Doran

Một tháng qua, em và Doran cứ như hai người xa lạ, mặc dù em và anh vẫn nhớ nhau rất nhiều. Em và anh đã từng là người yêu, nhưng vì một cuộc cãi vã lớn do sự mệt mỏi từ công việc, cả hai đều không kiềm chế được cảm xúc và đã vô tình làm tổn thương đối phương. Cả em và anh đều quá tự ái, không ai dám chủ động làm lành. Thế là thời gian trôi qua, em và anh mỗi người một phía, trái tim đầy thương nhớ nhưng không dám tìm đến nhau.

Hôm nay, trong cái lạnh giá của mùa đông, em đứng gần trụ sở T1, nơi mà cả hai đã từng gặp nhau bao lần. Từng cơn gió lạnh tạt qua, khiến em rùng mình, nhưng trong lòng em còn lạnh hơn nữa, khi nghĩ về những ngày không anh bên cạnh.

Bất ngờ, từ phía xa, em nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Là anh, Hyeonjun Cả hai nhìn nhau trong giây lát, rồi anh không ngần ngại chạy đến, không hề lo ngại cái lạnh cắt da cắt thịt. Anh lao thẳng vào em, ôm chầm lấy em trong một cái ôm mạnh mẽ, như muốn xóa tan đi tất cả khoảng cách đã kéo dài trong suốt một tháng qua.

-“Em sao rồi? Tại sao lại đứng đây một mình trong cái lạnh này?” Anh hỏi, giọng nghẹn lại, như thể đã đợi rất lâu để có thể gặp lại em.

Em ngỡ ngàng, không nói nên lời. Lúc này, mọi cảm xúc, mọi sự mệt mỏi trong lòng đều vỡ òa. Em chỉ biết im lặng trong vòng tay anh, cảm nhận được hơi ấm từ anh truyền đến. Và rồi, cả hai đều biết rằng, đây chính là khoảnh khắc không cần lời nói.

Cuối cùng, anh lên tiếng, giọng anh mềm mỏng hơn bao giờ hết

- “Anh xin lỗi vì đã làm em buồn. Anh đã không chú ý đến cảm giác của em. Anh... anh nhớ em rất nhiều.”

Em không kìm được, cũng đáp lại

- “Em cũng xin lỗi. Em đã không thể kiềm chế được bản thân. Em đã mệt mỏi và em đã không hiểu cho anh. Em nhớ anh rất nhiều.”

Lúc đó, em và anh chỉ đứng đó, im lặng, nhưng trái tim lại nói lên tất cả. Không cần phải giải thích nhiều, chỉ cần những lời xin lỗi giản đơn là đủ. Cả hai biết rằng tình yêu của mình không thể bị một cuộc cãi vã nhỏ nhặt hay sự mệt mỏi trong công việc làm cho phai nhạt.

Doran khẽ kéo em lại gần hơn, xoa nhẹ lưng em như an ủi.

-“Chúng ta sẽ không để những chuyện như vậy xảy ra nữa, được không?”

Em mỉm cười, cảm nhận được sự ấm áp và vững chắc từ anh.

- “Được, chỉ cần anh bên em, mọi chuyện đều có thể giải quyết.”

Cả hai đứng đó trong cái lạnh, nhưng bên trong lòng lại ấm áp hơn bao giờ hết.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro