểm. “Mẹ quỷ” của cô không đơn giản.

“Em về trước đi. Tối nay chúng ta sẽ gặp lại.”

Buổi tiệc tối là cơ hội tốt nhất để tìm hiểu về sáu “mẹ quỷ”. Anh cần chuẩn bị kỹ càng.

Chương trình thực tế kinh dị không giống các show thông thường. Mỗi bước đi ở đây như bước trên lưỡi dao. Chỉ cần sai một ly, cái chết có thể ập đến bất ngờ.

Chương trình mới bắt đầu, họ không thể hành động hấp tấp. Phải đợi đến tối, liên kết thông tin với các thành viên khác, mới có thể lên kế hoạch tiếp theo.

Lời Thân Trúc khiến Tô Hình sực tỉnh. Hóa ra “bà trắng” mà người phụ nữ nhắc đến chính là “mẹ quỷ” của anh.

“Được, em về trước đây. Tối gặp.”

Tô Hình không ngoảnh lại, bước vào “nhà”. Trong nhà không một bóng người. Tiếng sàn gỗ kêu cọt kẹt dưới chân cô. Theo bản năng, cô tìm kiếm bóng dáng người phụ nữ.

Phòng bếp, phòng ăn, phòng khách – không thấy đâu. Có lẽ bà ấy ở trên lầu?

Tô Hình nhìn về phía cầu thang hẹp, chân bước theo ý nghĩ.

Lầu hai nhỏ hơn lầu một, chỉ có hai căn phòng và một hành lang dài. Tô Hình đứng giữa hành lang, nhìn hai cánh cửa đen đối diện, do dự.

Người phụ nữ ở phòng nào? Bên trái hay bên phải?

Hay là thử vận may?

Nghĩ vậy, tay cô vừa chạm vào then cửa bên phải, một giọng nói lạnh lùng không chút cảm xúc khiến cô giật bắn.

“Phòng của con ở bên trái.”

Tô Hình hoảng hồn, tay ôm ngực. Khóe mắt lướt qua, cô thấy một bóng đen không gió mà bay tới.

“Mẹ, con về phòng nghỉ một lát. Tối mẹ gọi con nhé.”

Tô Hình vội mở cửa bên trái, nói xong thì đóng sập cửa lại.

Bên ngoài im lặng vài giây. Người phụ nữ cách cánh cửa nói với cô: “Con nghỉ ngơi đi. Bộ lễ phục trên giường là mẹ chuẩn bị cho con. Tối nay con sẽ mặc nó đến nhà bà trắng.”

Nghe vậy, Tô Hình liếc nhìn chiếc giường. Một bộ váy dạ hội ren đen tinh xảo nằm ngay ngắn trên đó.

“Vâng, mẹ.”

Tô Hình đáp to. Ngoài cửa không còn động tĩnh. Cô thở phào, giờ mới có tâm trạng xem xét căn phòng của mình.

Một chiếc giường đơn sát tường, bàn trang điểm giản dị, tủ quần áo đôi khắc hoa màu đen. Phòng không lớn, nhưng đầy đủ tiện nghi.

Tô Hình đến bên giường, cầm bộ váy dạ hội ren đen lên ướm thử. Váy dài qua mắt cá chân, nếu không đi giày cao gót sẽ không tôn dáng. Cô đặt váy xuống, mở tủ quần áo đen. Một loạt váy liền áo màu đen đập vào mắt, ít nhất hai ba chục chiếc. Dưới váy là một dãy giày cao gót, gót từ sáu đến mười phân, đẹp thì có đẹp, nhưng tất cả đều một màu đen.

Tô Hình thở dài: “ mình đâu phải góa phụ đen, mặc toàn đen thế này làm gì?”

Đóng cửa tủ, cô ngã xuống giường, mệt mỏi thiếp đi.

Không biết ngủ bao lâu, Tô Hình thấy lạnh, muốn kéo chăn đắp. Mắt nhắm nghiền, tay quờ quạng, bất chợt một bàn tay lạnh buốt nắm lấy cổ tay cô.

Cô giật mình tỉnh giấc, mở mắt ra thì chạm phải đôi mắt tối đen đến đáng sợ của người phụ nữ.

“Thay đồ đi, chúng ta phải xuất phát.”

Tô Hình bật dậy, tóc tai rối bù, gật đầu lia lịa: “Vâng vâng, con thay ngay đây.”

Người phụ nữ bước đến bàn trang điểm, lấy một chiếc lược gỗ, một tay giữ vai Tô Hình, một tay chải tóc cho cô.

“Con gái phải ra dáng con gái. Sau này nhớ mặc váy ngủ khi đi ngủ.”

Tô Hình cứng người. Chải tóc xong, người phụ nữ vẫn không rời đi. Cô ngượng ngùng nói:

“Mẹ, mẹ… nhìn con thế này, con ngại thay đồ…”

Người phụ nữ bình thản lấy ra một chiếc áo ngực đen đã chuẩn bị sẵn. “Mẹ giúp con mặc. Cởi quần áo ra.”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro