Tỳ x Tửu (part 3)

Trước mặt hắn là một chiến trường thảm khốc, máu chảy thành sông nhuộm đỏ cả ngọn núi, bụi đất bay mù mịt, những mảnh xương, thịt vương vãi khắp nơi, yêu khí dày đặc khắp nơi cho thấy nơi này đã trải qua trận chiến thảm khốc như thế nào.
Ta sững sờ đứng đó nhìn "ta" và một yêu quái lạ mặt đang chiến đấu. Ta thấy rõ sự điên cuồng, sự sung sướng, sự quả quyết, tàn nhẫn khi chiến đấu ở "ta" chứ không phải "ta" lúc nào cũng nhập nhèm trong men say, lơ mơ giữa ngày đêm, không có một chút sức sống, không có một chút ý chí chiến đấu nào.
Ta sững sờ nhìn thấy "ta" trong lúc sơ sẩy bị yêu quái kia chém đứt cổ, máu tươi phun đầy trời, yêu khí nồng nặc thoát ra.
-Sao hả? Tận mắt nhìn thấy cái chết của mình như thế nào hả?
Hắn đứng bên cạnh ta cười phá lên nói.( cho bạn nào không hiểu thì hắn ở đây là ý thức của bạn Tửu đã xuất hiện ở chương trước ý ạ, hơi dốt văn bà con thông cảm :)))
-Tại sao có thể như vậy?
Ta vô thức đưa tay sờ lên cổ mình, nhưng chỉ sờ thấy một mảnh da thịt nhẵn nhụi.
-A đừng vội ngạc nhiên vậy chứ, trò hay còn ở phía sau a.
Hắn cười mỉa mai nói.
Ta nhìn về phía"ta" thấy yêu quái lạ kia nhặt đầu của "ta" lên đặt vô một chiếc hộp rồi rời khỏi chiến trường. Vứt bỏ lại cái xác không đầu trơ trọi trên mảnh đồi hoang tàn.
-Tửu Thôn!
Một giọng nói tê tâm phế liệt hét lên khiến trái tim ta nhói đau. Ta thấy Tỳ Mộc chạy về phía "ta" khuôn mặt tràn đầy không thể tin tưởng, hai hàng nước mắt lăn dài trên gò má hắn khiến trái tim ta nóng ran, đau nhói, ta muốn đưa tay gạt đi hai hàng nước mắt của hắn nhưng tay ta lại xuyên qua khuôn mặt hắn. Ta trơ mắt nhìn hắn run rẩy ôm lấy "ta" tê tâm phế liệt khóc lên.
-Tửu Thôn! Đừng chết! Đừng bỏ ta lại một mình mà! Đừng chết mà.
Ta lặng người đứng đó, không biết qua bao lâu Tỳ Mộc đứng dậy lau đi hai hàng nước mắt, ôm lấy cái xác không đầu của ta rời đi. Ta lặng lẽ đi theo phía sau hắn, ta thấy hắn đưa xác của ta tới một nơi kín đáo rồi lần theo yêu khí của ta chạy về hướng yêu quái lạ mặt kia. Khi bắt kịp yêu quái lạ mặt kia, đôi mắt Tỳ Mộc tràn ngập sự hận thù. Ta có thể thấy hắn sẵn sàng lao lên xé xác kẻ kia ra nhưng khi nhìn thấy yêu khí toát ra từ cái hộp chứa đầu của ta hắn miễn cưỡng dừng lại. Hắn lặng lẽ chạy lên phía trước đứng chờ ở La Sinh Môn ( k biết đúng k :)) nới đoàn người đang hướng tới. Yêu khí dày đặc bao phủ lấy hắn, khi yêu khí tán đi nơi đó chỉ còn một cô gái xinh đẹp mặc đồ trắng đang đứng đó.

( Ahihi dạo này wattap bị lỗi k biết bà con xem đc hình k)
Khi đoàn người đi qua, gã yêu quái kia nhìn chằm chằm về phía " cô gái", "cô" e lệ khẽ mỉm cười khẽ gật đầu về phía hắn. Nhìn cảnh đó có gì đó lướt nhanh qua tâm trí ta nhưng ta lại k thể nắm bắt được. Đoàn người tiến qua La Sinh Môn, ngay khi yêu quái lạ mặt đi lướt qua "cô gái" bất chợt cánh tay phải của cô tụ lại yêu khí lao về phía hắn cướp lấy cái hộp trong tay hắn. Nhưng hắn kịp phản ứng lại rút kiếm chém về phía cô. Máu tươi phụt ra xối xả, bắn cả vào mặt của yêu quái nọ. Bất chợt yêu khí quanh hắn bùng lên, hắn co ro lại vì đau đớn sau đó điên cuồng hét lên:
-Ngươi lừa ta! A A A! Ngươi lừa ta! Ta phải giết ngươi! Phải giết ngươi.
Một pháp trận kỳ lạ sáng lên trong mắt hắn, đôi mắt hắn chảy xuống hai hàng huyết lệ, sự thù hận bao quanh hắn.
Nhân lúc hắn đang điên cuồng, Tỳ Mộc nhặt cái hộp ở dưới đất lên cẩn thận ôm vào lòng rồi nhanh chóng chạy khỏi đó mặc kệ cánh tay vẫn đang chảy máu xối xả. Hắn cẩn thận ôm cái hộp chạy nhanh về nơi hắn dấu xác ta, cẩn thận mở ra cái hộp nhẹ nhàng lấy cái đầu của ta ra đặt lên cái xác. Hắn dùng yêu khí bảo vệ cái xác để cơ thể của ta không bị tan biến. Rồi đưa cánh tay còn lại run rẩy vuốt ve khuôn mặt ta thì thào:
-Đừng lo! Ta nhất định sẽ cứu sống ngươi.
Sau khi rời khỏi đó ta thấy hắn chạy về phía khu rừng nơi các tiểu yêu sinh sống.
-Trời ạ! Tỳ Mộc đại nhân người làm sao vậy?
Ta thấy Huỳnh Thảo chạy tới lo lắng nói rồi nhanh chóng sử dụng phép trị thương lên cánh tay của hắn khiến máu ngừng chảy.
- Đừng lo cho ta. Ngươi giúp ta gọi hết mấy yêu quái biết trị thương ở trong rừng lại được không.
Tỳ Mộc lo lắng sốt ruột nói.
-Được! Ngài chờ một chút ta đi ngay.
Huỳnh Thảo lo lắng nhìn hắn sau đó chạy đi.
Chỉ một lát sau tất cả yêu quái của khu rừng đều chạy tới, lo lắng hỏi han Tỳ Mộc. Có vẻ tất cả yêu quái ở đây đều rất quý mến hắn nên mới lo lắng như vậy.
-Tỳ ...Tỳ Mộc đại nhân... mọi người... mọi người đều đến rồi.
Huỳnh Thảo chạy vội đến thở gấp nói.
- Trong các ngươi ai biết sử dụng phép trị thương.
Tỳ Mộc vội vàng nói.
-Có ta, Đào Hoa Yêu, Anh Hoa Yêu và cả Hồ Điệp Tinh nữa.
Huỳng Thảo vội trả lời.
-Các ngươi nhanh đi theo ta.
Tỳ Mộc vội vàng nói rồi sử dụng yêu khí bao lấy bọn họ rồi lao nhanh trở về, bỏ ngoài tai tiếng la hét của bốn nữ yêu bị hắn kéo phía sau.
-Các ngươi nhanh cứu hắn! Nhanh lên đi! Ta cầu xin các ngươi nhất định phải cứu hắn.
Tỳ Mộc hoang mang run rẩy chạy tới nắm lấy tay ta chờ mong nhìn về phía bọn họ.
-Này...Tửu Thôn đại nhân đã... cho dù có chữa trị cơ thể cũng ...
Huỳnh Thảo sau khi khiếp sợ, bối rối nói.
-Hơn nữa trên miệng vết thương còn có dấu ấn của âm dương sư, muốn lành lại thực sự là ...
Anh Hoa Yêu thở dài nói.
-Cầu xin các ngươi cứu hắn! Nhất định sẽ có cách cứu hắn mà.
Tỳ Mộc nức nở nói.
-A! Ta nhìn thấy ý thức của Tử Thôn đại nhân đang lạc vào mộng giới.
Hồ Điệp Tinh ngạc nhiên thốt lên.
-Thật vậy sao? Vậy các ngươi có thể cứu hắn không.
Tỳ Mộc dùng ánh mắt van xin nhìn về phía họ.
-Thực ra không phải là không có cách. Nhưng mà . . .
Vẫn yên lặng nãy giờ Đào Hoa Yêu lưỡng lự nói.
-Thật vậy chăng. Vậy ngươi nhanh cứu hắn. Ngươi muốn gì cũng được.
Tù Mộc mừng rỡ túm lấy Đào Hoa Yêu.
-Ừm Tỳ Mộc đại nhân. Chúng ta có thể chữa trị thân thể của Tửu Thôn đại nhân trước sau đó dùng pháp thuật của ta hồi sinh ngài ấy. Nhưng mà pháp thuật của ta muốn thi triển phải có hai điều kiện.
Đào Hoa Yêu ngập ngừng nói.
-Điều kiện là gì?
Tỳ Mộc mừng rỡ nói.
-Điều kiện thứ nhất là phải tìm được ý thức của Tửu Thôn đại nhân. Cái này có thể nhờ Hồ Điệp Tinh đưa ý thức của ngài ấy trở về. Điều  kiện thứ hai là khi thi phép cần một lượng yêu khí bằng với yêu khí của người cần hồi sinh. Mà Tửu Thôn đại nhân lại là một đại yêu lên lượng yêu khí cần là vô cùng lớn.
Đào Hoa Yêu lo lắng nói.
-Cái đó ngươi không cần lo, ngươi cứ rút cạn yêu khí của ta để chữa trị cho hắn là được.
Tỳ Mộc quả quyết nói.
-Nhưng mà nếu rút cạn yêu khí ngài sẽ chết a! Hơn nữa ngài còn đang bị thương nữa.
Các nữ yêu lo lắng nói.
-Không sao cả. Chỉ cần cứu được hắn ta chết cũng cam tâm.
-Nhưng mà...
-Không cần lo cho ta. Chỉ cần cứu hắn.
Tỳ Mộc ngắt lời Đào Hoa Yêu. Hắn khẽ vuốt ve khuôn mặt của "ta".
-Mạng của ta đã sớm là của hắn, giờ vì hắn mà chết ta có tiếc chi.
Nghe thấy lời hắn nói ta cảm thấy trái tim mìmh nóng ran.
-Haizz! Thôi được rồi.
Thấy không khuyên được hắn Đào Hoa Yêu thở dài nói.
-Anh Hoa Yêu, ngươi tiêu trừ ấn ký của âm dương sư trên vết thương đi sau đó cùng Huỳnh Thảo chữa trị cho cơ thể ngài ấy lành lặn lại cho ta.
Đào Hoa Yêu bắt đầu phân công việc cho nhưng người khác.
-Được!
Anh Hoa Yêu và Huỳnh Thảo đồng thanh đáp. Rồi nhanh chóng làm việc. Chỉ một lát sau cơ thể "ta" đã lành lặn như lúc đầu. Đôi mắt kẽ nhắm, khuôn mặt hồng hào như chỉ đang ngủ.
-Hồ Điệp Tinh! Ngươi giúp ta đưa ý thức của Tửu Thôn đại nhân từ mộng giới trở về cơ thể ngài ấy.
Đào Hoa yêu nhìn về phía Hồ Điệp Tinh nói.
-Đã rõ.
Hồ Điệp Tinh đáp rồi biến mất, chỉ một lát sau đã trở lại cầm một con bướm nhỏ trên tay, con bướm bay về phía "ta" rồi biến mất.
-Bây giờ ta sẽ bắt đầu hồi sinh ngài ấy. Tỳ Mộc đại nhân ngài chỉ cần truyền yêu khí vào cơ thể của Tửu Thôn đại nhân là được.
Đào Hoa Yêu nhìn về phía Tỳ Mộc khẽ gật đầu nói.
-Được.
Ty Mộc nắm lấy tay " ta" đáp.
-Vậy bắt đầu thôi. "ĐÀO HOA CHƯỚC CHƯỚC"
Những nụ hoa đào hồng thắm lơ lửng quanh cơ thể "ta". Ta nhìn thấy nhưng nụ hoa đó đang không ngừng cắn nuốt yêu lực của Tỳ Mộc. Chỉ một lát sau khuôn mặt Tỳ Mộc đã trở lên trắng bệch, thân mình run rẩy vì thiếu yêu lực nhưng vẫn kiên quyết không ngừng lại bỏ ngoài tai sự lo lắng của các tiểu yêu.
-Tỳ Mộc đại nhân! Nếu cứ tiếp tục ngài sẽ chết đó.
Đào Hoa Yêu lo lắng nói.
-Không cần lo cho ta. Ngươi cứ tiếp tục đi.
Tỳ Mộc gắng gượng nói, từng giọt mồ hôi lăn trên khuôn mặt tuấn tú của hắn. Nhìn cảnh đó ta điền cuồng hét lên " Dừng lại đi. Như vậy là đủ rồi. Ta không xứng đáng để ngươi hi sinh mạng sống của mình. Cầu xin ngươi ... dừng lại đi." Nhưng cho dù ta có hét len như thế nào thì họ cũng không thể nghe thấy ta. Bất chợt hai hàng nước mắt chảy xuôi trên khuôn mặt ta. Ta tức giận vì sự bất lực của mình. Ta không xứng đáng để ngươi làm như vậy.
Khuôn mặt hắn ngày càng trắng bệch hơn, ta biết, hắn sắp kiên trì không được rồi. Nhưng ta lại chẳng thể là gì được cả. Ta.. thật vô dụng. Chẳng nhẽ ta phải trơ mắt nhìn hắn vì ta mà chết hay sao?
Bất chợt một luồng yêu khí khổng lồ lao về phía cơ thể "ta", tất cả mọi người ngạc nhiên quay đầu lại thì thấy tất cả yêu quái trong rừng đều tụ tập lại đây.
-Tỳ Mộc đại nhân bọn ta tới giúp ngài.
Một tiểu yêu nói.
-Đúng đó! Đúng đó! Tỳ Mộc đại nhân để bọn ta giúp ngài.
Các yêu quái khác nhao nhao nói.
-Bọn ta tuy chỉ là tiểu yêu nhưng nếu kết hợp lại thì không thể khinh thường nha.
-Trước giờ ngài toàn giúp bọn ta. Lần này hãy để chúng ta giúp ngài.
Các tiểu yêu đồng thanh nói.
-Đúng đó ngài mà chết rồi ai chơi đùa với bọn ta, ai sẽ bảo vệ bọn ta đây. Hihi.
Một nữ yêu tinh nghịch nói.
-Mọi người.. Thực sự cảm ơn mọi người rất nhiều.
Tỳ Mộc khóc oà lên nói.
-Hihi đừng khóc chứ Tỳ Mộc đại nhân. Tất cả bọn ta đều yêu quý ngài mà. Bọn ta nhất định sẽ sử dụng hết khả năng để giúp ngài. Nào mọi người tập trung cứu Tửu Thôn đại nhân nào.
Đào Hoa Yêu vừa cười vừa nói.
-Được.
Các yêu quái đồng thanh đáp rồi đưa yêu lực vào cơ thể "ta".
Chỉ một lát sau những nụ đào hút no yêu khí bung nở diễm lệ rồi hoà vào cơ thể ta.
-Hô!  Được rồi. Chỉ cần chờ một lát nữa là ngài ấy sẽ tỉnh lại thôi.
Đào Hoa Yêu thu tay về nói.
Tỳ Mộc ngay lập tức chống đỡ cơ thể run rẩy chạy về phía "ta".
Ta thấy "ta" từ từ mở mắt ra, Tỳ Mộc mừng rỡ lao đến muốn ôm lấy "ta". Nhưng:
-Ngươi là ai?
"Ta" nhìn hắn với ánh mắt lạnh lùng khiến hắn sững lại.
-Ngươi không nhớ ta sao?
Hắn cúi đầu khẽ đáp với giọng buồn bã. Nhưng khi ngẩng mặt lên hắn lại cười vui vẻ, hai vệt nước mắt in rõ trên mặt hắn.
-Ta là IBaraki Douji. Là. . .bạn thân nhất của ngươi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #onmyoji