Viễn Chủy và tiểu Trác biến thành bánh ú, ca ca đừng ăn ta!

Trác gia và Cung gia vốn qua lại thân thiết, đặc biệt hai đứa trẻ trong đám tiểu bối bây giờ, Viễn Chủy và Trác Dực Thần lại càng thân

Tết Đoan ngọ sắp tới, hai tiểu tử này đã lâu không gặp nhau, ầm ĩ với ca ca nhà mình muốn hẹn cùng xuống núi ngắm thuyền rồng

Vừa gặp nhau, Trác Dực Thần liền nhào vào trong lòng Cung Viễn Chủy

Viễn Chủy bị đụng tới lảo đảo, tiếng đinh đang vui tai vang lên, thiếu chút nữa cùng nhau ngã vào nước

"Viễn Chủy ! Ta nhớ ngươi lắm, ngươi có nhớ ta không."

Viễn Chủy có chút oán trách, nhưng vẫn kiêu ngạo mà nhu thuận ôm lấy Trác Dực Thần

"Có hay không ?"

Trác Dực Thần cọ mặt nhỏ của cậu vào vai Viễn Chủy, giống như Viễn Chủy chỉ cần nói không là cậu sẽ khóc

"Nhớ một chút." Viễn Chủy nhỏ giọng nói

Trác Dực Thần vừa lòng thơm vào má Viễn Chủy, hai tiểu tử thoáng cái cùng ngã xuống đất

Hai tiểu tử phấn điêu ngọc trác, lại ăn mặc hoa lệ dính lấy nhau, thực sự khiến người không còn sức chống đỡ

Hai đệ khống Trác Dực Hiên và Cung Thượng Giác thỏa mãn nhìn, ai mà không thích nhìn tiểu đoàn tử mềm mềm thơm thơm chứ

Hai tiểu tử được nuôi trong khuê phong, khó có khi được ra ngoài, ngắm thuyền rồng, đi dạo chợ, tay nắm tay cực kỳ vui vẻ, nhìn thấy cái gì cũng muốn mua

Hai ca ca đệ khống cũng là người có tiền, phàm là thứ đệ đệ nhìn nhiều một chút, đều mua hết

Đi dạo tới trời tối đen, xung quanh thắp đèn lồng rực rỡ, Trác Dực Thần hơi mệt mỏi, ôm chân Trác Dực Hiên làm nũng

"Ca ca, ta không đi được nữa, bế ta."

"Được."

Trác Dực Hiên mềm lòng ôm đệ đệ vào trong lòng

Viễn Chủy nhìn bàn tay trống không của mình, có chút ủy khuất, cậu cũng có chút mệt, nhưng lại không thể làm nũng tự nhiên như Thần Thần

Ánh đèn kéo dài bóng lưng Viễn Chủy, trông cực kỳ cô đơn

Cung Thượng Giác sao có thể nhẫn tâm nhìn Viễn Chủy như vậy, bước nhanh vài bước tới bên đệ đệ, ôm Viễn Chủy vào trong lòng

"Ca !" Viễn Chủy bất ngờ, giọng cũng cao hơn vài bậc

Cung Thượng Giác nhẹ nhàng nói, "Muốn bế không ?"

Viễn Chủy hơi xấu hổ, "Nhưng Viễn Chủy lớn rồi."

Trác Dực Thần kéo tay Viễn Chủy, "Nhưng, như vậy chúng ta mới nắm tay nhau được ~"

"Thần Thần...."

Ở bên cạnh ca ca, có Thần Thần ở bên, Viễn Chủy có thể tạm thời quên gánh nặng làm cung chủ, chỉ cần làm một đứa trẻ là được

"Xem, bắn pháo hoa rồi, thật đẹp."

Ánh sáng chiếu rọi hai cặp huynh đệ, tiếng người rao hàng đột nhiên thu hút ánh mắt của bốn người

"Bánh ú pha lê đây, bánh ú pha lê đây, một đồng một cái, ăn vào sẽ gặp kỳ duyên ~ Mua một cái cho tiểu công tử đi."

Trên khay đặt một cặp bánh u nhỏ nhỏ xinh xinh

Bên cạnh bóc một cái để trưng, lớp bánh trong suốt bao lấy nhân vàng, giống như một đèn lồng nhỏ ban đêm, lấp lánh dụ người

Hai tiểu tử đồng thanh nói, "Ca, mua cho ta ~"

Mắt phát sáng nhìn chằm chằm bánh ú pha lê

"Mua thì cũng được, nhưng hai đệ thực sự không thể ăn thêm nữa."

Các ca ca xoa bụng đã no căng của Viễn Chủy và Thần Thần

"Thần Thần rất ngoan, Thần Thần để dành mai hẵng ăn."

Trác Dực Thần mềm mại ghé vào trong lòng Trác Dực Hiên hứa, còn chép miệng với Viễn Chủy

Viễn Chủy nhận được tín hiệu, mất tự nhiên bắt chước, "Viễn Chủy cũng vậy."

Người bán hàng rong nói, "Công tử mua đi, hai tiểu công tử sẽ rất thích."

Hai ca ca đều bị đệ đệ làm cho tan chảy, đừng nói là một đồng một cái, cho dù một ngàn đồng cũng phải nhanh chóng rút tiền ra mua

Viễn Chủy và Thần Thần được ôm vào trong lòng, vui vẻ cầm bánh ú quay về quán trọ


Ngâm suối nước nóng xong, hai tiểu tử tắm rửa sạch sẽ được ca ca ôm, nhét vào trong chăn ấm áp

"Ca ca, Thần Thần tối nay muốn ngủ cùng Viễn Chủy !"

Thần Thần ôm Viễn Chủy, dí mặt lại gần

Trác Dực Hiên dường như bị tổn thương, "Thần Thần có Viễn Chủy, cũng không cần ca ca nữa."

"Ca ca ngoan, Thần Thần ngày mai sẽ ngủ cùng huynh."

Tiểu tử mềm mại lưu loát ngồi dậy, thơm một cái lên má Trác Dực Hiên

Trác Dực Hiên được dỗ, mỹ mãn cùng Cung Thượng Giác dỗ hai tiểu tử ngủ, mới nhẹ nhàng ra khỏi cửa phòng

Dưới ánh trăng, có hai tiểu tử ngủ, thân thiết dính lấy nhau thực sự khiến người mềm lòng

Không tới một lúc....

"Thần Thần, ngươi ngủ chưa ?"

Viễn Chủy bò dậy, dùng bím tóc cọ vào mặt Thần Thần, Thần Thần giả vờ ngủ thật sự không nhịn được, trốn trong chăn cười tới rung người

Viễn Chủy sợ Thần Thần cười quá lớn tiếng, dùng tay nhỏ che miệng Thần Thần, còn cảnh giác quan sát xung quanh

"Suỵt, đừng đánh thức ca ca."

Thần Thần vuốt ngực, ánh mắt chân thành gật đầu, lúc này Viễn Chủy mới buông tay nhỏ xuống

Hai tiểu tử mắt phát sáng nhìn chằm chằm bánh ú pha lê không dời, thật sự thèm ăn

Nhưng ca ca không cho, oa oa, thật ủy khuất

Vì vậy hai tiểu tử bắt đầu cổ vũ nhau, Thần Thần xoa bụng mình và Viễn Chủy

"Xem, Viễn Chủy, bụng chúng ta không phồng nữa rồi !"

"Ừ ! Đúng !"

"Còn nữa, bây giờ đã tới giờ Tý, đã là ngày hôm sau rồi !!!"

Hai tiểu tử đồng thanh, "Đúng vậy ! Thế nên ăn được rồi !!"

Hai tiểu tử vui vẻ bắt đầu mở bánh ú, Thần Thần lại không mở được, có chút khổ sở

Viễn Chủy không hồ là thiên tài nghịch ám khí, lưu loát mở bánh ú, đưa cho Thần Thần đang buồn rầu

"Viễn Chủy, ngươi thật tốt."

Không tới một lúc, hai bánh ú rốt cuộc được mở ra, Viễn Chủy cầm một cái, bánh ú lấp lánh dưới ánh trăng, cư nhiên dường như đang phát sáng, không có đứa trẻ nào có thể từ chối

Ăn thôi ! Hai tiểu tử kia há miệng lớn ăn

Thật thơm, nhân đặc biệt ngọt, hai tiểu tử vui vẻ híp mắt lại như mèo

"Viễn Chủy, ngươi nói xem, kỳ duyên của bánh ú rốt cuộc là gì vậy ?"

"Ừm, không biết, nhưng ta cũng thường xuyên lén thử độc ở Cung môn, tuy ca ca không cho phép, nhưng ta cũng không sao đấy thôi."

Bùm ~

Vừa dứt lời, hai tiểu tử biến thành hai bánh ú hoàn hảo không chút tỳ vết !!!

Hóa ra đây là kỳ duyên !!!

Oa oa oa, ta bị trói rồi, ca ca cứu ta !!!


Hôm sau, Cung Thượng Giác và Trác Dực Hiên mở cửa vào, trên giường đâu còn có bóng dáng của hai đệ đệ !!!

Cung Thượng Giác lập tức nổi giận, tóc không gió mà bay lên, "Giao Viễn Chủy ra đây, không thì ta bảo đảm quán trọ này không còn một miếng gạch nguyên chỉnh !!!"

Chưởng quầy bị ghìm trên mặt đất, xin tha, "Công tử, hai tiểu công tử tuyệt đối không bị bắt, cửa cũng đóng kín, ngài xem !"

Lúc này mới khiến Cung Thượng Giác bình tĩnh lại một chút, đụng tới chuyện của Viễn Chủ, y luôn không thể kiềm chế, y không thể mất đệ đệ một lần nữa

Tối qua không nên để hai tiểu tử này ở với nhau, không thì sẽ không gặp phải chuyện như vậy

Trác Dực Hiên dù sao cũng xuất thân từ Tập yêu ti, rất nhanh đã nhận ra điểm không thích hợp, ngoại trừ không có hai tiểu tử kia, còn thêm hai cái vỏ bánh ú

Nhưng trên bàn vẫn còn nguyên hai cái bánh ú

Rốt cuộc là chuyện gì vậy !!!

Chẳng lẽ kỳ duyên mà người bán hàng rong nói không phải là nói bừa.... Nhưng chợ đêm đã tan họp, sao tìm được người bán hàng rong kia

Cung Thượng Giác cầm một cái bánh ú lên, dùng nội lực cẩn thận cảm nhận, khí tức này rõ ràng là Viễn Chủy !!!

Cung Thượng Giác rất nhanh bóc vỏ bánh ra, chỉ thấy Viễn Chủy nhỏ như trứng chim giãy dụa trong vỏ bánh ú

"Viễn Chủy !!!"

Viễn Chủy đã giãy dụa tới mất khí lực, đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình

"Ca ! Ca !"

Viễn Chủy nhìn thấy Cung Thượng Giác khổng lồ lại dấy lên khí lực, ra sức muốn tách vỏ bánh, từng giọt nước mắt trào ra mãnh liệt

"Viễn Chủy !!"

Cung Thượng Giác nhìn tới hoảng hốt, cực kỳ đau lòng, Viễn Chủy đã lâu không khóc, y rất nhanh tách bánh ú ra, đỡ Viễn Chủy bé xíu trong lòng bàn tay

"Khụ khụ khụ ! Ca ! Mau cứu Thần Thần !"

Viễn Chủy thở dốc, còn không quên Thần Thần cũng bị nhốt trong cái bánh ú khác

Trác Dực Hiên sớm mở bánh ú ra, nhưng khác với Viễn Chủy, Thần Thần cuộn thành một đoàn nhỏ, yên lặng khiến hắn không cảm nhận được một chút sức sống nào

Trái tim Trác Dực Hiên như ngừng đập, Thần Thần....

Suy nghĩ không tốt liên tục xuất hiện trong đầu, dường như chỉ cần hắn không mở bánh ú ra, Thần Thần của hắn còn có thể sống !!

Viễn Chủy không chờ kịp, leo khỏi tay ca ca, lập tức chạy tới bên cạnh Thần Thần, ra sức tách bánh, nhưng bánh ú sao có thể là thứ để cậu nhỏ như trứng chim có thể tách được

"Thần Thần !!! Ca ! Giúp ta !!!"

Cung Thượng Giác rất nhanh giải thoát Thần Thần ra khỏi bánh ú

Thần Thần nho nhỏ mềm nhũn, lẳng lặng nằm ở đấy, vẫn yên lặng như vậy

Trác Dực Hiên hồi thần, vừa khóc vừa dùng ngón tay ấn vào ngực Thần Thần muốn hồi lại nhịp tim

Lồng ngực của Thần Thần nhỏ sắp ấn vỡ cũng không thấy đập lên

Viễn Chủy nắm tay Thần Thần, nước mắt liên tục rơi xuống

"Nếu không phải bọn ta ăn vụng bánh ú, Thần Thần cũng sẽ không mất, oa oa, ca ca ơi."

Mà Trác Dực Hiên thật sự muốn nghe Thần Thần gọi mình một tiếng ca ca nữa

Rốt cuộc, Trác Dực Thần cũng mở hai mắt ra

"Oa, ca, đừng ấn nữa, ta đau."

Thần Thần tỉnh lại, lúc này mới khiến ba người thở phào nhẹ nhõm

Viễn Chủy ôm lấy Thần Thần khóc, khó có khi không chút giấu diếm cảm xúc, "Thần Thần ! Thần Thần !"

Mà Thần Thần ôm lại cậu, cười an ủi, "Không phải ta không sao rồi sao ? Viễn Chủy đừng sợ, đừng sợ nữa."

Cung Thượng Giác và Trác Dực Hiên vô cùng hạnh phúc nhìn đám đệ đệ còn sống, quá tốt rồi, bảo bối của ta vẫn còn

Trải qua nguy hiểm, lúc này mới có tâm tư nhìn bộ dạng đáng yêu của các đệ đệ

Hai tiểu tử thơm mùi bánh ú, thực sự khiến người càng ngửi càng thích

Cung Thượng Giác cầm Viễn Chủy, Trác Dực Hiên nhấc Thần Thần lên, không nhịn được dùng đầu mũi cọ vào, thơm quá, thật muốn cắn một cái

"Tiểu tử không ngoan, cư nhiên dám ăn vụng bánh ú, quên ca ca nói gì rồi sao ?"

Viễn Chủy bĩu môi, tay cầm chuông sau tóc, "Chúng ta chờ tới ngày hôm sau mới ăn, không phạm quy !"

Mà Thần Thần ngoan hơn nhiều, ôm lấy ngón tay ca ca, chân thành xin lỗi, "Xin lỗi ca ca, Thần Thần và Viễn Chủy khiến các huynh lo lắng rồi."

Không phải chứ, Thần Thần, ngươi thực sự biết cách làm nũng !!!

Viễn Chủy tự thấy mình không bằng, đưa mặt lại gần, mà Cung Thượng Giác cũng rất thích Viễn Chủy như vậy, xoa đầu tiểu tử này

Cung Thượng Giác, "Nếu hai đệ đã ăn bánh ú này, vậy tết Đoan Ngọ ăn hai đệ thay thế đi !"

Trác Dực Hiên, "Ta thấy cũng được."

"Đừng mà !! Ca !"

Hai tiểu tử rụt vào một góc, sắp bị người khổng lồ ăn mất rồi

Mà Viễn Chủy còn nghĩa khí che chở cho Thần Thần, rất có tinh thần hy sinh, ăn ta trước đi

Mà chờ bọn họ chỉ là một cái hôn và cắn nhè nhẹ, có chút đau, cũng có chút ngứa

Trái tim bị dọa sợ của các ca ca được chữa lành rồi

Quả nhiên, Thần Thần là vị hồng

Viễn Chủy là vị chanh muối

Một ngọt một mặn, quả thực ngon

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro