Faker
Một buổi chiều mùa đông lạnh lẽo, Faker cùng em đang dạo phố trong một khu trung tâm thương mại. Em diện một chiếc váy xinh đẹp và đôi giày cao gót đen bóng, thật sự rất thu hút và quyến rũ. Tuy nhiên, sau một hồi lang thang từ cửa hàng này sang cửa hàng khác, em bắt đầu cảm thấy mỏi mệt. Cảm giác đau đớn dần lan tỏa từ chân lên cơ thể khiến em cảm thấy không còn tự tin.
Em thật muốn có chút khí chất trưởng thành nên mới tập đi giày cao gót.Muốn mình có thể xứng với anh muốn mình có thể trong thật xinh đẹp.Nhưng có lẽ em chưa quen lắm.Ngày thường toàn mang dép giày bata.
Sanghyeok người luôn nổi tiếng với sự tinh tế và điềm đạm, chỉ một thoáng nhận ra ngay sự khác biệt trong dáng đi của em. Anh quay lại nhìn và thấy em đang dậm chân, đôi mắt hơi nheo lại vì đau. Thấy thế, anh ngay lập tức tiến lại gần và hỏi
- "Em sao vậy? Chân em đau à?"
Em gượng cười, nhưng rõ ràng là cơn đau đã bắt đầu hành hạ em.
- "Chỉ là... đôi giày này hơi cao một chút. Em không nghĩ là sẽ đau đến vậy,"
Anh nhẹ nhàng cúi xuống nhìn đôi giày cao gót, ánh mắt anh không giấu được sự lo lắng. Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay em đưa em ra một chiếc ghế gần đó.
- "Để anh xem nào" anh nói với giọng nhẹ nhàng nhưng đầy quyết tâm.Anh nhẹ nhàng tháo giày cho em,Vừa tháo ra thì lộ ra đôi chân sưng lên vì đau, khiến anh cảm thấy sót xa.
Anh bắt đầu xoa bóp chân cho em, dùng tay nhẹ nhàng xoa đều từ gót lên đến mắt cá chân, cố gắng làm dịu đi cảm giác sưng đau của em. Em khẽ nhắm mắt, cảm giác thư giãn dần tràn về. Anh cứ chăm chú nhìn em, chăm sóc từng chút một, không rời mắt khỏi đôi chân của em.
-“ Ngồi yên đây nhé,chờ anh." Vừa nói anh vừa dùng ánh mắt đầy quan tâm.
Em cười nhẹ, cảm thấy ấm lòng trước sự chăm sóc của anh rồi gật đầu.Một lát sau anh quay lại với một chiếc túi .À thì ra bên trong là một đôi dép .
-"Nào mang cái này thoải mái hơn"
-"Nhưng..."
-"Nhanh nào ,em mang gì cũng đẹp hết .Ngoan nghe anh"
-"Anh.... thật sự nghĩ vậy sao?"
Faker chỉ mỉm cười, ánh mắt lấp lánh nhưng ấm áp.
-"Tất nhiên rồi em là đẹp nhất,anh sẽ luôn ở bên em, và anh không muốn em phải chịu đau vì những điều không đáng có."
Cả hai rời khỏi trung tâm thương mại, không còn vội vàng như trước. Anh dẫn em đi từng bước chậm rãi, nhẹ nhàng, và chẳng bao giờ để em phải lo lắng về đôi chân sưng đau đó nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro