Đông #1

Mùa đông lạnh đã tới, một vài bông hoa tuyết rơi nhẹ từ bầu trời đêm. Người người chồng lên mình từng lớp áo dày đặc để tránh cái đông rồi vội vàng trở về căn nhà ấm áp của chính họ sau công việc bận rộn hôm nay.

Tôi áp nhẹ hai lòng bàn tay lên cổ để lấy đi chút hơi ấm nơi hỏm cổ của mình rồi lại chuyển sang thổi từng hơi ấm vào lòng bàn tay mà xoa nhẹ. Tôi vẫn đang trong công việc của mình tại chiếc quán nho nhỏ mà tôi gầy dựng nên. Đêm nay tuy lạnh dù vậy có lẽ căn nhà không chỉ là nơi ấm áp duy nhất mà còn là những cuộc hẹn gặp chứa đầy tình yêu. Quán tôi hiện tại khá đông người đa số đều là những cặp đôi trẻ, họ không ngừng trao nhau từng chiếc nắm tay đầy ấm áp và cùng thưởng thức những món ăn của tôi.

Nhìn thấy những cảnh này lòng tôi có chút dao động mà nhớ anh. Chẳng biết bây giờ anh đang như nào, công việc có ổn không? Dạo này anh khá bận vậy nên ít khi chúng tôi cùng nhau hẹn hò. Anh là một người rất nổi tiếng với vị trí thứ hai của toàn Nhật Bản là vị anh hùng với đôi cánh to và có cái danh 'người đàn ông siêu nhanh' , còn tôi chỉ là một cô gái không đặc sắc với chiếc quán nhỏ của mình, dù vậy chẳng hiểu sao chúng tôi lại có thể đến với nhau, có lẽ do duyên tình được sắp đặt, chỉ là chẳng biết sẽ đau hay sẽ thương ở sau này nhưng thôi vẫn cứ cố gắng ở hiện tại.

Cứ thế hôm nay quán đông hơn đến lạ vậy nên tôi không thể về nhà sớm như bình thường, cứ thế chật vật cho đến tận gần 12h đêm mới có thể đóng cửa. Trước đó vì quá bận nên tôi không để ý đến điện thoại của mình, cầm chiếc điện thoại trên tay từng dòng cuộc gọi nhỡ hiện lên, có đến tận 10 cuộc gọi và nhiều hàng tin nhắn được gửi đến...từ anh vào khoảng gần nửa tiếng trước.

-"chuyện gì vậy...gọi gấp thế à"-
Tôi khó hiểu vì trước đó có nhắn hôm nay sẽ về trễ rồi với cả bình thường anh không nhắn và gọi nhiều đến vậy trừ khi có chuyện lớn gì đó xảy ra.

Lòng tôi có chút lo lắng sợ rằng anh đang xảy ra chuyện không hay, vừa bước từng bước chân đầy lo lắng vừa gọi lại cho anh nhưng anh lại chẳng bắt máy. Tôi nhanh chóng bắt một chiếc xe để trở về nhà vì trong những dòng tin ấy đều là kêu tôi mau chóng trở về.
__________________________________

Đứng trước căn nhà của chúng tôi, tôi không ngừng tìm kiếm chiếc chìa khóa nhà bởi sự lo lắng đang dâng lên của chính mình. Bước vào bên trong căn nhà nhìn thấy đôi giày của anh chiếc đứng chiếc ngã mà chẳng hề gọn gàng đang nằm dưới sàn.

-"tên này sao lại vương vãi thế kia, thật tình!"- tôi chau mày nhấc đôi giày anh để lên kệ giày.

Căn nhà tối đen nhưng vẫn có thể nhìn thấy được bởi ánh sàng mềm dịu của những chiếc đèn ngủ bên trong.

-"Keigo?"- Tôi bước vào bên trong rồi gọi tên anh.

Có lẽ là anh đã ngủ rồi hoặc có thể là đã đổ bệnh chăng? Tôi nhanh chóng bỏ áo khoác cùng những vật dụng trên tay lên ghế mà vội vã chạy lên phòng ngủ.

Mở toang cánh cửa phòng ngủ, tôi thở phào nhẹ nhõm khi thấy bóng dáng anh trên giường. Căn phòng bao phủ những chiếc lông vũ màu đỏ có các kích thước khác nhau được tách ra từ đôi cánh to lớn và sắt bén của anh, đám lông vũ ấy nằm đầy trên sàn, trên lưng anh đôi cánh ấy đã trở nên nhỏ lại.
Nhìn về phía anh nhưng có vẻ...hơi lạ.
Anh nằm đó cuộn mình trên giường cùng với những...chiếc áo của tôi và không ngừng hít lấy chúng.

-"Keigo, có chuyện gì vậy?"- tôi đi đến phía anh mà lên tiếng.

Khuôn mặt nóng đến đỏ đã đổ đầy từng giọt mồ hôi, cùng nhịp thở đầy khó khăn của anh đập vào mắt tôi. Đưa tay đến sờ trán anh.

-"anh sốt à?"-

Anh không nói gì vội kéo nhanh tôi lên giường rồi đặt tôi ngồi lên đùi anh. Gục vào hõm cổ tôi mà hít lấy hít để, ôm chặt lấy tôi tay anh không ngừng mò mẫm đủ nơi.

-"ch-...chờ đã em chưa tắm!"- tôi giật mình đẩy tên ngốc này ra.

Hôm nay anh sao vậy chứ có phải vội vàng quá không, sao cứ im im rồi mò mẫm đủ nơi như biến thái vậy.

-"giúp anh...không chịu nổi...anh đã cố gắng chịu đến giờ rồi..."- anh khó khăn lên tiếng với từng hơi thở nặng nhọc.

Cái cảm giác lạ lẫm từ phía dưới, có thứ gì đó nhô lên cạ vào bên dưới của tôi.

-"anh...anh dựng luôn rồi hả? Ưm...!!?"-

Không để tôi nhiều lời, anh luồn tay qua gáy kéo tôi vào một nụ hôn sâu, tiếng chóp chép tạo ra từ nụ hôn giữa chúng tôi cứ vang lên đầy cả căn phòng. Bị cuốn theo từng cú đá lưỡi của anh tôi chẳng hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra mà anh hôm nay lại vội vàng đến vậy.

Đè tôi xuống giường, chiếc quần bên ngoài lẫn bên trong đều bị anh lột sạch nhanh chóng.

-"AHH!! Đau quá!!...Keigoo!!"-
Một cú thúc đầy vội vã mà chẳng thèm đến màn dạo đầu khiến tôi đau đến mức phải hét toáng lên cùng dàn nước mắt không ngừng ứa ra vì phía dưới còn chẳng thèm bôi trơn gì cả, dù rằng cái hung khí của anh đã dính đôi chút chất nhầy nhụa khi phải tự thủ trong thời gian không liên lạc được với tôi nhưng vẫn chẳng đủ trơn trượt để tiến vào nơi cô bé.

-"xin lỗi...đừng khóc..."- anh thở hắt một hơi hôn nhẹ lên má tôi.

Hôn má rồi dần xuống cổ, chiếc áo trên người tôi cũng bị anh xé rách đi, một tay anh nhào nặng mạnh bạo bên ngực trái, cái miệng đáng ghét của anh để lại vài vệt đỏ rồi vệt cắn đến khi đủ thỏa mãn lại dần trượt xuống ngậm bên ngực còn lại.

Quá nhiều thứ dồn dập cùng lúc, vừa đau vừa có cảm giác khoái lạc do anh làm nên cho tôi.
__________________
____________________________

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro