TÈ TRÊN MÁI NHÀ

1

Bố và tôi đang tè trong vườn. Bố đứng đó, im lặng dưới ánh trăng và lắng nghe tiếng nước tiểu rơi lách tách trên cỏ. – Thật nên thơ. – Đó là những từ duy nhất có thể dùng để diễn tả việc có thể đứng tè trên vườn nhà mình.

Tôi kéo khóa quần lên. – Thật kỳ diệu. – Tôi nói.

Mẹ nghĩ rằng đi tè kiểu này thật kinh tởm nhưng mẹ có làm được thế đâu mà hiểu cảm giác này chứ. Bố nói rằng ngay từ thuở xa xưa lắm, đàn ông đã biết đứng trong rừng và tè lên cây cỏ rồi. Bố thậm chí còn có cả một bài diễn văn về tự nhiên và những người cổ đại ngồi quanh một đống lửa trại.

- Điều đó hoàn toàn tự nhiên. – Bố thường nói. – Khi một người đàn ông vừa đứng tè vừa ngắm những vì sao ...

- Lấp lánh. – Tôi thường hét to để vào.

Rồi hai bố con tôi phá lên cười như điên. Lần nào cũng thế, vẫn là trò đùa cũ kỹ về những vì sao lấp lánh nhưng chúng tôi luôn thấy thật buồn cười. Bố tôi là một người rất tuyệt vời. Và bố con tôi rất hợp nhau.

Vậy đó, chúng tôi cũng ở đây, đứng cạnh nhau. Và cùng tè lên bãi cỏ.

- Đấu kiếm. – Tôi hét lên.

- Sẵn sàng. – Bố nói.

Thế là hai dòng nước tiểu đan chéo vào nhau trong bóng tối như là hai thanh kiếm nước đang chiến đấu với nhau thời xa xưa ấy. Thường thì tôi hay bị hết nước tiểu trước và bố hay giành phần thắng. Nhưng tối nay, tôi đánh bại bố một cách dễ dàng.

- Giỏi lắm, Weesle. – Bố nói. – Con có thể thắng được cả con ngựa.

Tôi đỏ mặt tự hào và cười sung sướng khi chúng tôi quay vào nhà. Tôi nhớ hai lần khi lũ trẻ ở trường gọi tôi là tia nước nhỏ. Nhưng chuyện đó đã qua lâu rồi khi tôi đã chứng minh được mình trong cuộc thi xem ai tè cao nhất ở trường.

Cuộc đời mới đẹp sao.

Nhưng lại chẳng kéo dài được lâu.





2

- Nhìn xem này. – Mẹ nói, mắt vẫn đang dán vào ti vi. – Vòi nước có bọ bên trong. Nó đã bị ô nhiễm. Không ai ở cả Sydney này có thể uống nước nhà mình.

- Chúng ta sẽ phải uống nước ngọt. – Tôi nói đầy hy vọng.

- Uống nước đóng chai chứ. – Mẹ nói. – Họ đang bán đầy ở các cửa hàng ấy.

- Chúng ta lại còn không thể tắm nữa. – Tôi nói, lòng còn hy vọng chuyện đó hơn nữa.

- Con có thể tắm bằng nước đó. – Mẹ nói. – Chỉ không được uống thôi. Thật đáng xấu hổ.

Chúng tôi cùng đứng nghe phát thanh viên trên bản tin nói về việc nếu uống thứ nước đó vào người sẽ nguy hiểm thế nào. Đặc biệt là đối với người già.

Và cả trẻ con nữa.

Khi phát thanh viên nói mấy từ cuối tự nhiên tôi thấy hơi buồn cười. Bố mẹ đã nhìn tôi bằng một ánh mắt rất lạ.

- Ôi không. – Tôi hét lên. – Bố mẹ sẽ không làm thế. Con sẽ không đi đâu. Con sẽ không quay lại Chỗ những kẻ hung dữ đâu.

- Con biết những gì bác sĩ yêu cầu con rồi đấy. – Bố nói. – Chỉ cần một lần bị lây nhiễm nữa là con sẽ không qua khỏi.

Tôi đấm nắm tay này vào lòng bàn tay kia một cách tức giận. Bố nói đúng. Phổi tôi có vấn đề. Nếu tôi bị lâu nhiễm thì đó là một vấn đề rất nghiêm trọng.

- Không phải lè Chỗ những kẻ hung dữ. – Tôi nói. – Làm ơi đi.

- Mẹ ước gì con sẽ không gọi chị gái mẹ và Raph là "Những kẻ hung dữ". – Mẹ nói.

- Bố cũng gọi thế. – Tôi nói. Bố đang lắc đầu với tôi. Bố không muốn tôi lôi bố vào chuyện này. Bố là người đầu tiên gọi bác Sue và Raph là "Những kẻ hung dữ". Bố không thể chịu nổi họ.

- Xin lỗi con trai. – Bố nói. – Nhưng con vẫn phải đến Dingle cho đến khi hiểm họa này qua đi.

Tôi nhìn họ đầy tuyệt vọng. Tôi quyết định sẽ cứu lấy hơi thở của mình. Khi cả hai người họ đều đứng cùng một phía để chống lại tôi thì tôi chẳng thể có cách nào thắng được.





3

Sáng hôm sau, tôi bước xuống con tàu ở Dingle. Bác Sue thật khủng khiếp của tôi và Raph, con trai bác ấy, một người thậm chí còn khủng khiếp hơn, đáng đứng đó đợi tôi.

- Xin chào, Weesle. – Raph nói bằng một giọng ngọt ngào nghe phát buồn nôn. Anh đang rất mong chờ chuyện này đấy.

Hẳn anh ta mong lắm rồi. Và tôi biết rõ là tại sao.

- Vào xe đi, Weesle. – Bác Sue nói. – Chúng ta đang bị muộn mất rồi. Chuyến viếng thăm này thật chẳng đúng lúc tí nào. Đáng nhẽ cháu không nên đến vào đúng thời điểm tồi tệ nhất như thế này. Cháu sẽ phải tự chăm sóc bản thân mình. Bác quá bận với lễ kỉ niệm ở bệnh viện rồi.

- Con sẽ lại trông nó cũng được. – Raph vừa nói vừa cười nhăn nhở.

Bác Sue mỉm cười với anh ta.

- Con quả là một cậu bé tốt bụng. – Bác ấy nói rồi nhấc cái túi của tôi lên và cau mày hỏi

- Cháu có gì bên trong thế ?

- Nước uống đóng chai ạ. – Tôi nói.

- Mày không cần thứ đó ở đây đâu, đồ thò lò mũi ạ. – Raph nói. – Nước của chúng tao rất tinh khiết. Không giống như cái hôi thối ở thành phố mày đâu.

- Bác sĩ nói em phải dùng. – Tôi nói với anh ta. – Để đảm bảo an toàn. Nhưng em cũng được phép uống nước chanh nữa.

- Không uống nước ngọt. – Bác Sue cất ngang. – Không tốt cho răng của cháu.

Tôi bí mật kiểm tra tời mười đô trong túi mình. Tôi có thể tự mình mua nước ngọt được.





4

Bác Sue và Raph sống trong một ngôi nhà nhỏ ở giữa Dingle. Phòng của tôi ở sát trên mái.

Tôi thả uỵch mấy túi hành lý và ngồi xuống giường. Raph đóng cửa lại để bác Sue không nghe thấy. Anh ta giơ nắm đấm ra.

- Trả đi. Weesle. – Anh ta nói. Một đô một ngày. Trả tiền thuê nhà đi.

Raph to con hơn tôi rất nhiều. Và là một kẻ chuyên bắt nạt. Nhưng tôi lắc đầu.

Raph đứng dậy và bỏ đi. Anh ta không nói một lời nào. Anh ta chả cần phải nói. Cả hai chúng tôi đều biết anh ta sẽ làm gì.

Nói xấu tôi. Chơi đểu tôi. Bịa chuyện về tôi.

Bạn cứ gọi thế nào tùy thích. Cũng như nhau cả thôi mà. Anh ta sẽ nói với bác Se bất cứ khi nào tôi mắc một lỗi dù chỉ nhỉ tí ti như móng tay thôi.

Và anh ta đã làm thế. Ngay lập tức.

Bác Sue chìa tay ra.

Tôi đưa cho bác ấy mười đô la cho bác ấy với một nụ cười rất tươi. Mười ngày sắp tới sẽ dài lắm đây.

Nhưng mọi chuyện hóa ra lại chỉ kéo dài mười tiếng đồng hồ thôi. Raph liên tục mách lẻo về tôi cả về những điều lặt vặt nhất.

- Không đời nào. – Tôi nói. – Lần này thì không. Anh có thể hớt lẻo về tôi bất cứ chuyện gì anh muốn. Lần trước tôi ở đây mười ngày. Hết mười đô. Tất cả tiền tiêu vặt của tôi. Tôi cần số tiền này để mua nước ngọt. Tôi không thể uống nước lọc suốt được.

- Đưa cho bác mười đô la, Weesle. – Bác ấy nói. – Nước ngọt rất có hại cho răng cháu.

- Mẹ ơi, Wessle không rửa chân.

- Đúng là một đứa trẻ không chu đáo. – Bác Sue nói.

- Mẹ ơi, Wessle không đánh răng.

- Đúng là một đứa trẻ bệnh tật. – Bác Sue nói.

- Mẹ ơi, Wessle ăn vụng kem.

- Đồ kẻ cắp. – Bác ấy hét lên.

- Mẹ ơi, Wessle lại ngoáy mũi.

- Đúng là một đứa trẻ bẩn thỉu. – Bác Sue nhăn mũi lại.

- Mẹ ơi, Wessle không rửa tay trước khi ăn.

- Thằng bé bẩn thỉu. – Bác ấy

- Đúng là một thằng bé bẩn thỉu, thối ta và ti tiện. – Những lời nói đó đã phá vỡ sự yên tĩnh của đêm hệt như tiếng ai đó chọi thẳng một hòn đá vào kính cửa sổ. Đó là bác Sue. Và cả Raph nữa. Anh ta đã mách lẻ tôi. Anh ta biết rõ tôi thích đi tè ở vườn sau. Và anh ta đã mách bác Sue.

- Vào nhà ngay. – Bác ấy rít lên. – Quay về phòng ngay. Và không được rời khỏi đó. Ở yên trong phòng và không được ra ngoài. Weesle, mày thật ghê tởm. Việc đầu tiên mày phải làm sáng mai là trở về nhà mày.

- Đúng vậy. – Raph nói. – Bể nước nhà tao hoàn toàn tinh khiết.

- Thật không ? – Tôi nói.

Chuyện đó liên tục diễn ra suốt buổi chiều. Bác Sue có vấn đề về việc sạch sẽ và giữ gìn sức khỏe. Bạn phải có móng tay sạch sẽ. Bạn phải chùi miệng bằng khăn ăn sau khi ăn xong. Bạn phải xịt nước hoa xịt phòng trong toilet. Bạn phải tìm từng cọng tóc trong bồn tắm sau khi bạn tắm xong.

Bác Sue là một người tệ nhất trong những người bệnh hoạn về việc giữ vệ sinh một cách thái quá. Và bất cứ khi nào tôi không theo quy tắc của bác ấy là tôi bị Raph hớt lẻo ngay.





5

Khi đêm xuống thì tôi không thể chịu đựng thêm được nữa. Tôi nhìn qua cửa sổ trên mái nhà và chớp chớp mắt cố ngăn nước mắt chảy ra. Tôi chỉ muốn về nhà thôi. Tôi muốn gặp lại me. Tôi muốn gặp bố. Tôi muốn ở trong căn phòng lộn xộn của mình.

Tôi nhìn lên trời.

Tôi muốn làm một việc như thường lệ khi những vì sao lấp lánh.

Bụng tôi căng cứng khi tôi ra đến ngoài. Ôi, thật thú vị khi được đứng ở vườn sau giữa trời đêm trong lành. Nói khiến tôi nhớ đến b những trận đấu kiếm của chúng tôi. Và cả những buổi nói chuyện của chúng tôi về ý nghĩa của cuộc sống.

Tôi nhanh chóng kéo khóa quần xuống và bắt đầu xả.

Tôi không nhìn thấy mặt Raph. Nhưng tôi biết rõ là có một nụ cười ngớ ngẩn đông cứng trên mặt anh ta.

Đau buốt chết đi được khi đang tè phải ngừng lại. Cố gắng dừng tè giữa chừng rất có hại cho sức khỏe. Đúng là một cực hình. Nhưng tôi đã huy động tất cả sức lực của mình và cố gắng dừng lại. Tôi kéo khóa quần lên, chạy vọt về phòng và đóng sầm cửa lại.

Tôi sắp gặp cả tin tối lẫn tin xấu.

Tốt là ngày mai họ sẽ gửi trả tôi về nhà. Thật tuyệt.

Xấu là tôi không thể ra khỏi phòng để xuống nhà vệ sinh. Mà tôi thì rất cần hoàn thành nốt việc xả thứ nước thải còn đầy inh ích trong bàng quang ra ngoài.

Thật không gì tồi tệ hơn việc bạn cần phải đi tè mà lại không được phép đi.

Tôi biết rõ tôi mà rời khỏi phòng là sẽ bị Raph hớt lẻo ngay.

Từng phút, từng phút từ từ trôi qua. Rồi từng giờ, từng giờ trôi qua. Bàng quang tôi căng cứng lên. Cơi đau thật khủng khiếp. Thật không thể chịu nổi. Tôi lăn người trên giường. Tôi lên người quanh phòng với hai đầu gối khép chặt để nhịn. Cuối cùng, khi không thể chịu đựng thêm được nữa, tôi chạy vọt ra cửa sổ trên mái nhà và mặc nó tuôn ra ngoài.

Ôi thật dễ chịu, dễ chịu, dễ chịu quá. Dòng nước vàng xè xè chảy ra ngoài trong bóng đêm trông thật giống như cái vòi nước chính vỡ trào ra. Một giai điệu thật tuyệt vời. Thật kỳ diệu. Nghe như tiếng nhạc thánh thót bên tai ấy. Tè trên mái tôn nghe không hay như tè trên cỏ, nhưng dù sao đó vẫn là những âm thanh rất tuyệt. Tôi mỉm cười khi nó đập và mái tôi và chảy thành dòng nhỏ xuống bể phun bên dưới.





6

Sáng hôm sau, bác Sue đẩy tôi lên tàu. – Quay lại với cái thành phố bẩn thỉu với nguồn nước bẩn thỉu của mày đi. – Bác ấy nói.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro