ĐI XUYÊN THỜI GIAN

Nếu bạn trở về đúng lúc và ngăn không cho ông bà bạn gặp nhau, thì bạn sẽ không bao giờ được sinh ra đời. Nhưng nếu bạn không được sinh ra đời thì bạn lại chẳng thể nào quay trở lại quá khứ và ngăn họ được. Phải vậy không?

- John – bà Booth nói với cậu con trai năm tuổi – Con ngồi yên xem phim "Thám tử Gadget" trên ti vi trong khi mẹ xuống phố mua ít sữa nhé. Mẹ sẽ quay về đúng lúc hết phim.

- Con thích phim "Thám tử Gadget" – John nói.

Bà Booth đi ra đến cổng trước thì dừng lại. Bà cảm thấy áy náy khi để con trai ở nhà một mình. Nhưng bà biết cậu bé sẽ không sao. Nó sẽ ổn, vì chỉ khoảng hai mươi phút thôi mà. Cho đến khi tập phim đó kết thúc.

- Xin lỗi, thưa bà Booth – Một giọng nói cất lên.

Bà giật mình nhảy lùi lại rồi chăm chú nhìn một cậu thiếu niên. Cậu bé giúi một cuốn vở bài tập cũ nát vào tay bà – Bà hãy đọc đi. Làm ơn, đọc nó ngay đi. Xin bà...

- Tôi không định mua... - Bà mở miệng nói.

- Cháu không bán gì cả - Cậu bé nói – Và đây cũng không phải tuyên truyền tôn giáo. Việc này rất quan trọng. Nó có thể cứu được tính mạng bà. Bà đang gặp nguy hiểm rất lớn. Làm ơn, đọc ngay đi ạ.

- Bây giờ ư? – Bà hỏi.

- Ngay lập tức. Làm ơn đi. Việc này hết sức quan trọng mà.

Có điều gì đó ở con người cậu bé. Cậu có vẻ rất lo lắng. Và bà có cảm giác như mình có biết cậu bé này. Hai tay cậu bé đang run bần bật.

- Thôi được – Bà nói – Chỉ một lát thôi đấy – Bà thở dài nho nhỏ mở cuốn vở cũ ra.





1

Tôi mười bốn tuổi. Chín năm trước, tôi cũng mười bốn tuổi. Chín năm trước nữa, tôi vẫn mười bốn tuổi.

Nghe rung cả mình. Thật kì quặc. Nhưng tôi nghĩ là mình đã hiểu được hết chuyện này. Giờ thì tôi hiểu rõ lắm rồi. Đó là cách giải thích duy nhất. Tất nhiên là chẳng ai tin tôi rồi: Họ sẽ chỉ nói, rõ là tôi bị điên rồi.

Nghe này – Tôi sẽ cố gắng hết sức để giải thích cho bạn một cách đơn giản nhất. Tôi sẽ gộp một với một thành hai, hay là tôi nên nói rằng tôi sẽ gộp chín với năm thành năm nhỉ?

Không, không, không được. Nói thế càng thêm khó hiểu hơn. Tôi sẽ bắt đầu từ đầu. Hay là từ cuối nhỉ?

Xin lỗi, tôi lại thế rồi. Nghe này – Đã bao giờ bạn muốn mình có một khả năng đặc biệt chưa? Bạn biết đấy, kiểu như biết bay, đọc được suy nghĩ của người khác hoặc là rất khỏe ấy? Tôi cá là bạn nghĩ rằng được thế thì thật tuyệt vời. Nhưng nghĩ lại đi. Nó có thể rất nguy hiểm. Bạn có thể kết thúc bằng việc tự làm đau mình đấy. Như tôi đây này.

Tôi nổi tiếng. Đúng thế, hiếm có người quanh đây không biết tôi là ai. Tôi cá là bạn cho rằng thật tuyệt vời khi mình nổi tiếng. Chụp ảnh trên báo. Xuất hiện trên ti vi. Ai cũng muốn xin chữ ký. Đại loại là những điều như thế.

Nhưng thực ra nó không hay ho đến vậy. Bạn sẽ không bao giờ biết được mọi người muốn kết bạn với bạn vì họ yêu quý bạn hay vì bạn là người nổi tiếng. Và còn có những đứa tr. Chúng ghen tị với bạn. Bắt nạt bạn, khiến bạn đôi khi cảm thấy thật khó khăn. Tôi thích làm người bình thường và gặp những vấn đề của một người bình thường hơn.

Tôi trở nên nổi tiếng lúc năm tuổi. Họ gọi tôi là cậu bé từ trên trời rơi xuống. Đó là một chuyện khá ầm ĩ. Chuyện này xuất hiện trên báo chí. Một cậu bé năm tuổi đột nhiên hiện ra ở hàng ghế cuối cùng trong lớp học. Ngay cạnh một cô bé có tên Sharon Coppersmith.

Cậu bé đó chính là tôi.

Sharon Coppersmith cứ hét lên, hét lên mãi, khi tôi hiện ra. Hay là xuất hiện nhỉ?

Theo như cô ấy nói thì không biết tôi từ đâu nhô ra. Một phút trước chỗ ngồi đó còn trống, một phút sau đã có tôi ngồi đó. Một cậu bé năm tuổi, xuất hiện ngay cạnh cô, trong lớp học lịch sử.

Tất cả những đứa trẻ lớn khác vây quanh lấy tôi. Chúng rất vui vì có cái gì đó cắt ngang giờ học. Chúng cười nói, cho tôi kẹo mút và nói chuyện ầm ĩ. Thầy giáo thì nghĩ rằng tôi đã lang thang từ phố vào.

Tên cháu là gì, cậu bé? – Thầy giáo hỏi.

Phải mất một lúc lâu, tôi chẳng nói gì. Tôi cứ ngồi đó, nức nở khóc. Cuối cùng tôi cũng nói ra được:

- John Boof, mượi ba, phố Tháp Nước, Upwel, Bảy năm bốn, bộng, bong, sáu, hai , bạ, ba[1]

([1] Em bé năm tuổi nói ngọng)

- John Boof – Thầy giáo nói – Số 13, Phố Tháp Nước, Upwel. Số điện thoại 754006233. Tốt lắm. Đừng khóc nữa, cháu bé. Chúng ta sẽ đưa cháu về nhà ngay thôi.





2

Thầy hiệu trưởng trông rất to. Thầy ấy đeo một cặp kính nửa vầng trăng và liên tục nhìn tôi khi thầy ấy nói chuyện điện thoại. Bà có chắc không? – Thầy ấy nói – 754 006233. Không có John Boof ư? Chưa bao giờ nghe đến tên đấy ư? Thế bà sống ở đó được bao lâu rồi? Ba năm. Thôi được, xin lỗi đã làm phiền bà.

Tôi thì liên tục liếm những giọt nước mắt mằn mặn chảy dài trên má và tự hỏi không biết tại sao mình lại ở đây.

Tôi đang him "Thám tử Gadget" trên ti vi. Tôi nhớ một người đàn ông nói câu gì đó đại loại như "một tập hoàn toàn mới". Rồi có một anh lớn nói chuyện với tôi. Không biết anh ấy xuất hiện từ đâu nữa. Anh ấy rất tốt. Tôi nắm tay anh ấy và bụp, anh ấy biến mất còn tôi thì ngồi trong lớp học với bao nhiêu đứa trẻ lớn vây quanh. Tất cả mọi người đều nhìn tôi và tự hỏi không biết tôi từ đâu chui ra.

- Nghe này – Thầy hiệu trưởng nói với cô thư ký – Đưa cậu bé vào trong xe cô và thử xem cậu bé có thể chỉ cho cô xem nơi cậu ấy sống không. Nếu không tìm được thì cô hãy dẫn cậu bé đến cảnh sát. Sớm muộn gì bố mẹ cậu bé cũng sẽ báo cảnh sát để tìm thôi.

Tôi biết là tôi không có bố. Nhưng tôi không biết là mẹ tôi đã mất cách đây chín năm rồi.

Cô thư ký rất tốt bụng. Cô ấy đặt tôi vào ô tô, ngay cạnh cô ấy, thắt dây an toàn cho tôi và đặt vào tay tôi một gói nhỏ màu trắng với những viên thạch nhỏ bên trong.

- Đừng lo, cháu yêu – Cô ấy nói – Chúng ta sẽ sớm tìm được mẹ cháu thôi. Cháu chỉ cần chỉ đường cho cô thôi. Tất cả những gì cháu cần làm là chỉ thế.

Cô ấy lái xe quanh phố và tôi nghĩ rằng tôi đã nhận ra một số ngôi nhà và địa điểm. Nhưng trông chúng rất khác. Nhìn lại tôi có thể miêu tả việc này như một giấc mơ. Những đường phố này rất quen mà rất lạ.

- Kia kìa – Tôi đột nhiên hét lên – Đó là một tháp nước. Tôi có thể thấy nó từ xa. Nó ở ngay bên cạnh nhà tôi.

- Cái gì? – Cô thư ký tốt bụng hỏi – Cái tháp nước á? Cháu không thể sống ở đó được, cháu yêu ạ.

- Nhà bên cặn. – Tôi nói.

Cô ấy mỉm cười.

- Giờ thì chúng ta cũng đến được một nơi rồi.

Chỉ có một ngôi nhà bên cạnh tháp nước và đó là nhà của tôi. Ít nhất thì nó cũng giống nhà của tôi. Nó cũng có cái ống khói bằng đá và một cái đài phun nước y hệt ở sân trước. Nhưng nó lại được sơn màu xanh lá cây chứ không phải là màu xanh da trời. Và những cái cây thì rất to. Không có cả cái chuông gà nữa. Nhưng đó vẫn là nhà của tôi.

- Mẹ ơi, - Tôi gào lên – Trong đời mình, tôi chưa bao giờ thấy vui đến thế. Tôi không kịp lại để nghĩ rằng người ta không thể sơn lại ngôi nhà trong vòng một ngày. Khi bạn năm tuổi, bạn thường nghĩ rằng chẳng có việc gì mà người lớn không làm được cả. Tôi vội vã chạy lại chỗ cửa và ào vào trong. Rồi tôi bỗng dừng lại và nhìn. Đồ đạc nhà tôi đã biến mất. Không có ti vi. Ảnh của tôi không có trên tường.

- Mẹ ơi – Tôi hét lên – Mẹ ơi, mẹ ơi – Tôi vội chạy vào bếp. Một cụ già cúi xuống nhìn tôi. Rồi bà ấy nhìn sang cô thư ký đang chạy vào theo tôi và rú lên.

Bà cụ già ấy nghĩ rằng chúng tôi định cướp của bà ấy.

Vì rõ ràng, chúng tôi đã bước vào nhà bà ấy mà không gõ cửa gì cả.





3

Rồi, sau một hồi lâu thật là lâu, cô thư ký cũng thuyết phục được bà cụ bình tĩnh lại. Họ cùng uống trà và bà cụ lấy cho tôi một ít rượu bổ.

- Mẹ - Tôi nói – Cháu muốn mẹ. – Tôi không biết sao bà cụ này lại làm gì trong nhà tôi. Tôi không biết đồ chơi của tôi đã biến đi đâu hết cả. Tôi không thích thảm trải sàn mới và ảnh chụp của những người xa lạ. Tôi muốn mọi thứ như trước đây cơ. Tôi cũng muốn đi toilet nữa.

Tôi chạy lên tầng trên, qua phòng ngủ lớn, vào một cái toilet nhỏ ở phía sau. Khi quay lại, tôi nghe cô thư ký hỏi:

- Sao cậu bé lại biết chỗ đó nhỉ?

Bà cụ già lắc đầu. Không ai trong chúng tôi biết có chuyện gì đang xảy ra.

Cô thư kí dẫn tôi ra xe nhưng tôi không muốn vào. Tôi không muốn rời khỏi ngôi nhà mà tôi cho rằng đó là ngôi nhà của mình. Nhưng cô thư ký rất kiên quyết. Cô ấy bắt tôi ngồi vào ghế trước. Khi lái xe đi, cô ấy đọc lại số nhà.

- 13, phố Tháp Nước. – Cô ấy lẩm bẩm đầy vẻ bối rối.

Cả cảnh sát cũng bối rối.

- Chúng tôi sẽ tra tìm cậu bé trên hệ thống máy tính. – Viên sĩ quan cảnh sát nói. – Có thể lúc này bố mẹ cháu bé đã báo về tình trạng mất tích rồi.

Chú ấy gõ lách cách khoảng vài phút. Rồi chú ấy gãi đầu và chăm chú nhìn vào màn hình.

- Có một John Booth mất tích. – Chú ấy nói. – Cậu ấy biến mất cách, lúc năm tuổi. Lúc này cậu ấy phải mười bốn tuổi rồi chứ.

- Ồ, cậu bé này đâu được mười bốn tuổi. – Cô thư ký nói. Rồi cô ấy ngồi xổm xuống và nhìn vào mắt tôi. – Cháu có phải là John không?

- Cháu năm tuổi. – Tôi nói.

Chú cảnh sát lại gõ lách cách một lúc.

- Cậu bé bị mất tích sống ở vùng này. Số 13, phố Tháp Nước. – Chú ấy khom người xuống và vỗ vỗ nhẹ vào đầu tôi. – Cháu ở đâu khi bị lạc mẹ? – Chú ấy nhẹ nhàng hỏi.

- Cháu đang xem phim "Thám tử Gadget" ạ. – Tôi nói.

- Bây giờ vẫn còn chứ? – Cô thư ký hỏi.

Chú cảnh sát rà khắp tờ báo.

- Không kênh nào đang chiếu phim "Thám tử Gadget" cả. – Chú ấy nói. – Không lần nào trong cả tuần này.

- Có khi cậu bé đến từ bang khác cũng nên. – Cô thư ký nói.

Chú cảnh sát đi ra ngoài một lát và cô thư ký cố gắng đọc cho tôi nghe một câu chuyện. Nhưng tôi không muốn nghe. Tôi chỉ muốn mẹ thôi. Cuối cùng chú cảnh sát cũng quay lại.

- Tôi đã gọi đến Kênh 2. – Chú ấy nói. – Phim "Thám tử Gadget" đang được chiếu ở mười lăm nước nhưng không chiếu ở Úc. Nơi gần nhất là New Zealnd.

- Có thể cậu bé là người New Zealand. – Cô thư ký nói.

Chú cảnh sát ngồi xổm xuống.

- Cháu nói "Cá và khoai tây chiên" chú xem nào.

- "Cá và khoai tây chiên". – Tôi nói.

- Không phải. – Chú cảnh sát nói. – Đây là một người Úc chính cống, đúng không cậu bé?

Dù chẳng biết "chính cống" nghĩa là gì nhưng tôi vẫn gật đầu.

Sau đó, cô thư ký rời đi và chú cảnh sát chịu trách nhiệm trông nom tôi. Mọi người đang trở nên rất hào h

- Chờ cho đến khi xem hết lại báo xem nào. – Chú cảnh sát nói.

Họ rà soát lại hết báo cũ. Có bức hình chụp một cái ô tô đã cũ. Và một bức ảnh của tôi lúc năm tuổi đang đứng trước đài phun nước.

Chú cảnh sát lắc đầu.

- Một cậu bé đi lạc cách đây chín năm. – Chú ấy nói. – Rồi hôm nay một cậu bé giống hệt thế xuất hiện. Cậu bé nói sống cùng địa chỉ đó. Có cùng cái tên đó. Cậu bé biết rất rõ về phim "Thám tử Gadget", bộ phim đã chín năm rồi không được chiếu ở đây. Thậm chí cậu bé còn mặc đúng bộ quần áo nữa. Cậu bé này là người đầu tiên trên thế giới đi xuyên qua thời gian. Cậu bé đã đi về tương lai thêm chín năm.

Chỉ có một điều mà rất lâu họ không chịu nói với tôi. Tôi muốn có mẹ nhưung họ không đi tìm kiếm mẹ cho tôi. Mẹ tôi đã ra đi đúng vào ngày tôi biến mất. Một cái xe hơi đã đâm bà ngã xuống khi bà băng qua đường đến cửa hàng sữa.

Lại nói về những chuyện ầm ĩ này. Mọi người ai cũng muốn nhìn thấy tôi. Muốn chụp ảnh tôi. Những người đến từ các trường đại học còn muốn nghiên cứu tôi. Những người bói toán và hành nghề thần bí thì tuyên bố họ đã đưa tôi đi xuyên thời gian. Tôi xuất hiện trên ti vi khắp trên thế giới.

Cuối cùng, bà ngoại cũng đến và đón tôi. Thoạt tiên, tôi không nhận ra bà vì tóc bà bạc hơn nhiều và bà có nhiều nếp nhăn hơn. Nhưng khi bà bắt đầu nói tôi nhận ra bà ngay.

- John, cháu sẽ đi với bà, cháu trai của bà. – Bà nói. Giọng nói đó không thể nào lẫn được. Tôi chạy ào đến, xà vào ôm chặt lấy bà cho đến lúc hai tay tôi mỏi nhừ.

Bà cố ngăn mọi người không chụp ảnh tôi. Bà cố giữ tôi tránh xa các giáo sư và những bà đồng. Bà cố gắng dành cho tôi một cuộc sống bình thường. Nhưng tất nhiên là bà không thể. Bà đã già rồi và thật sự bà không muốn lại phải chăm sóc trẻ con nữa.

- Mẹ cháu thật quá lắm. – Bà nói. – Quyết định có con và nuôi nó không có bố. Và bây giờ thì để bà phải chăm sóc cháu.

Vậy là tôi đã ở đến chín năm sau. Một kẻ khác người. Bà đã cố làm những gì tốt nhất. Nhưng bà đã già và mệt mỏi quá rồi. Cả hai bà cháu tôi đều không cảm thấy vui vẻ. Không cha. Không mẹ. Tôi là một người nổi tiếng. Ai cũng biết tôi. Nhưng chẳng ai thích tôi cả. việc trở nên nổi tiếng đã làm hỏng cuộc đời tôi.8">

Chín năm trước đây, tôi đã đi xuyên thời gian. Ngày hôm nay, tôi phát hiện ra mình có thể làm thế một lần nữa.





4

Tôi thẫn thờ đi dọc theo phố. Đường phố rất đông đúc. Xe tải, xe hơi, xe máy. Không khí đầy khói và tiếng ồn. Tôi nhìn giờ trên đồng hồ. Bốn giờ. Một chiếc xe téc chở xăng đang gầm lên dọc phố. Tôi không nhìn thấy nó. Tôi cứ thế bước xuống đường, ngay trước mũi xe mà không quan sát trước sau. Tiếng phanh xe nghiến ken két trên đường. Khói phun ầm ĩ, còi nhấn hết cỡ. Không có cách nào thoát được cả.

Tôi biết mình chết chắc rồi. Không thể nào thoát được.

Đột nhiên "bụp".

Tôi thấy mình ngồi ở lề đường phía bên kia. Ông già ngồi cạnh tôi có vẻ mặt như vừa nhìn thấy một bóng ma xuất hiện trước mặt ông ấy vậy. Ông ấy hét lên và cắm đầu cắm cổ chạy mất.

Có chuyện gì đã xảy ra vậy? Làm sao tôi lại ở bên này đường được?

Tôi nhìn đồng hồ. Bốn giờ ba mươi. Nửa tiếng vừa rồi tôi biến đi đâu?

Đột nhiên, mọi việc được sáng tỏ. Tôi là cậu bé có thể đi xuyên thời gian. Hẳn là chiếc xe tải đã nghiến lên người tôi và tôi bị thương rất nặng. Có lẽ là mọi người đã khiêng tôi đặt lên băng ghế. Chắc chắn tôi đã ước là mình có thể đi ngược lại thời gian trở lại đúng thời điểm trước khi tôi đâm vào cái xe tải. Và chuyện đã xảy ra đúng như vậy. Trong khoảng một giây, đã có hai tôi đứng trên lối đi. "Tôi bị thương" hẳn đã tóm lấy "tôi lành lặn" trước khi "tôi lành lặn" bị xe đâm vào. Và ước rằng chúng tôi đi đến nửa tiếng sau trong tương lai.

Nhưng khi đó thì "tôi bị thương" cũng sẽ không bị thương nữa. Trên thực tế, thì "tôi bị thương" cũng bỏ qua ba mươi phút đó. Vì vậy "tôi bị thương" cũng không bị xe đâm vào. Và có nghĩa là chuyện tôi bị thương cũng không thể nào xảy ra. Do vậy, "tôi bị thương" phải biến mất ngay khi "tôi lành lặn" ngồi lên chỗ mà "tôi bị thương" đáng nhẽ được đặt lên.

Và thế là ông già kia đã nhìn thấy một cậu bé biến mất vào không trung. Tôi bây giờ chính là người đi đến từ nửa tiếng trước trong quá khứ.

Tôi đã đi ngược thời gian và cứu chính bản thân mình bằng cách mạng tôi lên tương lai. Tôi có thể đi xuyên thời gian bằng cách ước cho việc đó xảy ra. Không còn nghi ngờ gì về chuyện đó nữa. phút. Nếu tôi có thể đi xuyên thời gian ba mươi phút thì tôi cũng có thể đi tám năm. Tôi có thể đi ngược lại đúng lúc tôi ngồi xem phim "Thám tử Gadget". Tôi sẽ ngăn mẹ không đi ra cửa hàng nữa. Khi đó mẹ sẽ không chết và tôi sẽ không phải sống với bà ngoại. Tôi sẽ rất vui được lớn lên trong sự chăm sóc của mẹ.

Nhưng nhỡ tôi đi nhầm thì sao? Nhỡ tôi nhầm và đến muộn thì sao? Có cái gì đó trong sâu thẳm con người tôi đang ngầm cảnh báo tôi. Tôi cảm thấy như mình đã ở trong tình huống này trước đây rồi. Tôi cần thận trọng. Rồi tôi chợt nhận ra.

Tôi đã ở đó trước đây rồi.

Tôi nhớ lúc tôi năm tuổi đang ngồi xem phim "Thám tử Gadget". Phần giới thiệu diễn viên khi kết thúc phim đang chạy trên màn hình. Phim đã hết. Một anh lớn đột nhiên không biết từ đâu xuất hiện. Anh ấy rất buồn. Anh ấy chạy quanh nhà gọi mẹ. Anh ấy thò đầu qua cửa sổ. Có một cảnh sát đang đi vào chỗ đường lái xe.

Đột nhiên, tôi nhận ra chuyện gì đã xảy ra những năm đó. "Tôi mười bốn tuổi" đã đi ngược thời gian lại lúc chín năm trước. Nhưng tôi đã về muộn. Phim "Thám tử Gadget" đã hết. Mẹ đã chết rồi. Viên cảnh sát đang đi chỗ đường lái xe đó đến để thông báo với "tôi năm tuổi" rằng mẹ tôi đã chết. Tôi không để việc đó xảy ra được. Tôi không thể để cho "tôi năm tuổi" phải sống từng ấy năm với người bà không muốn có nó được. Khi đó hẳn tôi đã rất sợ hãi. Khi đó tôi đã không nghĩ chín chắn.

Tôi hẳn đã tóm lấy tay của "tôi năm tuổi". Và ước rằng chúng tôi đi xuyên chín năm đến tương lai. Tôi muốn mang "tôi năm tuổi" cùng đến tương lai để trông nom nó.

"Bụp" – "Tôi năm tuổi" hạ cánh xuống chín năm sau ở tương lai. Nhưng "tôi mười bốn tuổi" lại biến mất. Việc mang theo chính bản thân mình lúc năm tuổi vào tương lai đã khiến "tôi mười bốn tuổi" bị biến mất. "Tôi mười bốn tuổi" đã bỏ mất chín năm và không thể lớn được nữa. "Tôi mười bốn tuổi" đó đã trở thành cậu bé không bao giờ tồn tại.

Đột nhiên, một đứa trẻ năm tuổi hạ cánh xuống tương lai. Chỉ có một mình. Nó không biết bằng cách nào mình lại đến được đây. Và cũng chẳng ai biết chuyện đó.

Tôi nghĩ mọi chuyện chỉ có thể xảy ra theo cách đó thôi. Đó là cách tôi lý giải được tại sao mình lại đi xuyên thời gian chín năm.





5

Tôi đi về nhà và ngồi trong phòng mình. Bà đang nghỉ ngơi. Bà rất mệt mỏi. Quá mệt mỏi để có thể ắng cho tôi.

Sẽ thế nào nếu tôi quay lại một lần nữa? Sẽ thế nào nếu lần này tôi thận trọng hơn? Sẽ thế nào nếu tôi quay về đứng ở cồng trước đúng khi mẹ đi đến? Khi phim "Thám tử Gadget" mới bắt đầu. Tôi có thể nói mẹ đừng đi ra cửa hàng sữa. Khi đó mẹ sẽ không bị xe cán lên.

Tôi nhắm mắt lại và ước mình đi ngược thời gian.

Bà Booth gập cuốn sách bài tập và đứng lên. Bà có thể nghe thấy tiếng lanh lảnh của Thám tử Gadget vọng qua cửa sổ. Bà chăm chú nhìn cậu bé mười bốn tuổi. Bà chắc chắn đã từng nhìn thấy cậu bé trước đây. Nhưng bà thấy hơi bối rối.

- Tại sao cháu lại chọn gia đình ta? – Bà nói. – Cháu đã miêu tả ta, mẹ ta và con trai ta trong câu chuyện. Cháu đã rình mò quanh đây hả? Sao cháu không làm bài tập với chính gia đình của mình?

Cậu bé mười bốn tuổi sắp khóc.

- Đây chính là gia đình của con, mẹ ạ. – Cậu bé nói.

Bà vẫn cầm chặt cuốn sách bài tập trong tay.

Đầu óc bà đang quay cuồng. Cậu bé đang khóc với những giọt nước mắt rất thật.

- Câu chuyện của cháu không có nghĩa gì cả. – Bà nói. – Nếu ta quay trở vào nhà, tất nhiên là ta sẽ không bị xe đâm. Và những chuyện cháu viết đương nhiên sẽ không xảy ra.

- Đúng vậy ạ. – Cậu bé nói.

- Và thế có nghĩa là cháu sẽ không có ở đây.

Môi cậu bé hơi run run.

- Đó chính là những gì con muốn. – Cậu bé nói.

Bà Booth quay người và đi trở vào nhà. Khi đến trước cửa, bà quay đầu nhìn lại. Bà có cảm giác như mình vừa nói chuyện với ai đó.

Nhưng ngoài kia đâu có ai.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: