8. Dạy em lái xe
Tùng Dương năm nay cũng đã gần 17 tuổi, sắp thành người lớn đến nơi rồi. Vậy mà có một sự thật là cậu chưa biết đi xe máy. Lí do là vì bố Điện không cho, trong mắt bố cậu vẫn còn nhỏ lắm. Út cưng, út yêu của bố mà! Dương xin bố cho tập đi xe máy từ lúc đỗ lớp 10 đến giờ mà mãi chưa được thông qua. Nhìn bạn bè ai cũng bắt đầu đi xe máy thì Dương đây cũng ức lắm chứ. Ai cũng được đi, cớ sao chỉ có mình mãi đi chiếc xe điện??? Không thể chấp nhận được.
" Đi mà bố, em hứa chỉ tập thôi, không chạy lung tung ra đường đâu, hứa sẽ ngoan, học hành nghiêm chỉnh mà bố..." Dương năn nỉ.
" Nào em đậu đại học rồi bố tập cho cũng chưa muộn." Bố rất cứng nhé.
" Nhưng bạn bè con đều đi được rồi, còn mỗi mình con là không...." Dương buồn hiu.
" Không nhưng nhị gì hết, bố nói không rồi nhé. Chưa đủ tuổi thi bằng lái, học gì vội?" Bố quả quyết.
"....vâng..."
Dương mang lòng ủy khuất đi lên phòng. Lời bố nói đâu dám cãi lại, nhưng vẫn rất không phục. " Bố chả thương em gì cả..." Dương nằm giận lẫy trên giường. Bức bối quá!
_____
Reng ....
" Ơi, anh nghe!" Ninh bắt máy.
" Ninh ơi, em nói nghe này... Anh tập cho em chạy xe máy được không? Em xin bố mà bố không cho..."
" Nói em yêu anh đi rồi anh suy nghĩ nhận lời" Ninh được cớ trêu chọc.
" Hứ! Ai thèm!"
" Uh vậy thôi, ai thiệt biết liền"
".... Em....yêu.... anh, được chưa?"
" Anh yêu em! Mát lòng mát dạ quá à. Mai anh sang chở đi ăn rồi tập nhé. Có thực mới vực được đạo"
_______
Ninh lại tiếp tục sang mượn nhà hàng xóm con xe để tập cho em người yêu của ảnh. Khổ lắm! Nhà có mỗi chiếc xe máy thì đã đem lên Hà Nội học rồi. Thật lòng Ninh cũng giống bố Điện, chẳng yên tâm để em đi xe máy thời điểm này. Có đi đâu cứ để anh chở cho lành. Nhưng mà thấy em cũng tội, bạn bè được làm mà em không được thì lại sợ em quê nên Ninh ráng mà chiều. Lòng tự nhủ tập cho có thôi, còn sau này anh sẽ luôn là người đưa đón em....
Dương nghe được Ninh đồng ý dạy cho thì háo hức lắm. Sáng nay đã chủ động dậy sớm hơn mọi khi, chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ chờ Ninh. Mong chờ dữ lắm! Mà nay Ninh chờ mãi mới mượn được xe của chú hàng xóm. Kiểu này có khi lại gom tiền mua thêm chiếc nữa chứ suốt ngày mượn xe, cái mặt Ninh nó dày lên thêm mấy xăng-ti rồi.
" Sao anh đến trễ thế?" Dương vừa thấy Ninh đã cằn nhằn.
" Mới hai hôm không gặp, nhớ anh đến thế cơ à?"
" Không hề nhé, em chờ anh đi tập xe."
" Ôi tổn thương ấy.... Người ta chỉ mê chuyện xe cộ chứ đâu có yêu thương gì tôi."
" Thôi nào, nhanh đi đi mà...." Giọng Dương ngọt xỉu khiến ai kia tan chảy.
" Học phí của em là một nụ hôn." Ninh chu mỏ.
" Khồnggggg"
Thôi Ninh không trêu em nữa, vội chở Dương ăn sáng. Đứng một hồi lỡ bố Điện phát hiện ra chuyện lén lút này thì không biết chuyện gì xảy ra với hai đứa nữa. Nay em ăn ngoan nhé, đúng là đụng đến lợi ích có khác. Mọi khi mà cũng ăn hết, không càu nhàu có phải là Ninh đỡ hò hét, khan hơi rát cổ không.
______
Ninh chở Dương đến một đoạn đường vắng. Khúc đường trong này nằm gần công viên, ít người đi xe, rất thích hợp để Dương tập.
" Này trước khi tập thì hứa với anh nhé! Em chỉ tập thôi, không được mượn xe bạn bè đi lung tung, biết không? Anh lo đấy."
" Em biết rồi mà, anh nói y chang bố em."
Nói xong anh bắt đầu tập cho Dương lái xe. Lần đầu tiên, Dương hơi căng thẳng. Đi xe điện chỉ cần vặn tay ga là đi được nhưng xe số thì nhiều công đoạn hơn. Anh chỉ cách vào số, sang số, trả số, thắng chân. Nhìn đơn giản vậy chứ cũng mất một thời gian mới quen được. Dương tiếp thu hết lý thuyết nhưng đến đoạn thực hành thì ối dồi ôi. Quên bén hết sạch.
" Nào, bắt đầu thì vào số mấy?" Ninh bắt đầu dò bài.
" Số 4." Dương nhe miệng cười.
" Giỡn mặt hả?"
" Em thấy nó cũng lên ga mà..."
" Được cái đầu em, làm riết vậy nó nhanh hư xe đấy!" Ninh toan muốn cốc cho em một cái.
" Mới tập mà anh cứ mắng thế? Phải để em từ từ chứ." Dương trề môi.
________
Chuyên mục tập xe trong hò hét của thầy Ninh và trò Dương xin phép bắt đầu.....
" Em vào số 1 đi! Đừng có vặn một phát như thế, nó giật thấy không? Nhẹ nhẹ tay thôi."
" Một đoạn rồi đấy, nhả ga từ từ rồi mới sang số!"
" Này anh bảo phải nhả ga cơ mà!!!! Làm thế nó giật kìa!"
" Này phanh cũng phải từ từ thôi. Phanh mạnh ở phanh trước, phanh nhẹ ở phanh sau. Đi nhìn khoảng cách vào!!! Cắm đầu thế có ngày hun đít xe người ta đấy."
" Không có phanh bánh trước đột ngột như thế! Làm vậy lỡ nó khoá bánh, ngã sấp mặt đấy! Nhả ga từ từ rồi thắng cả hai phanh trước, sau chứ!
" Dương em đi chậm thôi, nhìn thẳng! Nhìn cái gì dưới đất thế em???"
" Sao đi cứ cà giật vậy Dương? Sang số đàng hoàng anh coi?"
" Sắp leo dốc kìa, sang số về 1 hoặc 2 đi! Cẩn thận!"
" Khi muốn dừng hẳn, em phải trả số về chứ! Ôi nãy giờ mà em chẳng nhớ gì."
" Ê muốn rẽ thì em phải quan sát gương chiếu hậu trước, bật xi nhan lên! Không phải đường nhà mình xây Dương ơi!!!!"
" Rẽ phải sao em bật xi nhan trái hở Dươngggg???? Em muốn rẽ hướng nào?"
" Em đi thế này chết anh..."
" Để số 4 mà vẫn tự tin leo lên lề dốc cao thế à? Tập trung vào!!!"
....
....
....
" Thôi nay tập vậy thôi, mai tập tiếp nhé!"
____
Buổi học kết thúc trong không khí u ám, mới sáng còn nói lời yêu thương mà giờ nhìn nhau như sắp lao vào đánh lộn đến nơi. Dương tức, sắp khóc đến nơi rồi, mắt đỏ lừng, ngăn không cho nước mắt chảy ra. Mới ngày đầu tiên tập xe mà bị mắng thế ai mà học cho được! Ninh thì quá lo lắng, sợ em ngã nên cứ lớn tiếng hơn bình thường. Anh không nghĩ đó là mắng, em thì khẳng định là vậy... Không hiểu nhau gì cả.
" Anh nói rồi nhé, em không tùy tiện mượn xe ai chạy biết chưa? Em lái kiểu này không tai nạn cũng bị công an bắt đấy, lúc đó thì khổ!" Ninh thật sự lo lắng với trình độ chạy xe thượng thừa của em bé.
" Anh có thôi đi không, nói lắm thế!" Dương tức nước vỡ bờ.
" Anh nói sai gì à?" Ninh chống nạnh nhìn Dương.
" Mai không tập nữa, anh cứ mắng thế ai mà tập nổi!" Dương giận dỗi.
" Anh.... Đâu có mắng gì em? Sao dỗi?"
" Lớn tiếng là mắng rồi gì nữaaaa... Hức..." Em khóc thật rồi, nước mắt hết kiềm chế nỗi mà trào ra. Nảy giờ người ta tủi thân lắm ý.
" Ôi thôi thôi, anh xin lỗi, lỗi anh, em bé đừng khóc. Anh lo quá mới thế...."
Nói rồi Ninh vội choàng tay ôm lấy em, vuốt vuốt lưng xoa dịu. Khổ thân! Mới nói mấy câu mà tủi thân đến khóc thế đấy. Em bé không thích lớn tiếng aaa.
" Anh mua kem nhé! Trà sữa nữa! Ok không?... anh năn nỉ...hay anh quỳ xuống nhé?" Ninh hai tay ôm lấy mặt Dương ngước lên.
" Tùy anh..." Em nghe thì khoái rồi đấy nhưng vẫn làm mặt dỗi.
Đúng là dễ giận nhưng cũng dễ dỗ. Hối lộ chút xíu là đâu lại vào đấy thôi. Ninh chở Dương đến cửa hàng kem quen thuộc, mua em hai cốc kem bù cho cả ngày nay tập xe lao lực.
_______
" Xưa mấy tuổi anh biết đi xe?" Dương vừa ăn kem vừa hỏi.
" Lớp 8"
" Uầy sướng thế, lớp 8 đã được bố tập xe máy cho á? Chẳng bù cho em."
" Không, anh tự tập lén." Ninh nhe răng cười.
" Liều thế? Không ai chỉ vẫn biết lái luôn à? Xịn thật."
" Đâu, không hề biết lái, như em bây giờ đấy."
" Anh lại trêu em." Dương vỗ bốp vào tay Ninh.
" Không, anh nói thật, không hề biết lái nhá, vậy mà lấy xe thằng bạn, chất ba chạy leo dốc, khói gọi là mù mịt cả cái dốc ấy. Thấy ngu chưa? Giờ nghĩ lại mới ý thức được nguy hiểm chứ lúc đó chỉ thấy ngầu. Đúng trẻ trâu! Về nhà còn bị bố mẹ phát hiện, bố đập anh một trận tơi bời luôn. Bởi vậy nên anh không muốn em lặp lại lỗi đó của anh. Rất nguy hiểm! Ông bà gánh anh còng lưng chuyến đó. Sau này tởn không dám nữa." Ninh giải thích.
" Anh bị đánh luôn á? Em tưởng anh là cậu cả được nuông chiều."
" Thì cũng chiều thật, nhưng bố anh nghiêm khắc lắm, sợ anh hư. Mà may nhờ thế chứ không anh hư thật. Bố giận lên, đánh anh lên bờ xuống ruộng là có thật đấy!"
" Ghê vậy luôn hà anh?" Dương nghe thôi cũng nhăn mặt. Bố Điện hoá ra còn cưng mình chán, hiếm khi bị đòn lắm.
Ninh vừa kể Dương nghe vừa hồi tưởng lại trận đòn đó mà còn nổi da gà. Trận đó xứng đáng được lưu vào lịch sử gia đình đấy.
------------------
" Mà này, em chưa trả anh học phí!" Ninh nhìn Dương cười nham hiểm.
" Học phí gì cơ?" Dương cảm thấy chẳng lành, vội né ghế toan định chạy.
" Trốn hả??? Ai cho??? Quay cái mặt lại đây!!!" Ninh chộp được cánh tay em, vội kéo lại, dễ gì thoát.
" Uầy mình nợ đi ha, khi nào em đi được xe rồi em trả một thể. Ở đây đông người." Em bé vuốt vuốt tay Ninh cười trừ.
" Hứa nhá, không được nuốt lời đâu. Anh đòi em cả vốn lẫn lãi đấy!" Ninh béo hai cái má của em, làm em đỏ mặt cả lên.
" Ròi ròi, em hứa sẽ trả mà, giờ chở em về nào. Gặp bố không được nói hôm nay em tập xe nha. Chết em!"
" Hun anh miếng, anh hứa không nói." Ninh lại giỡn nhây rồi phá lên cười.
"BỐP!"
Ninh ăn trọn một cú đánh vào lưng không thể mạnh hơn. Này thì nhây với em!!!!
" Chở tôi về!!!!" Dương chống nạnh, mắt lườm lườm trông vô cùng đáng yêu.
" Dạ....tuân lệnh em..." Ninh ôm cái lưng đau của mình. Đúng là cái miệng hại cái thân.
"Không cho hôn thì thôi, có cần phải nặng tay vậy không em bé ơi????" Nội tâm Ninh kêu gàooooo.
_________
Spoil: chap sau là flashback về việc bố Thất xử con trai yêu của bác ấy tội lái xe chất ba năm 14 tuổi 🤣🤣🤣
12/07/2024 ♥️
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro