8: Nghi vấn nghề nghiệp và triệu chứng sảy thai
Phần 8: Nghi vấn nghề nghiệp và triệu chứng sảy thai
Dự toán báo đến Mỹ, không được phê chuẩn. Phòng địa ốc trả lời là bản báo cáo dự toán không dùng mẫu thông dụng trên toàn cầu, viết quá giản lược, thiếu các thông số phân tích cần thiết, ngoài ra còn không xét đến mối liên quan giữa các mắt xích trong hạng mục theo các bước bình thường.
Chủ nhiệm Rosse của phòng địa ốc ở Mỹ nói: "DB Trung Quốc một mặt xin tu sửa, mặt khác lại chưa ký tiếp hợp đồng thuê chỗ. Nếu giá thuê tiếp quá cao thì nên tính chuyện chuyển sang khu văn phòng khác, chứ không phải là mặc nhiên quyết định phương án tu sửa tại chỗ hiện nay mà chưa làm xong chuyện thuê tiếp. Lại còn có một nguy cơ tiềm ẩn, đó là chủ đất rất có thể là không hề muốn tiếp tục cho DB thuê mặt bằng, hoặc là chủ đất thấy DB đã đầu tư vào tu sửa nên chờ sửa xong rồi tranh thủ tăng giá thuê, DB sẽ rơi vào thế bị động."
Rosse thêm một bước nữa nói: "Về việc vì sao DB Trung Quốc luôn cần đến diện tích bốn nghìn năm trăm mét vuông để làm việc, trong báo cáo không có số liệu thuyết phục. Trong ba năm tới sẽ có bao nhiêu nhân viên làm việc trong các văn phòng này, vì sao lại là ngần đó người, đều không được nhắc đến trong báo cáo. Chúng ta trước hết phải làm rõ vì sao chúng ta cần một diện tích bằng ngần nào, thì mới tránh được mặt bằng thuê quá lớn hoặc quá nhỏ."
Khi e-mail của Rosse được gửi đến Liszt, thì cùng lúc cũng được sao lại gửi cho Hà Hảo Đức và Hà Tất Đắc, Liszt rất ngượng. Ông nhìn trước nhìn sau, quản lý hành chính Thượng Hải dưới quyền Hoa Hồng là một người trung hậu vô dụng, không dùng đến được, trước mắt chỉ còn cách tạm thời điều La La từ Quảng Châu đến Thượng Hải để tham gia việc này.
Liszt nói chuyện với Hoa Hồng, bảo rằng e cô ta quá bận nên đề nghị gọi La La đến giúp.
Hoa Hồng không biểu hiện thái độ gì, cám ơn ngay.
Liszt lại đích thân gọi điện thoại cho La La, ông nói với La La là công ty quyết định cho cô một cơ hội rèn luyện, điều cô đến tổng bộ hỗ trợ Hoa Hồng, cô có thể tranh thủ cơ hội này học kinh nghiệm quản lý hạng mục lớn.
La La thường ngày khó đến lượt tiếp chuyện Liszt, hôm nay sếp đích thân gọi điện cho cô, khiến cô mừng đến ngây người, ngay lập tức cảm thấy lời của Liszt quá đúng, về đến nhà vội vàng thu dọn hành lý, đến nghỉ cuối tuần cũng không cần nữa.
Ngày La La đến Thượng Hải, Hoa Hồng tìm Liszt nói chuyện, bảo cô có thai rồi, lại có triệu chứng sảy thai. Cô đã ba mươi hai tuổi, lấy chồng xong thường trực khó mang thai, vốn đã tưởng không hy vọng có con nữa, không ngờ lại có rồi.
Hoa Hồng vừa nói mắt vừa ngân ngấn nước.
Liszt nhìn tờ giấy nghỉ bệnh viện khai cho, đầu bỗng lớn ra hai cỡ.
Liszt cảm thấy rất khó xử, công ty lớn như DB, từ trước đến nay luôn đề xướng cuộc sống cân bằng với công việc, khẩu hiệu "Life work balance" (cuộc sống và công việc đều cân bằng) vẫn treo trên tường văn phòng, ông không thể để Hoa Hồng giữ mối nguy hiểm bị sảy thai mà đi làm.
Mặt khác, DB trong việc khống chế đầu người (headcount) cũng theo tác phong điển hình doanh nghiệp Âu Mỹ lớn, rất nghiêm ngặt. Hoa Hồng vẫn đương chức, vị trí giám đốc này không trống ra được, ông sẽ không có tiền thuê một giám đốc khác.
Mà bản thân ông lại không quen thuộc với dạng công việc này chút nào, ông cần gấp một giám đốc hành chính vừa chuyên nghiệp vừa có óc kinh doanh để quản lý hạng mục này.
Tất nhiên ông có thể nói cái khó của ông với Hà Hảo Đức, xin Hà Hảo Đức cho ông một đầu người. Có điều, Hà Hảo Đức không ưa Liszt, năm ngoái ông ta đã cho Liszt số điểm không cao, trong cuộc phát thưởng cuối năm cũng phê bình ông không ra làm sao.
Hà Hảo Đức ở độ tuổi ngoài bốn mươi, thuộc phái trẻ trung tráng kiện trong công ty, một lòng muốn lập nghiệp lớn tại Trung Quốc; còn nhiệm vụ quan trọng nhất của Liszt là về hưu an toàn, tất cả các hành động của ông đều lấy an toàn là nguyên tắc cơ bản, vững chắc, sợ biến đổi, còn về lập ra cái mới thì căn bản là không thể bàn đến.
Với tác phong gặp vấn đề không chịu ra quyết định của Liszt, Hà Hảo Đức trong bụng rất không thích. Ngặt một nỗi Liszt sắp về hưu rồi nên ông ta không tiện nói gì nhiều, nhưng các yêu cầu của Liszt trong công việc thường bị ông ta đẩy ngược lại. Va phải bức vách nhiều, Liszt lại càng tránh đi đòi ông ta tiền chi phí thêm.
Liszt tính toán cả buổi, bây giờ người duy nhất gánh vác được trong đội hành chính chỉ có La La thôi, thế mà ông lại không hề có lòng tin với La La: quản lý hạng mục lớn như thế này, không những cần chuyên nghiệp, có óc kinh doanh, người phụ trách công việc còn phải giao lưu với rất nhiều người ở cấp cao, ông cảm thấy La La vẫn còn non, không thể trao đổi có hiệu quả với nhân viên cấp cao. Liszt cho rằng cuộc sống La La được thấy không thể sánh được Hoa Hồng, cô có thể nói rõ ràng ra hồn trước mặt Hà Hảo Đức và Hà Tất Đắc hay không, ông còn đặt dấu chấm hỏi trong bụng.
Ông một mặt hy vọng tình hình sức khoẻ của Hoa Hồng có thể may mắn mà ổn định lại sớm, một mặt cũng biết là không thể hy vọng điều này. Ngoài ra, ông còn nhận ra rằng bản thân chuyện mang thai của Hoa Hồng là một chuyện đáng ngờ, chỉ là ông không thể chứng thực được, một khi đã tra xét tận nơi thì bằng xé tan mặt nạ, một chút cơ may xoay chuyển cũng không còn nữa, điều này không phù hợp chiến lược lớn an toàn về hưu của ông.
Sau khi Hoa Hồng mang thai, theo luật lao động, nữ nhân viên trong thời kỳ mang thai và cho con bú được pháp luật bảo vệ, cũng tức là chỉ cần cô ta không phạm lỗi gì lớn, trong vòng hai mươi hai tháng không thể đuổi việc cô, ông cũng không thể giáng chức người ta vì người ta có thai, ông là sếp của HR, nếu ông dám làm như vậy, về sau cứ nhân viên của công ty có thai là cấp trên của thai phụ có thể giáng chức người ta, Liszt còn làm HR này ra sao đây?
Liszt nghĩ, nếu như đi tìm Hà Hảo Đức để xin tuyển thêm một giám đốc nữa, hà Tất Đắc nhất định sẽ hỏi ông: về sau hai giám đốc, một người thừa ra làm thế nào?
Cân nhắc cả buổi, Liszt hạ quyết tâm: bất quá để Hà Hảo Đức chất vấn một hồi, khiêu chiến năng lực khống chế đoàn đội của ông mà thôi, nhất định phải nhanh chóng lập một giám đốc hành chính, làm xong hạng mục này rồi nói chuyện, nếu không thì ngay lập tức không qua được cửa.
Hà Hảo Đức đang họp ở Singapore, Liszt quyết định chờ ông ta về Thượng Hải sẽ nói với ông ta. Đồng thời, Liszt ra chỉ thị cho công ty săn đầu người khẩn cấp tìm người phù hợp làm giám đốc hành chính trên thị trường, bản thân bắt đầu phỏng vấn trước.
Khi phỏng vấn, ông thường hỏi người dự tuyển một câu hỏi: nếu là anh (chị) chuẩn bị dự toán cho việc tu sửa quy mô như vậy, chi phí cần chuẩn bị cho mỗi mét vuông là bao nhiêu?
Kết quả là mấy người xuất thân từ công ty lớn đều nói với ông: trên dưới một nghìn năm trăm đồng.
Ông nghe trong bụng đánh trống liên hồi.
Liszt tìm La La đến, thân mật hỏi cô: "Hồi Quảng Châu tu sửa, giá cho mỗi mét vuông là một nghìn đồng, tại sao cô lại nghĩ là đợt này ở Thượng Hải sẽ tốn đến một nghìn năm trăm đồng?"
La La nói: "Ban Quảng Châu không thay hệ thống chuyển mạch. Đồ dùng cũng là đồ cũ. Với lại ở ban Quảng Châu, tỉ lệ nhân viên cao cấp thấp hơn tổng bộ ở Thượng Hải nhiều, không cần xây nhiều phòng giám đốc như ban Thượng Hải, nhờ vậy tiết kiệm được không ít tiền máy móc."
Liszt hỏi: "Thượng Hải có thể cũng không thay hệ thống chuyển mạch được không?"
La La nói: "Tôi đã tìm kỹ sư của nhà bảo dưỡng cùng đến phòng máy kiểm tra, hệ thống đã khá đầy rồi, không thể mở rộng dung lượng nữa. Lần ký tiếp hợp đồng này chúng ta vẫn giữ diện tích hiện nay hay tăng thêm mười phần trăm diện tích? Sang năm số nhân viên có tăng thêm không? Biết điều này rồi chúng ta mới có thể biết được có cần mở rộng dung lượng hay không."
Câu hỏi này của La La đã động đến nỗi đau trong tim Liszt, đây chính là chuyện ông bị phòng địa ốc ở Mỹ phê bình: trong hai ba năm tới số nhân viên sẽ tăng thêm bao nhiêu, hai thông tin này đều chưa xuất hiện trong báo cáo. Còn chưa bàn xong chuyện thuê chỗ tiếp đã tính đến phương án tu sửa rồi.
Liszt nói: "Ví như tăng thêm mười phần trăm đầu người, diện tích tăng mười phần trăm thì dung lượng của bộ chuyển mạch không đủ nữa à? Có thể nghĩ cách điều chỉnh một chút không?"
La La nghĩ một lát rồi nói: "Mười phần trăm nhân viên tăng thêm này là dạng nhân viên gì? Ví dụ chủ yếu là nhân viên bán hàng dưới cấp giám đốc thì còn được, công ty không đặt vị trí làm việc cố định cho họ, nhưng nếu là function (bộ phận chức năng), ví như bộ phận tài vụ, thị trường, mở rộng, thì nhất định phải để cho họ đường điện thoại riêng, cần phân tích cụ thể."
Liszt càng lúc càng nhận ra, ngành hành chính ông vẫn xem nhẹ từ trước đến nay thực ra có rất nhiều nội dung chuyên môn. Ông cảm thấy thế này quá nguy hiểm, không biết được mắt xích nào sẽ có sơ hở gì.
Trước ông còn nghĩ đến chuyện tìm công ty giám sát xây dựng, trả chút tiền giám sát, mua lấy cái an toàn. Theo chiều sâu của hạng mục tìm hiểu được, ông càng lúc càng nhận ra, người quản lý hạng mục còn phải thật quen thuộc với kết cấu tổ chức và quy trình nội bộ của DB, điều này công ty giám sát không thể làm được, cho dù tìm được một giám đốc mới thạo nghề thì cũng e rằng không ra tay nổi lúc nguy cấp.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro