[16] minayeon - chị ấy bỏ tớ đi rồi
"chị ấy mất rồi"
tôi mới chuyển trường, chuyển đến một trường đại học gần nhà hơn để tiện cho việc đi lại và dạo gần đây mới nhận ra là nó phù hợp với bản thân hơn nữa. tôi dọn vào kí túc xá phòng B2209, trong đó có tôi, Sa Hạ, Tỉnh Nam và Tỉnh Đào.
Ba người cậu ấy đều là du học sinh Nhật Bản sang đây theo học, tuy chỉ mới dọn vào thôi nhưng vì họ thân thiện lắm nên tôi cũng không phải áp lực gì và tất nhiên là không còn phải ám ảnh về những câu chuyện bạn cùng phòng bày trò hại nhau các thứ các thứ hay đọc mỗi đêm nữa.
sau vài tháng cùng chung sống và học tập thì Thấu Kì Sa Hạ là cô bạn năng động và vui tươi nhất. ở Sa Hạ luôn toả ra một năng lượng rất tích cực và cái trình tiếng hàn của cô ấy làm tôi nể phục thật sự, kí túc xá chúng tôi thường dựa trên trò đọc nhanh các câu tiếng hàn khó để chọn ra ai là người phải rửa bát và Sa Hạ đã không động tay vào rửa 6 tháng rồi. Bình Tỉnh Đào thì chính là kiểu cần vui sẽ vui cần nghiêm túc sẽ nghiêm túc. Tỉnh Đào rất biết cách thích nghi với môi trường và khả năng xử lí tình huống cực nhạy, cộng với kỹ năng học nhảy từ năm lên 3 của cậu ấy nữa thì việc làm đội trưởng dance club của trường là một việc quá bình thường.
làm tôi chú ý nhất là Danh Tỉnh Nam. cậu ấy không hay cười lắm. chúng tôi ngủ giường tầng, một cái là tôi nằm ở tầng dưới và Tỉnh Đào nằm tầng trên, cái còn lại thì Sa Hạ nằm dưới còn Tỉnh Nam nằm trên. Tỉnh Nam nếu không đi học theo ca thì hầu như là ở lì trên đó, thỉnh thoảng chúng tôi có order đồ ăn hay pha trò thì Tỉnh Nam mới ngồi xếp bằng nhìn xuống cười hiền nhưng mảy may không hề tham gia. Tỉnh Nam ăn ít, ngủ ít còn học thì phải thôi rồi. chúng tôi học khoa thiết kế, cậu ấy sẽ dành hầu hết thời gian để học, làm các bài thuyết trình, vẽ ra các mẫu mà cậu ấy nghĩ được, hay là lên trên youtube xem các tuần lễ thời trang để nghiên cứu.
Tỉnh Nam có một thói quen là sẽ đi đâu đó vào ban đêm. khoảng 11 giờ hơn là cậu ấy lại tắt đèn không học nữa, nhẹ nhàng bước xuống để không làm mọi người tỉnh giấc vì cái giường tầng sắt đó cũng đã hơi cũ nên chịu lực nặng một tí thì lại "ọt ẹt" rất chói tai. cậu ấy nhẹ nhàng vặn nắm cửa đi ra rồi đóng lại thật khẽ. dạo gần đây tôi bị mất ngủ nên mới tình cờ biết được, cũng 2 tháng hơn rồi.
hôm đó tôi rón rén mang vội chiếc áo khoác mỏng rồi đi theo, tôi thấy cậu ấy dùng chìa khoá để mở cửa thoát hiểm rồi đi theo con đường đó để lên sân thượng của trường, tôi hoài nghi lắm chứ, chìa khoá đó không phải bảo vệ thì sẽ không có đâu.
"cẩn thận đấy"
cậu ấy nói. tôi giật bắn cả người.
"tớ biết cậu đi theo tớ rồi, cậu đóng cửa to hơn 80dB đó"
tôi xấu hổ nhưng cũng cẩn thận lẳng lặng đi theo, đúng là cầu thang thoát hiểm giờ đấy nhìn nổi cả da gà thật.
chúng tôi đi một hồi cũng lên tới sân thượng, Tỉnh Nam sau đó lấy ra một cái thang ở trong nhà kho rồi thành thạo leo lên nóc của nhà kho ngồi. là kiểu bằng phẳng chứ không phải kiểu hình tam giác lót mái ngói đâu, tôi ước chừng rằng cái mái đó có thể chịu nổi sức nặng của 10 người như Tỉnh Nam.
tôi theo cái vẫy tay của Tỉnh Nam cũng leo lên, thấy cậu ấy phủi phủi cái nền một tí rồi kê một tay lên rồi nằm xuống. tôi nằm xuống bên cạnh, bầu không khí như rơi vào một khoảng lặng thật lâu.
"cậu đã quen với môi trường ở đây chưa"
"tớ cũng dần dần thích nghi được rồi"
"cậu dễ hoà nhập nhỉ, tớ ghen tị đấy"
"Tỉnh Nam được nhiều người quý hơn mà, tớ còn thấy khoảng một tuần là Sa Hạ đem về cả đống thư tỏ tình cậu nữa"
Tỉnh Nam cười nhẹ một cái rồi lại im lặng.
"cậu biết Lâm Nhã Nghiên không"
"là tiền bối Lâm Nhã Nghiên từng là thủ khoa thanh nhạc hả"
"ừ"
"biết chứ, ở dưới sân trường còn treo ảnh chị ấy trên bảng vàng cùng dòng tưởng niệm mà ..."
"chị ấy là người yêu của tớ"
tới lúc này thì tôi mới là người im lặng ...
"tớ và chị ấy quen nhau khi chị ấy dẫn tớ lúc đấy mới vào trường để đi tham quan, chia sẻ cách liên lạc, nói chuyện rồi hẹn đi chơi vài lần thế là yêu luôn"
"cậu tỏ tình á?"
"chị ấy chứ, tớ thích chị ấy hơn thật nhưng tớ không thể chủ động trước chị ấy đâu"
lúc kể về Nhã Nghiên thì đôi mắt của Tỉnh Nam khác hẳn. không còn là đôi mắt trầm lặng cười hiền nhìn chúng tôi pha trò, không còn là đôi mắt vì thức khuya học bài đến mức đỏ ngầu nổi rõ cả dây máu, không còn là đôi mắt đượm buồn nhìn mọi người kể về mối tình đầu, không còn là đôi mắt vô hồn không tồn tại bất kì dù chỉ là một chút vui mừng khi đạt giải nhất trong các giải thiết kế mà là một đôi mắt trong trẻo đầy ý thơ ngước lên trời mà lấp lánh như vì sao.
Tỉnh Nam kể về những lần đi hẹn hò thì tiền bối Lâm tâm lí và chu đáo tới mức nào, Tỉnh Nam còn kể có lần đấy Tỉnh Nam vì buồn chuyện gia đình nên lén ra ngoài trường uống rượu, say quá nên gọi chị ấy tới. tiền bối Lâm tới nơi thì thanh toán hết cho Tỉnh Nam, dìu cậu ấy ra khỏi quán rồi cõng hẳn Tỉnh Nam lên luôn.
trong lúc cõng về kí túc xá thì Tỉnh Nam có nói nhiều điều lắm, nhất là cứ lâu lâu lại bật dậy gọi tên tiền bối Lâm rồi gục xuống nhưng lúc nào chị ấy cũng bảo
"chị đang cõng em đây nè bé ơi"
...
nhìn cách Tỉnh Nam kể là có thể biết được cậu ấy yêu Lâm Nhã Nghiên đến chừng nào.
"vậy ... chị ấy đâu rồi"
"trong kì nghỉ đông, chúng tớ cùng nhau đi trượt tuyết. tớ vì trượt còn yếu nên hoảng loạn quá đi lạc vào rừng kéo theo chị ấy cũng lo lắng mà chạy vào luôn ... "
"..."
"tớ đâm vào gốc cây thông nên trật chân ngồi im một chỗ mà khóc. chị ấy thấy thế liền lấy tấm vải ra băng chỗ đó lại rồi ngồi ôm tớ cho ấm"
"các cậu không gọi đội cứu trợ à"
"không có sóng điện thoại. nửa đêm thì chị ấy đi nhặt củi rồi dùng áo khoác để nhóm lửa ..."
nói tới đây cổ họng Tỉnh Nam nghẹn ứ lại, tôi định bảo thôi chúng ta về ngủ ...
"có gấu đi tới chỗ chúng tớ. chị ấy chỉ kịp cõng tớ tới nơi an toàn, vì quay lại cố nhặt cho bằng được cái dây chuyền tớ tặng mà chị ấy ... chị ấy ... chị ấy"
Tỉnh Nam khóc thật to. Tỉnh Nam một tay gác lên trán một tay bụm chặt miệng lại, tôi quay sang nhìn mà đơ cả người vì cứ ngỡ đôi mắt cậu ấy chứa toàn là những giọt sương đêm tới giờ mới giàn giụa chảy ra ướt đẫm hai bên thái dương, cậu ấy nói chỗ này trước kia cậu và tiền bối hay lên đây uống nước ngọt rồi nắm tay nhau ngắm sao lắm, giữa khung cảnh thanh vắng từ trên sân thượng nhìn xuống sân trường toàn là cây với cây như vậy, tiếng cậu ấy khóc vừa ai oán lại thê lương.
"sau đó đội cứu hộ đến cứu cậu kịp chứ"
"kịp ... kịp ... kịp mà Nghiên Nghiên của em nhỉ"
"tiền bối Lâm ..."
"chị ấy bỏ tớ đi rồi còn đâu"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro