Chovy
Hôm nay là một ngày đặc biệt đám cưới của cô bạn thân nhất .Từ lúc nhận được thiệp cưới, em đã đếm ngược từng ngày, hồi hộp còn hơn cả chính đám cưới của mình. Tụi em thân nhau từ thuở còn mặc đồng phục đi học, từng chia nhau ổ bánh mì, từng khóc vì những mối tình dở dang, từng ngồi cười nghiêng ngả giữa đêm khuya vì những chuyện vớ vẩn… Vậy mà hôm nay bạn lên xe hoa, trở thành cô dâu thật rồi.
Em chuẩn bị rất kỹ cho hôm nay. Đã từ hai tuần trước, em đi chọn váy, thử giày, làm tóc. Cuối cùng em chọn một chiếc váy xanh nhẹ nhàngmột màu xanh pastel ngọt ngào, dịu mắt và thanh lịch. Váy đẹp nhưng không quá nổi bật, bởi vì hôm nay không phải là ngày của em, mà là ngày của bạn
Lễ cưới diễn ra trong một nhà hàng sang trọng, trang trí đầy hoa trắng và ánh đèn lung linh. Cô bạn mặc váy cưới trắng, cười tươi rạng rỡ sánh bước bên chồng. Cả buổi lễ ngập tràn trong những tiếng cười, ánh mắt hạnh phúc và những giọt nước mắt xúc động. Em đứng nhìn bạn mình, thấy lòng mình dâng trào đủ thứ cảm xúc khó tả vui, tự hào, và một chút… chạnh lòng.
Đến phần tung hoa cưới, em cũng chen lên theo mọi người. Không hiểu sao phút đó lại chạy lên đứng hàng đầu, mặc dù trước giờ vẫn hay nói đùa là 30 mới cưới. Cô dâu tung hoa. Em vươn tay. Và… bắt được!
Tiếng reo hò vang lên, mọi người cười rần rần. Em cầm bó hoa trong tay, ngượng ngùng mà vẫn không giấu nổi niềm vui. Hoa cưới nhẹ nhàng mà mang một ý nghĩa lớn lao. Ai cũng bảo người bắt được hoa cưới sẽ là người kết hôn tiếp theo. Em chỉ cười, nửa tin nửa ngờ, không ngờ rằng… điều đó lại trở thành sự thật, nhanh đến mức khiến em không kịp trở tay.
Tiệc cưới kết thúc, em ra về trong tâm trạng rộn ràng. Vui quá nên em có uống hơi nhiều. Rượu vang, cocktail, một chút sâm panh… Hỗn hợp của hạnh phúc và men rượu khiến đầu óc em lâng lâng. Vừa về đến nhà, mở cửa bước vào, thấy anh đang ngồi trên sofa xem lck, em chẳng nói chẳng rằng nhào đến ôm anh thật chặt, cười tít mắt khoe chiến tích.
— "Anh ơi em bắt được hoa cưới rồi! Em sắp được làm cô dâu rồi đó!"
Anh hơi sững người, có vẻ bất ngờ vì phản ứng của em. Em thì cứ huyên thuyên, miệng nói không ngừng như một đứa trẻ được kẹo.
— "Mọi người reo hò vui lắm. Em đứng ngay chính giữa, giơ tay cao thế này nè… rồi bó hoa rơi ngay vào tay em. Thật đó! Em là người bắt được đó nha! Nghĩa là sắp tới em được mặc váy cưới… Em muốn làm cô dâu…"
Anh không nói gì, chỉ nhìn em chăm chú. Rồi đột nhiên, anh đứng dậy, kéo ngăn kéo tủ, lấy ra một chiếc hộp nhỏ màu đen.
— "Nếu vậy…"
Anh nói, giọng trầm và nhẹ như làn gió
— "Anh mong em sẽ làm cô dâu… của anh."
Em chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì anh đã quỳ một chân xuống, mở chiếc hộp ra, bên trong là một chiếc nhẫn bạc lấp lánh ánh sáng. Trái tim em như ngừng đập trong khoảnh khắc ấy. Anh cầm tay em, từ tốn đeo nhẫn vào ngón áp út.
— "Anh đã chuẩn bị chiếc nhẫn này từ lâu rồi. Chỉ là chưa có dịp để nói. Bây giờ em nói muốn làm cô dâu… thì hãy làm cô dâu của anh nhé."
Em im lặng. Rượu trong người vẫn còn âm ấm, nhưng trái tim em thì tỉnh táo hơn bao giờ hết. Em không biết mình đã gật đầu khi nào, chỉ nhớ rõ cảm giác tim đập thình thịch và nước mắt lưng tròng. Em lao vào ôm anh, cười mà nước mắt cứ chảy:
—" Đồ ngốc… Sao không cầu hôn sớm hơn…?"
Sáng hôm sau, em tỉnh dậy với cái đầu hơi nhức, ánh sáng xuyên qua khe rèm khiến mắt em hơi nheo lại. Em đưa tay dụi mắt, bất giác nhìn xuống bàn tay mình—và tá hỏa khi thấy một chiếc nhẫn lấp lánh nằm ngay ngón áp út!
Em bật dậy, hoảng loạn
— "Gì vậy? Cái gì đây???"
Những hình ảnh mờ mờ dần hiện lại trong đầu như một thước phim tua ngược—em ôm anh, em khoe bó hoa, em cười như điên, rồi… anh quỳ xuống, nhẫn, lời cầu hôn… và em gật đầu.
Trời đất ơi! Em đã đồng ý làm vợ anh rồi ư???
Đúng lúc đó, anh bước vào phòng, tay cầm một ly nước và một viên thuốc:
—" Em xỉn dữ quá, chắc sáng dậy nhức đầu lắm. Uống cái này đi."
Em nhìn anh trân trân, chỉ tay vào chiếc nhẫn trên tay mình:
—" Anh… đùa đúng không?"
Anh cười, không trả lời, chỉ nhẹ nhàng nói.
— "Không ai cầu hôn mà đùa cả. Em nói em muốn làm cô dâu. Vậy hãy giữ lời nhé… cô dâu của anh."
Em vẫn ngẩn ngơ, tay siết chặt góc chăn, lòng rối bời nhưng không thể phủ nhận một điều—em thấy tim mình đập nhanh đến lạ thường.
Cả ngày hôm đó, em ngồi ôm gối nhìn chiếc nhẫn trên tay, đầu óc như mơ. Lẽ ra chuyện cầu hôn phải là một buổi tối lãng mạn dưới ánh nến, nhạc du dương, hoa hồng ngập tràn… Vậy mà, em lại được cầu hôn khi mặt mũi đỏ gay, đầu óc mơ màng, miệng thì huyên thuyên như con nít.
Nhưng, hình như em chưa từng thấy khoảnh khắc nào… thật hơn, ấm áp hơn, và đúng là dành cho mình hơn thế.
Tối đến, anh lại ngồi cạnh em, nhìn chiếc nhẫn rồi hỏi.
— "Em có hối hận không?"
Em lắc đầu, không nói gì. Chỉ tựa vào vai anh, mỉm cười thật khẽ.
Dù không hoa hồng, không dàn nhạc, không ánh nến… nhưng em tin, khoảnh khắc em ôm bó hoa cưới về khoe với anh, cũng là lúc cuộc sống của em sang một trang mới.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro