Chương 8: Cánh bướm

Bản dịch của cuộn trục cuối cùng đã có bước đột phá. 

Haruno Sakura nhìn nội dung đã được dịch, không nói nên lời: "Vậy là đến lúc thì tớ sẽ tự động quay về à? Sao một chút nội dung như vậy lại phải dùng mật mã phức tạp đến thế để giấu đi chứ?"

Trong văn phòng Hokage, Naruto, Sasuke, và Shikamaru ít nhiều đều có cùng suy nghĩ.

"Cũng coi như nhẹ nhõm rồi." Shikamaru thở dài, "Ít nhất thì chỉ cần chờ đợi thôi, không cần phải tìm thêm cuộn trục hay thực hiện nghi lễ gì khác."

"Đúng là..." Naruto cười khổ, "Chỉ là hơi có lỗi với đội phiên dịch đã phải tăng ca mỗi ngày."

Nhớ đến quầng thâm mắt và mùi trà đặc quẩn quanh không tan trên người các thành viên đội phiên dịch suốt hơn một tuần qua, mấy người họ chột dạ chuyển sang chủ đề khác.

"Đội phiên dịch có tìm ra thời gian đó là bao lâu không?" Naruto hỏi.

Shikamaru trả lời: "Hai tuần. Vẫn còn nội dung nửa cuộn nữa, đội phiên dịch nghi ngờ đó là lý do Sakura đến thế giới này. Nhưng vì đã giải mã được mật mã, công việc còn lại chắc cũng sẽ nhanh hơn nhiều."

"Vừa đúng lúc sau khi kỳ thi Chunin kết thúc," Naruto nói, "nhưng vẫn hy vọng đội phiên dịch sẽ hoàn thành việc dịch cuộn trục trước đó, như vậy Sakura cũng có thể mang thông tin về bên kia."

Rõ ràng, những ngày tháng cực khổ của đội phiên dịch vẫn chưa kết thúc.

Hai tuần.

Sakura tính toán một chút, tức là cô còn khoảng năm ngày nữa là có thể quay về thế giới cũ của mình. Một tảng đá lớn trong lòng rơi xuống, cô mỉm cười nhẹ nhõm: "Cũng tốt. Cứ để tớ xem sức mạnh mới ở đây như thế nào."

Shikamaru gãi đầu: "Nói đến đây, bốn Kage khác dự kiến hôm nay đều sẽ đến, chúng ta cũng sẽ xuất phát đi đón họ sau một tiếng nữa. Naruto, trước đó không còn việc gì khác, cậu có thể nghỉ ngơi một chút."

Naruto mắt sáng lên: "Thật sao?"

Shikamaru gật đầu: "Ừ. Hãy tận hưởng đi, Đệ Thất đại nhân. Đây có thể là khoảng thời gian nghỉ ngơi duy nhất của ngài trong một thời gian dài đấy."

Naruto lộ vẻ mặt chua chát.

"Sao thế?" Sakura tò mò.

Shikamaru "chậc" một tiếng, nói: "Tóm lại, Đệ Thất đại nhân quyết định triển khai kế hoạch hỗ trợ các quốc gia và làng nhỏ, nhưng nếu vậy thì toàn bộ kế hoạch tương lai của Làng Lá phải làm lại, thậm chí sẽ liên quan đến bên Daimyo (Đại danh hay Lãnh chúa), việc dùng tiền của mình để hỗ trợ các nước khác, chắc ngài ta cũng sẽ không vui. Thêm nữa, Đệ Thất cứ kiên quyết muốn tự mình đi, việc phân công công việc trong tương lai cũng trở thành một vấn đề lớn..."

Tóm lại là, rắc rối.

Trên mặt Shikamaru hiện rõ hai chữ này.

"Theo tôi thì đây là làm bừa," Shikamaru với đôi mắt cá chết nói, "Nếu không phải không ai đánh lại được Uzumaki Naruto, thì những chuyện tùy hứng và làm bừa như thế này làm sao có người đồng ý chứ... Mong là mấy vị cố vấn đó đừng tức đến phát bệnh tim là được."

Uchiha Sasuke, người duy nhất có thể đánh lại Uzumaki Naruto, lúc này đang đứng trong văn phòng Hokage, hiển nhiên là sẽ không đánh nhau với Uzumaki Naruto.

"Tôi đi làm công tác kiểm tra trước khi đón tiếp đây, Naruto lát nữa cứ đến thẳng cổng Làng Lá là được." Shikamaru nói rồi bước ra khỏi văn phòng.  

Cánh cửa khép lại kêu một tiếng "cạch", để lại Haruno Sakura, Naruto và Sasuke trong văn phòng.

"Công việc viện trợ? Tự mình đi?" Sasuke nhìn Naruto, "Xem ra gần đây cậu cũng làm không ít chuyện lớn đấy, Naruto."

Naruto gãi gãi sau gáy: "Kể từ lần trước nghe Sakura kể về một số chuyện ở thế giới bên kia, tớ luôn cảm thấy mình có thể làm được nhiều hơn những gì tớ nghĩ, thế là tớ làm thôi."

Câu trả lời kiểu Naruto. Sakura khẽ lắc đầu cười.

"Naruto, cảm giác cậu bỗng trở nên vui vẻ hơn rất nhiều." Sakura xoa cằm, "Có chuyện gì xảy ra à?"

Naruto nhe răng cười: "Đúng là Sakura có khác! Cậu chắc chắn không thể ngờ được có một đêm nọ Sasuke đã nói gì với tớ đâu! Cậu ấy nói cái dáng vẻ này của tớ thật khó coi, tớ không hạnh phúc thì cậu ấy cũng sẽ không hạnh phúc, tuyệt đối sẽ không đứng nhìn tớ cứ thế mà lún sâu—"

"Này!" Sasuke muốn ngăn Naruto nói tiếp, "Naruto—"

Naruto hai mắt lấp lánh: "Tớ thực sự rất cảm động, Sasuke vậy mà lại có thể nói ra những lời như vậy với tớ, tớ cảm giác như đột nhiên được ai đó vớt lên khỏi mặt nước, lập tức tỉnh táo lại. Thế là tớ lại nói chuyện rất lâu với Kurama, cuối cùng, cuối cùng..."

Cậu nói với vẻ buồn bã nhưng đầy hy vọng: "Tớ và Hinata quyết định ly hôn rồi."

Một khoảng lặng bao trùm.

Một sự bất ngờ trong bất ngờ, một lẽ tất yếu trong lẽ tất yếu. Uzumaki Naruto lại một lần nữa không phụ sự kỳ vọng, dùng thực lực chứng minh mình vẫn là ninja số một về độ bất ngờ, những việc cậu làm luôn khiến người ta kinh ngạc.

"Vậy còn... Boruto và Himawari...?" Một lát sau, Sakura cẩn thận hỏi.

Naruto thở dài: "Vẫn chưa nghĩ ra sẽ nói với chúng thế nào."

Sasuke lộ ra vẻ mặt thấu hiểu, rồi khẽ cười.

"Cậu đúng là đồ..."

Naruto cũng bật cười: "Tớ cũng không thể thật sự không làm gì cả, cứ làm một "cô tiểu thư" để Sasuke đến cứu tớ được, đúng không? Dù gì tớ cũng là Hokage Đệ Thất mà."

Sasuke đùa lại: "Như vậy dường như cũng không tệ."

Sakura nhìn sự tương tác qua lại của họ, cảm thấy mình đã bỏ lỡ rất nhiều điều. Một cảm giác quen thuộc dâng lên trong lòng, cô như thể quay trở lại thế giới của mình, cảm thấy thừa thãi vì không hiểu được những lời ám chỉ của cặp đôi đáng ghét đó.

Sakura nheo mắt: "Giữa hai cậu đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ..."

Naruto và Sasuke đều im lặng, chỉ nhìn nhau hồi lâu. Sau đó Sasuke cúi đầu khẽ cười, Naruto tinh nghịch nheo mắt nhìn Sakura.

"Chỉ là hai bọn tớ đã trò chuyện tâm sự thôi." Cuối cùng Naruto nói, "Sasuke đã giúp tớ thông suốt rất nhiều chuyện."

Rõ ràng giữa hai người họ đã có sự ăn ý về tình hình hiện tại. Sakura vốn tin tưởng vào quyết định của hai đồng đội trong những việc quan trọng, nên cô cũng yên tâm.

"Vậy thì tốt rồi." Sakura đã hiểu rõ trong lòng nên không truy hỏi nữa, "Thấy cậu và Sasuke đều nhẹ nhõm hơn nhiều, tớ cũng yên tâm rồi."

"Sakura..."

"Dù không phải người cùng một thế giới, nhưng hai cậu luôn là đồng đội của tớ. Nhìn thấy hai cậu như vậy, tớ trở về thế giới cũ cũng sẽ yên tâm hơn nhiều." Sakura cười nói, "Biết đâu, đây chính là lý do tớ đến thế giới này thì sao?"

"Cũng có thể lắm chứ." Naruto xoa cằm suy nghĩ, "Chẳng lẽ ông trời cũng không nhìn nổi những người lớn tệ hại như chúng ta, nên đã phái Sakura xuống để đấm cho chúng ta tỉnh ra?"

"A!"

Naruto đập tay vào trán.

"Chẳng lẽ cậu thực ra không phải là Sakura, mà là một thiên thần giả dạng Sakura sao?"

Sasuke đứng ở một bên không nỡ nhìn, nhắm mắt lại: "Này, đầu óc kém cũng phải có giới hạn chứ?"

"Sasuke! Sao cậu có thể nói đầu óc của Đệ Thất đại nhân tớ đây không tốt chứ?" Naruto trừng mắt, "Tớ là Hokage đó nha?"

"Giữa Hokage và đầu óc tốt không có mối liên hệ tất yếu." Sasuke liếc xéo Naruto một cái, hơi ngẩng đầu nói "Cậu vẫn nên tan làm đúng giờ và ăn uống đầy đủ đi. Vốn dĩ đã không thông minh rồi, giờ ngày nào cũng thức khuya sẽ lại càng ngốc hơn nữa. Cứ thế này coi chừng còn trẻ mà đã bị lẫn đấy, Đệ Thất đại nhân."

Đôi mắt xanh của Naruto bỗng bùng cháy.

"Này Sasuke, đừng có quá kiêu ngạo. Cậu ngày nào cũng ăn gió nằm sương coi chừng sớm mọc nếp nhăn biến thành ông già nhăn nheo đấy!"

"Phụt." Sakura kìm nén nãy giờ cuối cùng cũng không nhịn được bật cười thành tiếng, "Bộ hai cậu chỉ mới mười hai tuổi thôi à? Hahahahahahaha..."

Naruto tủi thân bĩu môi: "Rõ ràng là Sasuke bắt đầu trước..."

Sakura cười càng tươi hơn: "Cái dáng vẻ mách lẻo này lại càng giống trẻ con hơn! Rõ ràng đã làm cha rồi mà còn học trẻ con mách lẻo, Naruto, xấu hổ quá đi mất!"

"Pfft."

Bên cạnh truyền đến tiếng cười kìm nén của Sasuke.

Naruto nhìn hai người bạn đồng trang lứa đang lấy mình làm trò vui, cặp lông mày vàng đầy uy nghiêm nhưng trẻ con khẽ nhíu lại. Cậu chống nạnh, cố gắng duy trì hình tượng Hokage Đệ Thất của mình, nhưng khi nhìn thấy Sasuke hiếm khi cười đến mức tít cả mắt lại, cậu đành bất lực thở dài.

Cứ cười đi, cứ cười đi. Lưng Naruto đang thẳng tắp cũng chùng xuống.

"Được rồi, tớ cũng đi trước đây. Cần phải ngụy trang một chút trước khi các Kage đến làng." Sakura nói, gật đầu chào tạm biệt Naruto và Sasuke.

"Tớ biết rồi." Naruto cũng gật đầu, tiễn Sakura rời khỏi văn phòng.

"Sasuke..." Naruto cất tiếng.

Sasuke quay đầu lại, đôi mắt đen khẽ cong lên: "Để sau đi, usuratonkachi."

Naruto nhìn nụ cười của Sasuke, ngón tay khẽ co lại, dường như muốn đưa tay vuốt ve khóe môi đang cong lên của Sasuke, nhưng rồi chỉ dùng sức nắm chặt mép bàn.

"Được."

...

Kỳ thi Chunin.

Sakura luôn có những ký ức không mấy tốt đẹp về kỳ thi Chunin. Kỳ thi Chunin đầu tiên của cô, Orochimaru đã liên kết với Làng Cát tấn công Làng Lá, không chỉ khiến Hokage Đệ Tam hy sinh mà sau đó còn dẫn đến việc Sasuke bỏ làng. Kỳ thi Chunin thứ hai, cô đơn độc một mình, cùng hai Gennin không quen biết lập thành đội, tự mình thăng cấp thành Chunin. Khi nhận chiếc áo khoác Chunin, cô theo bản năng muốn khoe với thầy Kakashi, Naruto và Sasuke, nhưng ngay giây tiếp theo suýt nữa bật khóc trước mặt các ninja khác.

Kỳ thi Chunin đối với cô, luôn gắn liền với sự chia ly, cô đơn và mất mát.

Cô đi trên đường phố Làng Lá, vài thiếu niên từ Làng Mây đang đi cùng nhau, vẻ mặt phấn khích ngắm nhìn Làng Lá, hoàn toàn không có vẻ cảnh giác của các ninja làng khác như khi Sakura tham gia kỳ thi Chunin năm xưa.

"Không biết lần này đến có gặp được Hokage Đệ Thất huyền thoại không nhỉ?" Một đứa trẻ trong số đó mơ mộng.

"Nếu trở thành Chunin thì chắc chắn sẽ được thôi." Một đứa trẻ khác trả lời, "Ước gì tớ có thể xin được chữ ký của ngài ấy thì tốt quá..."

"Tuyệt! Vậy chúng ta cùng cố gắng nhé!" Lũ trẻ hò reo, "Mục tiêu, Chunin! "

Đáng yêu thật.

Sakura khẽ lắc đầu cười.

Vì tò mò, và cũng vì nghỉ ngơi quá lâu nên "ngứa nghề", Sakura đã xin gia nhập đội y tế phụ trách kỳ thi Chunin để tiện quan sát gần hơn. Không ngờ, trong đội y tế lại có cả y tá Riko, người đầu tiên được chứng kiến cảnh tượng hai Sakura xuất hiện cùng lúc. Y tá Riko lại còn được Shikamaru đặc biệt sắp xếp vào, mục đích là để che giấu thân phận của Sakura.

"Dù sao thì trong Bộ phận Y tế có quá nhiều người quen thuộc với Sakura-sensei rồi, có em làm người che chắn thì thân phận họ hàng của chị sẽ đáng tin hơn." Riko nhỏ giọng giải thích.

"Cảm ơn em nhé." Sakura mỉm cười với cô ấy.

Mặt Riko lập tức đỏ bừng, cúi đầu sắp xếp tài liệu.

Trong vòng thi đầu tiên và thứ hai của kỳ thi Chunin, đội y tế không gặp nhiều áp lực, chỉ có một đứa trẻ xui xẻo bị sặc đầy mực trong vòng đầu. Trong vài năm sau Đại chiến Nhẫn giả lần thứ tư, tỷ lệ tử vong trong kỳ thi Chunin liên tục giảm, và những năm gần đây còn duy trì kỷ lục không có ca tử vong nào. Các ninja trong đội y tế vừa ngáp ngắn ngáp dài vì buồn chán, vừa thầm mừng vì sự hòa bình của thời đại này.

Không có việc gì làm, đành buôn chuyện thôi.

Trong khi lũ trẻ đang hăng say tranh cướp cờ, các ninja y tế cũng buôn chuyện rôm rả.

"Ể? Tiền, tiền trả góp nhà?" Sakura kinh ngạc, "Tôi— à, vị Sakura đại nhân đó cũng phải trả tiền trả góp nhà sao?"

"Đúng vậy." Một nữ ninja y tế trung niên khá thân với Uchiha Sakura nói, "Lúc đầu chúng tôi cũng giật mình lắm."

"Nhưng chồng cô ấy không phải là Uchiha Sasuke sao, đáng lý ra phải rất giàu chứ..." Sakura thăm dò hỏi. Ở thế giới song song, Sasuke sau khi thừa kế khu đất của gia tộc Uchiha và một phần tài sản quả thực rất giàu có, và Sakura đã nghĩ rằng gia đình Uchiha ở thế giới này cũng tương tự, chưa bao giờ nghĩ họ có khả năng gặp áp lực về kinh tế.

Nữ ninja y tế bỗng hào hứng hẳn lên, cô ấy nghiêng người ghé sát tai thì thầm: "Tôi thấy cái tên Uchiha Sasuke này... cứ nhìn cái kiểu quanh năm suốt tháng không về nhà của hắn ta mà xem, hắn ta chắc chắn là giấu tiền ở bên ngoài không mang về. Biết đâu còn giấu cả người tình nữa! Tôi đã sớm nói với Sakura là đàn ông như vậy không được đâu, vậy mà cô ấy cứ luôn nghĩ chồng mình có nỗi khổ riêng..."

"Ha, haha... cũng không đến nỗi thế chứ?" Sakura toát mồ hôi lạnh trên trán, "Sasuke— đại nhân trông không giống loại người đó..."

Nữ ninja y tế lắc đầu, với vẻ mặt "cô còn non lắm", tiếp tục nói: "Mấy đứa trẻ các cô đúng là quá ngây thơ. Cô không biết đâu, Sakura hồi đó ra khỏi làng chưa đầy một năm, sau đó thì mang cái bụng bầu trở về. Nếu hắn ta thật lòng với vợ mình, thì làm sao có thể rời xa cô ấy vào thời điểm đó chứ?

"Với lại, nếu là ở tuổi chúng tôi thì còn đỡ, đằng này hai người họ lúc đó mới mười tám mười chín tuổi, lại là vợ chồng son, cái tên đàn ông đó, đáng lý ra thì..."

Trên gương mặt phúc hậu của nữ ninja y tế xuất hiện vài nếp nhăn đầy thâm ý.

Mặt Sakura nóng bừng: "À..."

"May mà cuối cùng cô ấy cũng đã tỉnh ngộ, bây giờ cô ấy vẫn còn trẻ, lại xinh đẹp, tìm người khác vẫn còn kịp." Nữ ninja y tế hào hứng vạch ra kế hoạch, "Tuyệt đối đừng phí hoài mười mấy năm trời làm góa phụ sống nữa. Thật là, tuổi xuân tươi đẹp cứ thế mà phí hoài vào một tên đàn ông vô dụng..."

Nữ ninja y tế vẫn thao thao bất tuyệt, còn Sakura thì cố gắng nhịn cười đến vất vả. Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy Uchiha Sasuke, một trong những người mạnh nhất giới nhẫn giả, bị gọi là "tên đàn ông vô dụng", nhưng nghĩ kỹ lại thì cô thực sự không tìm ra được lý do nào để phản bác. Tiếc là cô không mang theo thiết bị ghi hình, nếu không Sakura chắc chắn sẽ ghi lại đoạn này và phát đi phát lại trước mặt Sasuke.

Sakura lại nhớ ra một chuyện quan trọng: "Vậy... nếu nhà Uchiha Sasuke không có tiền, thì số tiền của gia tộc Uchiha ngày xưa đi đâu hết rồi?"

"Chuyện này làm sao chúng tôi biết được chứ?" Nữ ninja y tế lắc đầu, "Tôi chỉ biết khu đất cũ của gia tộc Uchiha ngày xưa giờ là một khu vui chơi giải trí rồi..."

"Chỗ đó..." Sakura há hốc mồm. Chưa kể đến ý nghĩa lịch sử to lớn của khu đất gia tộc Uchiha, chỉ riêng bi kịch xảy ra ở đó cũng đủ để khiến những người muốn phát triển nó phải chùn bước rồi, chứ đừng nói đến việc cải tạo thành khu vui chơi cho trẻ con.

"Nhưng gia tộc Uchiha đã xảy ra chuyện như vậy, liệu thật sự có phụ huynh nào sẵn lòng đưa con cái đến nơi đó chơi không?" Sakura hỏi.

"Bây giờ không còn nhiều người trẻ nhớ về gia tộc Uchiha nữa rồi." Nữ ninja y tế lộ ra ánh mắt bi thương, "Ký ức mong manh hơn cô tưởng nhiều, cô gái trẻ à."

"Sao lại như vậy..." Sakura nắm chặt lồng ngực đau nhói, "Vậy Kakashi-sensei— Đệ Lục và Đệ Thất đại nhân cứ thế mà đồng ý sao?"

Nữ ninja y tế chỉ lắc đầu.

Sau khi kết thúc vòng thi thứ hai của kỳ thi Chunin, Sakura đã tìm gặp Shikamaru.

Shikamaru nhìn thấy cô cũng không ngạc nhiên, chỉ ngửa mặt lên trời thở dài.

"Dù rất phiền phức, nhưng tôi biết sớm muộn gì cậu cũng sẽ tìm tôi nói chuyện thôi." Shikamaru đút hai tay vào túi quần, dựa vào tường, "Vậy, cậu muốn hỏi gì?"

"Uchiha." Sakura nói.

Shikamaru nhíu mày gãi đầu, cười khổ: "Vừa vào đã sắc bén vậy sao?"

"Tớ không thể hiểu nổi." Sakura nói, "Tài sản của gia tộc Uchiha đã đi đâu hết rồi, và việc khu đất của gia tộc Uchiha bị biến thành khu vui chơi giải trí, Sasuke có biết chuyện này không?"

"Nói thật thì tôi cũng không hiểu." Shikamaru thẳng thắn, "Nhưng mấy năm đầu khi Hokage Đệ Lục nhậm chức, quyền lực bị Hội đồng Cố vấn kiềm chế rất nhiều, đã làm không ít việc trái với lương tâm. Việc xử lý tài sản của gia tộc Uchiha e rằng cũng là một trong số đó. Sau này—"

"Sasuke và Naruto sao có thể đồng ý được chứ?" Sakura cắt lời, "Đó là—"

"Tôi biết." Shikamaru nói, "Nhưng vấn đề của gia tộc Uchiha vốn luôn nhạy cảm, Sasuke thì quanh năm không ở làng, cũng không hỏi han gì về những chuyện này. Còn Naruto thì... chậc, trải qua mấy ngày nay chắc cậu cũng đã hiểu rồi, Naruto tuy là Hokage, nhưng suốt ngày lại làm rất nhiều việc của cấp dưới. Cậu ta bận rộn không ngừng, nhưng thời gian dành cho những vấn đề quan trọng lại ít ỏi đến đáng thương."

"Vậy tại sao cậu không—"

"Dù cậu có tin hay không, nhưng đây đã là kết quả tôi đứng ra dàn xếp rồi đó." Shikamaru tự giễu cợt, "Nếu không thì cậu ta còn chẳng nhìn thấy những tài liệu đó. Tôi chỉ là phụ tá của Hokage, không có quyền lực lớn đến vậy."

Sakura cụp mắt xuống.

Shikamaru tiếp lời: "Tôi mà nói thì Uzumaki Naruto căn bản không hợp làm Hokage. Dù có làm thì cũng không nên làm theo cách này. Rõ ràng là người mạnh nhất mà lại bị những kẻ chỉ cần một tay cậu ta cũng có thể giết chết hạn chế, thật có chút buồn cười. Đối với cậu ta, chính trị căn bản phải là trò chơi của kẻ yếu. Với sức mạnh của Naruto, bất kể cậu ta nói gì cũng không nên có ai dám phản bác."

Shikamaru lấy ra một điếu thuốc, châm lửa, hít một hơi thật sâu, rồi nhìn làn khói tan vào không trung.

"Nói mới nhớ, lần này cậu ta cứng rắn đến mức có chút ra dáng rồi. Một khi Uzumaki Naruto trở nên cứng rắn, thì đám cố vấn đó sẽ chẳng dám nói gì nữa." Shikamaru cười khẩy, "Một lũ chuyên bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh."

Sakura xưa nay cũng không có ấn tượng tốt đẹp gì về Hội đồng Cố vấn: "So với ninja thì họ giống chính trị gia hơn, mỗi lần tớ nói chuyện với họ là lại nổi hết cả da gà."

"Một lũ già khụ bất tử." Shikamaru nhỏ giọng mắng, "Nếu tôi về già mà cũng thành ra thế thì thà chết sớm còn hơn."

Sakura cười lắc đầu.

"Mà này, tôi còn phải cảm ơn cậu đấy." Shikamaru mở lời, "Sự xuất hiện của cậu... có thể đã cứu rỗi Naruto và Sasuke cũng nên."

Sakura ngạc nhiên: "Cứu rỗi?"

"Tôi ấy, đôi khi nhìn Naruto như thế này, luôn cảm thấy cậu ta thà chết cùng Sasuke trong Đại chiến Nhẫn giả còn hơn." Shikamaru nhắm mắt lại, rít thêm một hơi thuốc, "Cái tên đó bây giờ cũng chẳng khác gì đã chết, chẳng qua chỉ là một cái xác sống vì người khác mà thôi."

Anh ấy nói tiếp rồi khẽ cười: "Tiếc là khi tôi nhận ra thì đã quá muộn rồi."

"Ý cậu là sao..." Sakura nhíu mày, "Tớ biết trạng thái của cậu ấy và Sasuke sau Đại chiến Nhẫn giả đều không tốt, nhưng nhiều năm trôi qua rồi—"

"Sakura, cậu vẫn chưa hiểu sao?" Shikamaru nói, "Uzumaki Naruto và Uchiha Sasuke ở đây đã không còn tồn tại nữa từ năm họ mười bảy tuổi rồi, hiện tại họ chỉ còn là ánh tàn dư mà thôi. Họ đều là những kẻ bùng cháy với mục tiêu làm nhiên liệu, nhưng khi ở tuổi mười bảy đã sớm mất đi động lực, lại không có cơ hội tìm kiếm hướng đi mới, đây chẳng phải là kết quả đương nhiên sao?"

Bên ngoài cổng trường thi vang lên một tràng huyên náo.

Các Gennin dự thi nối đuôi nhau bước ra. Dẫn đầu là một nhóm trẻ đã vượt qua vòng thử thách thứ hai, chúng vui vẻ chạy ùa ra ngoài, trong đó có những đứa trẻ của Làng Lá hò reo chạy vào vòng tay cha mẹ, líu lo vung tay múa chân không ngừng, cứ như thể mình đã giành được chiến thắng cuối cùng. Những đứa trẻ tụt lại cuối hàng thì lê bước nặng nề, ủ rũ, rõ ràng là đã thất bại trong kỳ thi. Sakura phát hiện Boruto và Sarada ở giữa đội hình. Mặc dù cả hai cũng đã giành được tư cách dự thi vòng cuối, nhưng tinh thần lại không mấy phấn chấn. Gần đây, gia đình hai đứa trẻ liên tục xảy ra biến cố, dù cha mẹ cố ý giấu giếm, nhưng chúng vẫn cảm nhận được những con sóng ngầm cuộn trào bên dưới vẻ bình yên, và cũng không tránh khỏi bị ảnh hưởng. Chúng cùng với Mitsuki đứng lúng túng một lúc tại chỗ, cuối cùng cũng tìm thấy Hinata và Uchiha Sakura giữa đám đông đang xao động.

Đương nhiên, chồng của hai nhà đều không xuất hiện.

"Nhưng mà nói thật, chính tôi lại cảm thấy đây là một vụ án mạng." Shikamaru nói, "Và tôi là một trong những kẻ giết người. Tất nhiên, tôi không đến gần đâm một nhát vào người Naruto. Tôi chỉ đứng đó ngầm đồng ý cho tất cả những chuyện này xảy ra mà thôi. Tôi vẫn là phụ tá và bạn thân của cậu ta, nhưng..."

Anh ấy nghẹn lại một chút, rồi hắng giọng. Sakura quay đầu nhìn Shikamaru, nhưng anh ấy lại quay mặt vào bóng tối.

"Shikamaru... luôn biết tình trạng của Naruto sao?" Sakura hỏi, "Tại sao cậu không làm gì cả?"

Shikamaru khẽ cười khẩy: "Vì 'Đại cục', cậu có thể nói vậy. Mối liên hệ giữa Hokage và gia tộc Hyuga, sự thuộc về huyết mạch của Uchiha, và cuộc sống của những đứa trẻ... nhưng tất cả những điều đó đều là lý do ngụy biện, nói cho cùng tôi chỉ là một kẻ hèn nhát, không dám đánh thức bạn mình. Tôi đã nghĩ rằng, nếu đã vậy, thà để cậu ta cứ sống như thế này, cũng không phải là kết một cục quá tệ. Nhưng nếu Naruto ở vị trí của tôi, cậu ta nhất định sẽ không giống tôi."

"Cậu nói đúng." Sakura không chút khách sáo đồng tình.

"Cậu chỉ gì?"

"Tất cả những gì cậu nói." Sakura thở dài, "Trước khi đến thế giới này, tớ có nằm mơ cũng không nghĩ tới cuộc sống của mấy đứa chúng ta lại có thể thành ra nông nỗi như thế này."

"Đúng vậy." Shikamaru hút hết điếu thuốc cuối cùng, búng tàn thuốc vào thùng rác gần đó, "Thế giới của cậu và chúng tôi có khác nhau nhiều không?"

Sakura gật đầu: "Ừm. Nói lớn thì phương châm phát triển của Làng Lá đã khác, nói nhỏ thì... Naruto và Sasuke ở đó hạnh phúc hơn nhiều so với bên này."

"Hai người họ là một cặp à?"

"Phải."

Shikamaru gãi đầu: "Biết ngay mà. Thật ra tôi đã sớm nghi ngờ Naruto và Sasuke ở bên này có gì đó không đúng, dù sao thì mối quan hệ của hai người họ thực sự không thể đơn giản dùng từ bạn bè hay anh em để khái quát được. Nhưng tôi chưa bao giờ tìm được bằng chứng, tất cả chỉ dừng lại ở suy đoán mà thôi."

"Hai tên ngốc đó tự mình còn không nhận ra, nói gì đến cậu, Shikamaru." Sakura nói, "Naruto và Sasuke ở bên kia cũng phải mất rất lâu mới hiểu rõ lòng mình đó."

"Vậy sao." Shikamaru đột nhiên nhớ ra điều gì đó, "Chỉ tò mò thôi, Sakura cậu có điều tra xem hai thế giới này rốt cuộc có những điểm nào khác biệt không?"

"Có chứ." Sakura trả lời, "Nhưng chỉ là sự khác biệt của một lá thư mà thôi. Cuộc sống trước đây của chúng ta gần như giống hệt nhau."

"Thư ư?"

"Sasuke ở thế giới của tớ, khi nghe tin Naruto sắp kết hôn đã gửi một lá thư. Thật ra cũng không có gì đặc biệt, chỉ là nội dung chào hỏi rất đơn giản thôi, nhưng Naruto cứ khăng khăng đòi kéo tớ đi gặp trực tiếp Sasuke để xem cậu ấy có ổn không, và từ đó về sau thế giới của chúng ta đã rẽ nhánh. Sau khi đến đây, tớ cũng hỏi Sasuke ở đây xem cậu ấy có viết lá thư như vậy không, Sasuke nói có viết, nhưng sau khi do dự rất lâu thì cậu ấy lại chọn gửi đi một lá thư khác."

Thọ.

Thà nói là một chữ còn hơn là một lá thư. Mặc dù gửi đến Làng Lá vào ngày cưới, nhưng lại không phải viết cho Naruto. Sasuke đã viết lá thư này với tâm trạng thế nào thì không thể biết được, anh ấy cũng không muốn nói nhiều, chỉ dùng ánh mắt hỏi Sakura lý do tại sao lại hỏi một câu hỏi như vậy. Sakura không dám nói cho Sasuke lý do cô phải hỏi câu hỏi đó.

Shikamaru hít một hơi thật sâu.

"Chỉ có vậy thôi sao?"

Sakura nuốt nghẹn trong cổ họng: "Chỉ có vậy thôi."

Một ý nghĩ khác biệt.

Hai thiếu niên, hai gia đình, và số phận của hai thế hệ đã bị cuốn vào đau khổ suốt hơn chục năm chỉ vì một ý nghĩ khác biệt này, nếu không có sự xuất hiện của Haruno Sakura, ai biết được nó sẽ còn kéo dài bao lâu nữa. Ý nghĩ này giống như cánh bướm vô tình vẫy động, đã gây ra sự xáo trộn lớn trong tương lai.

Sakura nhìn Shikamaru vẫn còn đang trong trạng thái sốc, đôi mắt xanh lục của cô lúc này như mặt hồ bị gió thổi gợn sóng, lấp lánh dưới ánh mặt trời.

"Tớ đại khái biết tại sao mình lại đến đây rồi. Kể cả đó là mong muốn một chiều của tớ, tớ cũng sẽ tin như vậy." Cô nói, "Uzumaki Naruto và Uchiha Sasuke đã không thể cứu được nhau mười ba năm trước, nên có ai đó đã phái tớ đến đây. Vì họ, vì chúng ta ở đây, và vì những đứa trẻ nữa."

Biết đâu thật sự là như vậy. Shikamaru thầm nghĩ. Không, Shikamaru nhanh chóng phủ nhận suy nghĩ của mình. Anh ấy mong muốn một cách sâu sắc rằng điều đó là thật.

Mặc dù anh ấy đã trở thành một người lớn tồi tệ, nhưng ít nhất Haruno Sakura này thì không. Cô ấy đến mang theo một cơn gió cuốn phăng mọi thứ, thắp lại tất cả những ngọn lửa vốn đã gần như lụi tàn.

Có lẽ cô ấy thực sự là một con bướm khác.

...

Khi Naruto và Sasuke quyết định thú nhận mối quan hệ của họ với Hatake Kakashi, họ đã không ngờ tới được phản ứng của Kakashi.

Ba thành viên của Đội 7 đã chuẩn bị rất nhiều phương án cho kế hoạch thú nhận của hai người. Từ việc thầy Kakashi sốc đến mức cần được cấp cứu, cho đến việc thầy nổi trận lôi đình kịch liệt phản đối, rồi đến việc thầy mắng mỏ họ một trận và đuổi khỏi làng, họ đều đã diễn tập qua một lượt. Trên đường đến gặp Hokage Đệ Lục, cả ba đều căng thẳng tột độ, Naruto thậm chí còn căng thẳng đến mức biểu diễn một cú vấp ngã liên hoàn ngay giữa chốn đông người. Sasuke bề ngoài tỏ ra bình tĩnh, nhưng với Sharingan Mangekyou và Rinnegan bất khả chiến bại, anh ấy suýt nữa không nhìn rõ đường mà đâm vào cột mấy lần.

Uy nghiêm của người thầy, thật sự sâu sắc đến vậy.

Vì thế, khi Kakashi chỉ đơn giản "Ừm" một tiếng, thậm chí còn không ngẩng đầu khỏi cuốn sách trên tay, cả ba người đều nghĩ rằng thầy không hiểu họ đang nói gì.

"Thầy Kakashi, em với Sasuke đã ở bên nhau rồi đó," Naruto đưa tay vẫy vẫy trước mắt Kakashi, "Là kiểu ở bên nhau như người yêu ấy, bình thường còn hôn hít rồi tối đến trên giường còn—"

Sasuke đỏ bừng tai, lập tức bịt miệng Naruto lại: "Này, đồ ngốc, không cần nói chi tiết đến thế đâu..."

"Thầy biết rồi." Kakashi bình tĩnh nói, "Mà thôi, cuối cùng thì hai đứa cũng đã hiểu lòng nhau rồi, thầy thấy rất vui. Tuy nhiên, các bạn trẻ đừng có ỷ mình khỏe mạnh mà làm bừa nhé, mọi việc vẫn nên có chừng mực thì hơn..."

"Kakashi!" Sasuke xù lông, "Thầy cũng đừng nói nữa!"

"Ưm ưm!" Naruto phản đối.

Sakura ngập ngừng chen vào: "Thầy Kakashi sẽ không bận tâm sao?"

Kakashi cuối cùng cũng chịu ngẩng mắt lên khỏi cuốn sách: "Ể? Bận tâm chuyện gì?"

Naruto gạt tay Sasuke ra, rụt rè nói nhỏ: "Thì là, hai đứa con trai ấy mà..."

"Ể—? Tại sao lại phải bận tâm chuyện này chứ? Thầy chỉ cần thấy các em là ninja xuất sắc, và cuộc sống hạnh phúc là đã đủ rồi." Kakashi nheo đôi mắt cá chết của mình cười nói, "Với lại, Jirou và Shouta trong Icha Icha Paradise (Thiên Đường Tung Tăng) vì tình cảm của mình mà chịu nhiều tủi hờn lắm, thầy không muốn học trò của mình cũng giống họ đâu."

"Icha—" Sasuke nhíu mày, "Bao nhiêu năm trôi qua rồi mà thầy vẫn còn đọc cuốn sách đó sao?"

Không ổn rồi.

Sakura và Naruto mặt mày nhăn nhó như ăn phải trái mướp đắng. Sasuke, người đã không ở cùng Kakashi một thời gian, rõ ràng đã quên mất mức độ say mê của thầy mình đối với bộ truyện này. Nếu bị Kakashi nắm được chủ đề, thì—

"Sasuke, em không thể xem thường loạt truyện Icha Icha đâu. Đây là kiệt tác cả đời của nhà văn lớn Jiraiya-sama, thầy dù đã đọc đi đọc lại hàng chục lần cũng không dám đảm bảo mình đã lĩnh hội hết tất cả những ý nghĩa sâu xa trong đó!" Hokage Đệ Lục giơ cuốn sách bìa vàng trên tay lên cao, như thể cuốn sách đang phát ra ánh hào quang chói lọi của Phật, "Nó không chỉ là một cuốn tiểu thuyết bình thường, mỗi lần đọc lại thầy đều lĩnh hội được những ý nghĩa mới, đây phải là một tác phẩm vĩ đại với bút pháp và tư tưởng tuyệt vời đến mức nào mới có thể viết ra được chứ—"

"..."

"..."

"..."

Sasuke, tất cả là tại cậu đó. Naruto thở dài, liếc nhìn Sasuke với ánh mắt đầy trách móc.

Tại tôi ư? Rõ ràng bản thân người này đã là một kẻ kỳ quặc rồi còn gì? Sasuke không chịu thua kém, trừng mắt đáp trả.

Mặc kệ là lỗi của ai, có ai đó hãy ngăn thầy Kakashi lại đi... Sakura mệt mỏi đỡ trán.

Lỗi của Sasuke, Sasuke đi mà làm. Naruto bĩu môi về phía Sasuke.

Đã bảo không phải lỗi của tôi mà! Sasuke nhướng mày.

Dù sao tớ cũng không đi. Sakura lắc đầu.

Ba người họ im lặng tranh cãi trong khi vị ân sư Hokage Đệ Lục đang hùng hồn diễn thuyết.

Cuối cùng, Shikamaru xuất hiện như một vị thần giáng thế, mang theo một chồng tài liệu lớn "giải cứu" họ ra khỏi đó.

...

"Yo, Sakura của thế giới khác."

Hatake Kakashi vỗ vai Haruno Sakura từ phía sau. Sakura giật mình, suýt chút nữa đấm thẳng một cú vào mặt người thầy kính yêu của mình.

"Woa, suýt nữa thì trúng rồi, ha ha ha." Kakashi nghiêng người né cú đấm của Sakura.

"Thầy Kakashi!" Sakura thở phào nhẹ nhõm khi cú đấm trượt, rồi liền càu nhàu, "Thầy làm em hết hồn."

Kakashi mỉm cười xua tay: "Ôi ôi, thật là ngại quá, thầy chỉ muốn dành tặng một bất ngờ cho học trò từ phương xa đến thôi mà."

"Đúng là làm em bất ngờ thật đấy." Sakura cằn nhằn, "Vậy, thầy tìm em có chuyện gì ạ?"

Kakashi vẫn cười tủm tỉm: "Nghe nói em sắp về nhà rồi, nên thầy đến đây để nói lời tạm biệt thôi mà."

Tên đàn ông lắm mưu mô.

Sakura thở dài. Không đến đón nhưng lại đến tiễn, cô tuyệt đối không tin Hatake Kakashi không có mục đích gì.

Còn mục đích gì...

Dựa vào sự hiểu biết của mình về người thầy, Sakura đưa ra suy đoán: "Chẳng lẽ thầy đến là để kiểm soát thiên tai sao?"

"Ôi chà, không hổ là Sakura." Kakashi cười và thừa nhận, "Dù sao thì em cũng là Sakura, nhưng dù gì cũng đến từ một thế giới khác, nhỡ đâu Sakura ở thế giới đó là một phản diện lớn thì gay to rồi."

"Vậy sao ban đầu không bắt em luôn đi?" Sakura tò mò, "Còn phải đợi đến bây giờ sao?"

"Nói thật thì ban đầu thầy cũng có ý nghĩ đó, nhưng đâu thể trực tiếp giành người từ tay Naruto và Sasuke được phải không?" Kakashi gãi đầu, "Vậy nên chỉ có thể âm thầm giám sát Sakura thôi. Sakura cũng biết mà đúng không?"

Sakura liếc nhìn vào con hẻm phía sau bên phải.

"Vâng. Nếu không thì họ cũng không thể thuận lợi theo dõi em như vậy." Sakura nói, "Vậy thiên tai mà thầy Kakashi cần kiểm soát là gì ạ?"

Nụ cười của Kakashi tắt đi vài phần: "Những động thái gần đây của Naruto, chắc hẳn là bị em ảnh hưởng đúng không? Với sự thay đổi chính sách lớn như vậy, dù Hokage Đệ Thất hoàn toàn tin tưởng em, thầy cũng nhất định phải đích thân đến hỏi cho rõ."

Sakura tỏ vẻ hiểu ra, rồi lấy ra một cuộn trục đưa cho Kakashi.

"Em biết chắc chắn sẽ có người muốn tìm hiểu thông tin chi tiết, nên em đã viết ra tất cả những gì em biết về tình hình của thế giới đó. Chỉ cần đích thân kiểm chứng, thật giả của thông tin sẽ tự được phân biệt." Sakura giải thích, "Mặc dù hướng đi của hai thế giới không giống nhau lắm, nhưng tạm thời cũng có chút hữu dụng. Một số khu vực mà Làng Lá ít khám phá thực ra khá nguy hiểm, có những thông tin này ít nhất cũng có thể giảm thiểu tổn thất. Trong đó có một số vấn đề bí mật của bên em, nhưng vì sau này chúng ta cũng sẽ không có giao thiệp gì nữa, nên em cũng đã viết ra rồi."

Kakashi cất cuộn giấy đi: "Cảm ơn em."

"Thầy yên tâm, em không phải là phản diện lớn gì đâu." Sakura đùa, "Nhưng mà nói đến thì, khi em đến đây lại làm nhiều chuyện của phản diện lắm đấy, ví dụ như trở thành đồng phạm khiến hai gia đình tan vỡ—"

"Chuyện đó thì không đến nỗi đâu." Kakashi xua tay, "Biết đâu như vậy lại tốt hơn cho họ và cả bọn trẻ nữa?"

Sakura nhớ lại bầu không khí ngột ngạt của hai gia đình, gật đầu: "Ít nhất cũng không tệ hơn được."

Sakura hầu như không thể phân biệt được Kakashi-sensei của hai thế giới. Áo khoác ninja, mặt nạ đen, đôi mắt cá chết, một vết sẹo dài trên mắt trái, hai tay đút túi quần, lười biếng cười hiền lành trò chuyện với học trò của mình, không ai có thể đoán được rốt cuộc thầy ấy đang nghĩ gì.

Giống như Shikamaru, thầy ấy cũng đứng ngoài nhìn cuộc đời của học trò mình.

"Thầy Kakashi... tại sao hồi đó thầy không làm gì đó?" Cô nhớ lại cảnh Naruto và Sasuke thông báo chuyện ở bên nhau với thầy. Thầy Kakashi không hề tỏ ra chút bất ngờ nào, dường như đã biết trước.

"Thầy thực ra đã biết ý định của họ từ rất lâu rồi đúng không? Vậy tại sao hồi đó thầy không ngăn cản họ?"

Kakashi cười khổ: "Sakura, đừng nghĩ thầy lợi hại quá. Hồi đó thầy cũng chỉ nghi ngờ thôi, chưa đến mức xác định. Chẳng lẽ thầy phải vì chút nghi ngờ vô căn cứ mà tước đoạt quyền được hạnh phúc của họ sao? Đến khi thầy nhận ra họ sống không hạnh phúc, con cái của họ đã lớn chừng đó rồi. Sasuke bỏ mặc Sakura ở làng, Naruto thì gần như không về nhà, tự làm mình kiệt sức đến nỗi đó, thầy cũng không dễ chịu gì, cũng không phải là chưa từng nghĩ đến việc đánh thức họ. Nói ra thì có vẻ hơi ích kỷ, nhưng làm thầy thì rốt cuộc vẫn muốn các học trò của mình được hạnh phúc, bao gồm cả em nữa. Những người khác thì là thứ yếu thôi. Nhưng mà Sakura, có một câu nói rất đúng."

Kakashi và Sakura đồng thời nói ra câu nói đó.

"Vô tri là hạnh phúc."

"Vô tri là hạnh phúc."

Nếu không thể biết mình đã bỏ lỡ hạnh phúc như thế nào, thì cuộc sống hiện tại cũng sẽ trở nên dễ chấp nhận hơn.

"Vì vậy, nên nói là thầy phải cảm ơn Sakura thì đúng hơn." Thầy Kakashi nói, "Sakura tuy gián tiếp trở thành kẻ phá hoại gia đình, nhưng cũng mang lại những hy vọng mới cho hai gia đình đó."

"Uwa, Shikamaru cũng nói y vậy đó." Sakura bĩu môi, nũng nịu như một cô bé, "Đến cả thầy Kakashi cũng nói vậy, làm em thấy áp lực quá đi mất."

Thầy Kakashi cười khúc khích, vỗ vai Sakura, khích lệ: "Cố lên nha Sakura, em là người đáng tin cậy nhất trong Đội 7, thầy tin tưởng em."

Sakura gượng gạo nặn ra một nụ cười.  

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro