Faker


Ngày hôm đó, trời vừa sáng, cơn gió nhẹ mơn man trên mặt hồ, mặt nước phẳng lặng như gương phản chiếu những tia nắng đầu ngày. Tại hồ bơi  nơi em làm việc, không khí vẫn như mọi buổi sáng, người đến người đi, học sinh của em đã có mặt từ sớm. Là một giáo viên dạy bơi cho các học sinh khiếm thính, công việc của em chủ yếu là giúp các em nhỏ vượt qua nỗi sợ nước và cải thiện khả năng bơi lội. Lớp học hôm nay có bốn em học sinh. Em luôn chú ý theo dõi từng động tác của các em, đôi khi giúp đỡ trực tiếp, đôi khi chỉ đứng quan sát để các em tự tin hơn.

Nhưng hôm nay, có một điều gì đó khác lạ. Mặc dù em đang tập trung vào học sinh của mình, nhưng không hiểu sao một cái nhìn từ phía xa cứ níu giữ sự chú ý của em. Em không biết vì sao nhưng đôi mắt đó thật sự thu hút. Dáng người cao, thanh mảnh, mái tóc đen tuyền mượt mà, khuôn mặt tươi sáng với nụ cười đầy năng lượng. Em không thể rời mắt khỏi anh ta dù đang dạy học. Anh đứng ở mép hồ bơi, quan sát em chăm chú, giống như thể anh đã nhìn thấy và chú ý đến em từ lâu.

Khi em đang tập trung vào một em học sinh đang bơi trượt nước, đột nhiên một  em bơi không kiểm soát được hướng và bắt đầu lao về phía anh ấy. Trong tích tắc, em lập tức nhảy xuống nước, lao nhanh về phía cô bé và kịp thời ngăn lại, tránh để em bị va chạm với người ngoài.

- "Cẩn thận nhé, em," em dùng kí hiệu nhẹ nhàng, nhưng cũng không quên liếc nhìn người đàn ông kia, để xin lỗi vì tình huống này.

Không ngờ anh ấy lại phản ứng một cách rất đặc biệt. Thay vì chỉ nhìn em như bao người khác, anh ấy nhẹ nhàng đưa tay lên và dùng ngôn ngữ ký hiệu để đáp lại lời xin lỗi của em. Em bất ngờ đến mức mở tròn mắt nhìn anh. Đã bao giờ em gặp người sử dụng ngôn ngữ ký hiệu ngoài học sinh của mình đâu. Đó là một sự giao tiếp đặc biệt mà em rất tự hào là mình có thể hiểu. Nhưng tại sao anh lại sử dụng ngôn ngữ ấy với em?

Em lắc đầu như để xua đi sự ngạc nhiên và tiếp tục công việc của mình, nhưng những ánh mắt của anh cứ theo em từng bước. Dù chỉ mới là một khoảnh khắc ngắn ngủi, em không thể phủ nhận rằng nó đã để lại trong em một cảm giác gì đó rất đặc biệt.

Vài ngày trôi qua, em lại gặp anh. Mỗi buổi sáng khi em đến lớp dạy bơi, em thấy anh vẫn ở đó, đứng quan sát. Có lúc, anh đi cùng một chàng trai khác, họ bơi cùng nhau, nói chuyện với nhau mỗi lần nhìn thấy anh, em lại không thể rời mắt khỏi nụ cười tỏa sáng ấy.

Sau giờ tan làm đang đứng ở ga chờ tàu thì mắt em vô tình và phải led dài thật dài toàn là hình ảnh của anh chạy dọc ga chờ ,em lúc đầu nghĩ chắc do suy về anh nhiều quá nên quá mắt nhưng sau một hồi nhìn kĩ thật sự là anh chàng đó .Em dựa theo tên trên led mà tìm kiếm mới phát hiện anh thật sự rất rất nổi tiếng.Đang tính chụp lại led vừa mới đưa điện thoại lên thì dáng người ai đó đã lọt vào khung hình.

Và rồi, em nhận ra, đó chính là anh. Cái nhìn của anh làm em có cảm giác như thời gian dừng lại. Em không biết phải phản ứng thế nào, chỉ biết rằng anh đang nhìn em với vẻ mặt ngạc nhiên.

Anh mỉm cười tiến lại gần chào em bằng ngôn ngữ ký hiệu, như thể anh đã quen thuộc với em từ trước. Em đáp lại một cách tự nhiên bằng cách sử dụng ngôn ngữ ký hiệu để chào lại. Cảm giác thật lạ lẫm, nhưng cũng thật gần gũi. Đến lúc này, em mới nhận ra rằng anh không phải là người khiếm thính, mà chính xác hơn, anh là một người đặc biệt có khả năng giao tiếp bằng ngôn ngữ ký hiệu giống em.

Anh giật mình, rồi nói bằng giọng đầy ngạc nhiên

-“À, hóa ra em không khiếm thính?”

Em gật đầu và cười

“Không, tôi chỉ dạy bơi cho những học sinh khiếm thính thôi.”

Một không gian tĩnh lặng bao trùm xung quanh chúng tôi. Anh không nói gì, chỉ đứng bên cạnh em như muốn chia sẻ khoảnh khắc im lặng này. Sau một lúc, anh nhẹ nhàng mở lời

-“Em có thời gian không? Mình đi dùng bữa nhé?”

Em bất ngờ trước lời mời của anh, nhưng cũng từ chối một cách nhẹ nhàng

- “Cảm ơn anh, nhưng tôi đang có việc cần phải làm rồi.”

Anh không tỏ ra thất vọng, mà lại mỉm cười và nói.

“Vậy em có muốn đi dạo một chút không? Chúng ta có thể trò chuyện thêm  dù sao tàu vẫn còn lâu mới tới ”

Em  suy nghĩ một lúc rồi gật đầu đồng ý. Dù rất bận rộn với công việc dạy bơi và cuộc sống, nhưng hôm nay em cảm thấy sự nhẹ nhàng trong lời mời của anh, khiến em không thể từ chối. Em và anh  cùng nhau đi bộ dọc theo con phố, trò chuyện về nhiều thứ, từ công việc đến sở thích cá nhân. Em kể cho anh nghe về những học sinh của mình, về những khó khăn và niềm vui khi dạy bơi cho các em. Anh cũng chia sẻ về cuộc sống của mình, rằng anh là một tuyển thủ chuyên nghiệp trong một môn thể thao rất đặc biệt mà tôi không rõ. Anh tên gọi quen thuộc là Faker, và anh đã từng tham gia rất nhiều giải đấu lớn.

Dần dần, cuộc trò chuyện trở nên thân mật hơn, chúng tôi trao đổi thông tin liên lạc, và em cảm thấy như mình đã tìm được một người bạn mới, người có thể hiểu và chia sẻ những điều em chưa bao giờ nói với ai.

Và từ đó cứ đúng lịch em dạy là anh lại tới đôi lúc là sẽ bơi hoặc chỉ đến ngồi một lát rồi lại đi.

-"Anh lại tới à"

-"Anh tới thăm em "

-"Hả..."

-"Ngày kia anh sẽ đi thì đấu nuôi ngoài nên muốn gặp em trước khi đi"

-"Ồ chúc anh chiến thắng nhé , fighting"

-"Cảm ơn em à về anh sẽ mời em đi ăn nhé lần này không được từ chối"

-"Yessss tất nhiên sẽ đi rồi"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro