Chap 5

Trùng Khánh về đêm đường phố đã lên đèn,thật đẹp a,làm cho tâm tình con người cũng phần nào trở nên tốt hơn,từ tầng cao của tòa nhà lớn nơi chứa chấp hàng trăm thực tập sinh,toàn trai đẹp trai tài,mấy bé chính đang trong giờ nghỉ ngơi,cùng nhau vui đùa duy chỉ có Hạ Tuấn Lâm,cứ lặng lẽ nơi phản kính nhìn xuống thế giới về đêm phía dưới kia mà miệng nhỏ không thể khép lại được một nụ cười,nhưng nụ cười đó cứ buồn và u ấm sao ấy nhìn xem....khóe mắt em ấy long lanh rồi kìa a~~~ chắc lại có hạt bụi khốn nạn nào rơi vào đây nga~~~
-Hạ nữ thần,em nghĩ gì mà ngẩn cả người ra vậy....lại...khóc sao???_Hạ nữ thần,ngoài Đinh Trình Hâm gọi cậu bằng cái tên nghe củ chuối ấy ra thì còn ai nữa chứ
-Ca...em không sao,ổn mà,em đâu có khóc đâu a~~~ nhẹ nhàg chớp mắt mấy cái,Hạ TUấn Lâm xoay người đối diện với Đinh Trình Hâm
-Ừ thì không khóc,em nhớ em ấy sao???_Đinh Trình Hâm ôn nhu đưa tay lau đi khóe mắt vẫn còn chút ươn ướt của Hạ Tuấn Lâm,nhẹ nhàng xoa rối mái tóc mềm mượt của cậu,miệng nhỏ lại nhếch lên cười nhẹ
-Có gì mà phải nhớ hả ca,là cậu ấy tự động dời đi,muốn dời xa em mà,có gì mà phải giận? Ngày đó em đã níu kéo ra sao...cậu ấy đã bỏ mặc em như thế nào,em vẫn còn nhớ rất rõ...._Hạ Tuấn Lâm khóe mắt bắt đầu đỏ ửng lên- Vậy mà cậu ấy vẫn còn nói nhớ em,nhớ nhiều lắm....bộ cậu ấy tưởng em con nít lên ba sao,dễ dụ vậy à.....
-Em gặp em ấy rồi ư???_Đinh Trình Hâm vẫn thái độ đó ôn ngu với tất cả mọi người,đặc biệt là đối với những người đã từng chịu tổn thương như những thực tập sinh cũ,họ đã trải qua một khoảng thời gian đau khổ như thế nào,khoảng thời gian ấy thật sự khó khăn với mọi người,với những người ở lại
-Phải....em gặp rồi,gặp rồi...cậu ấy nói nhớ em...nhớ thật sao???Nhớ em mà lại chọn cách dời xa em..._Hạ Tuấn Lâm quay mặt đi nhìn xuống thành phố Trùng Khách rộng lớn về đêm này
-Có lẽ em ấy có lỗi khổ riêng mà thôi a~~~ Đinh Trình Hhâm mỉm cười nhẹ,cậu cũng như Lâm nhi chứ a,người mà cậu tôn trọng quý mến hết mực yêu thương cậu cũng đã chọn cách dời đi thay vì ở lại cùng cậu chăm sóc các thực tập sinh khác
-Mặc kệ cậu ta,nay chẳng phải em đã có Văn nhi rồi sao,phải không Văn nhi???_Hạ Tuấn Lâm bỗng chốc tiến lại túm lấy Văn nhi đang ngồi ngon lành oánh điện tử cùng Trần Tứ Húc
-Á....Lâm ca tha em đi em đang oánh điện tử mà a~~~ Lưu Diệu Văn mắt dưng dưng nhìn Hạ Tuấn Lâm với ánh mắt cầu xin tha mạng-"Đừng cái gì cũng lôi em vào chứ,cứ thấy em nhỏ là bắt nạt hoài sao a~~~ em khổ quá mà a...hic"_tất nhiên cái vế đằng sau này Văn nhi của chúng ta đâu dám nói ra ngoài mồm a,chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay mà suy nghĩ bậy trong lòng thui à
-Lại đây cùng ca hảo hảo nói chuyện chút a~~~ ngoan tí ca oánh điện tử cùng em nga~~'_Hạ Tuấn Lâm đúng là trẻ không tha già không thương lập tức dụ dỗ trẻ em nhỏ tuổi xa vào con đường tội lỗi mà....cơ mà Lưu Văn nhi của chúng ta cũng có bao giờ là chống cự lại được cái chiêu mị hoặc người này của Hạ Tuấn Lâm đâu a.....Ngay khi Văn nhi luyến tiếc từ bỏ Húc nhi ra nói chuyện bí mật gì đóa với Hạ thiếu liền ngay ngắn nhận được ánh mắt khinh bỉ từ Húc nhi gửi tới...."Đồ mê zai bỏ bạn"...ý của Húc nhi đóa sau đấy bạn Húc cũng không có ý định ngồi bơ vơ một mình liền ngay và luôn trở về thế giới nhỏ nơi có bạn học họ Trương đang luyện thanh... Phòng thu âm mà bám dính
Sau đây là khoảng thời gian thì thầm của 2bạn trẻ nhà tui,thật ra là tui cũng có sấn vô nghe thử cơ mà bị Lâm nhi phũ phàng đá ra khỏi cửa,cũng chẳng biết Lâm nhi nó nói gì mà Văn nhi mặt nó cứ đần thối ra ,chưa kể màu sắc khôn mặt cứ biến đổi theo thời gian à
-Cứ như vậy nhoa,ra oánh điện tử tiếp đi a,ca đi nói chuyện với Trình ca..._Hạ Tuấn Lâm nhẹ nhàng xoa đầu Văn nhi_Ngoan ca thương a....
-Lâm nhi...Văn nhi còn nhỏ,là một hảo hài tử tốt,em lại cho vô đầu em ấy cái gì vậy..???_Đinh Trình Hâm chán nản nhìn Hạ Tuân Lâm,trong cái đầu nhỏ kia không biết đang chứa chấp điều gì nữa đây a,cả cái nụ cười dụ dỗ zai nhà lành này nữa,không biết lại dụ Văn nhi cái gì rồi a
-Cũng chẳng có gì to tác đâu ca,người cũ cũng đã đi,bây giờ ca cũng biết,người em được ship cùng là Lưu Diệu Văn,chỉ là muốn Văn nhi,hảo hảo cùng mình là đôi bạn tốt a...._nói vậy là Trình nhi đủ hiểu Hạ Tuấn Lâm muốn gì rồi đóa
-Em ấy còn nhỏ mà...._Trình nhi đang vô cùng ngán ngẩn vì con người nào đóa đã dụ dỗ được người vô (số) tội vào cuộc
-Bé nhưng đệ ấy vẫn hiểu được người bạn học của mình là em mà,đệ ấy cũng hiểu 'ship' mà mấy tỷ hay nói tới là gì mà,ca không cần lo đi..._Hạ Tuấn Lâm nhẹ cười thiệt sự có chút mùi gì đóa mang tên....nguy hiểm a
-Haizzz,em thiệt không nhớ tính cách của Tường nhi,à không Dật Văn sao? Em làm vậy chẳng khác nào lôi Văn nhi vào cuộc,em ấy còn nhỏ,em ấy vô tội mà,em liệu có hay không lường trước được hậu quả khi Dật Văn tức giận?_Trình Hâm chính là vẫn rất rất muốn khuyên ngăn cái ý đinh lôi thằng bé vô tội mang tên Diệu Văn ngốc nghếch kia vào
-Ca .....có hay không ca ở phía em vậy?_Hạ Tuấn Lâm nhìn Trình Hâm một cái
-Không cãi nhau với em nữa,ta đi tìm Dật nhi...._Trình Hâm đứng dậy bước ra khỏi phòng để lại Hạ Tuấn Lâm đứng đó,mắt khẽ liếc nhìn thành phố phía dưới với ảnh đền rực rỡ,có lẽ không khí nơi đó sẽ vô cùng ồn ào,vui vẻ,tấp nập chứ không như nơi này

"Ngày đó...ngày chúng ta bên nhau,có cậu cậu tôi con phố đó...con phố đẹp đẽ huyền ảo lung linh
Lúc này cũng vậy... tôi, con phố lung linh ấy,nhưng cậu giờ đã dời xa..."
__________________________________
END CHAP 5
Ta mới sáng tác ra 1bộ chuyện mới, chuyện ta đang viết chưa hoàn,ta lại không dám đăng,có nàng nào hóng không ta liền post song hành cả 2,hứa sẽ chăm chỉ,bất quá dạo này ta đang ôn thi,sẽ cố a
Cảm ơn các nàng,đọc cho ý kiến thật nhiều a,vote cho ta đê a,cmt ta đi a...yêu mấy nàng nhiều a~~~~😘😘😘😘😘

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro