9: Năm phần trăm là đủ rồi
Phần 9: Năm phần trăm là đủ rồi
Lúc này, quản lý hành chính ban Thượng Hải đột ngột nghỉ việc, anh ta vốn là người vắng mặt thì chợ vẫn đông, chỉ có điều ra đi lúc này thì sẽ làm nặng thêm ít nhiều gánh nặng vốn đã rất khó mang của phòng hành chính. Liszt nghĩ, bất kể có tìm được một giám đốc mới hay không, trước tiên cứ ổn định cho La La đã.
Ông nói với La La là Hoa Hồng có thai, sức khoẻ không tốt, vì thế khối lượng công việc của cô sẽ nặng thêm. Công ty quyết định đặc cách tăng cho cô năm phần trăm lương để khích lệ. Ông nói tin rằng trong nhiệm vụ quan trọng như thế này, La La sẽ "học được những thứ giá trị trước chưa từng có, từ đó giúp sức tranh đấu trong chuyên môn của bản thân nâng lên một cấp bậc mới có tính quyết định."
La La trời sinh là người chăm chỉ, hồi tốt nghiệp đại học xong được phân vào đơn vị quốc doanh, cô tìm việc để làm suốt cả ngày, làm cho đám đồng nghiệp cùng phòng vốn quen đọc báo uống nước chè đều ghét. Tốt nghiệp đã gần ba năm, cô đã hai mươi tám tuổi rồi, về điểm này vẫn chưa có chút tiến bộ nào.
Có việc làm là cô phấn khởi, sức chú ý của cô đặt cả vào chuyện sao cho làm tốt việc, còn về làm tốt rồi được gì ra sao, cô gần như không nghĩ đến. Cho dù có ngẫu nhiên nghĩ một chút thì trí tưởng tượng của cô cũng chỉ dừng lại ở những việc như nhận phần thưởng cuối năm khá, được cái "exceed" (vượt trội) trong nhận xét cuối năm.
Ví dụ như hoàn cảnh trước mắt, sau khi đã làm quản lý hai năm, mức lương hiện giờ của cô là sáu nghìn năm trăm đồng, năm phần trăm của sáu nghìn năm trăm là ba trăm hai mươi đồng, khoảng cách giữa con số chẳng đáng là bao này với sự vất vả công việc cần cô bỏ ra, với sự hy sinh cho Liszt an toàn về hưu, với mức độ trọng đại trong nhiệm vụ chuẩn bị nghênh tiếp CEO của DB Trung Quốc, cô đều không tính đến.
La La rất thạo việc thương lượng với nhà thầu bởi sức chú ý của cô đặt ở đó. Về tiền đồ của bản thân, thu nhập..., cô không nghĩ đến cần nói với sếp lúc nào, cũng không nghĩ đến sức nặng của mình đáng bao nhiêu, càng không nghĩ đến chuyện ở vị trí là một nhân viên cấp chủ quản, cô có thể thoải mái nũng nịu nói mình không làm được việc của giám đốc, ít nhất cũng nhắc rằng mình không chắc tay để làm việc một giám đốc nên làm.
La La tưởng rằng năm phần trăm đó là tượng trưng cho vinh quang, là tín nhiệm của tổ chức với cô, ngoài ra, như Liszt nói, cô có thể "học được nhiều thứ" trong công việc.
La La không nghĩ đến rằng "học được nhiều thứ" tất nhiên rất quan trọng, nhưng "học được nhiều thứ" chẳng phải là để mưu cầu thu nhập và tiền đồ tốt hơn sao? Tóm lại, cô không nghĩ đến rằng nếu như có một người làm một hạng mục như thế này thì công ty nên cho người đó cái gì.
Nếu không phải là cấp bậc của cô quá thấp thì sự ngớ ngẩn về mặt này của cô phải khiến Liszt coi thường. Liszt thấy La La vui vẻ hoàn toàn chấp nhận sự xếp đặt của ông cho cô, bất giác trong bụng đặt một định nghĩa cho La La: giá trị phụ trội của La La, cũng chỉ đến năm phần trăm đó thôi, cô không có lối tư duy cao xa nào, chỉ là người lao động. Liszt cho rằng với loại nhân viên này, không cần cho họ nhiều hơn nữa, cho họ nhiều lại vượt quá trí tưởng tượng của họ.
Về phía La La thì cảm thấy mình được coi trọng, vui vẻ nhận chỉ thị. Phía Hoa Hồng thì đã bắt đầu nghỉ dưỡng thai, đến giao việc và nhận việc với nhau cũng không có.
La La phát hiện ra Hoa Hồng tự thân một mình theo hạng mục này, người trong phòng hành chính ở Thượng Hải gần như không hay biết gì. Cô liền nhanh gọn tìm vài nhà thầu quan trọng nhất đến, lại tìm cả giám đốc IT, bám lấy các đồng nghiệp ở phòng mua, cả ngày bận đến tối tăm trời đất. Bản thân La La ngày nào cũng làm thêm đến sau mười một giờ, thường là người sau cùng rời khỏi văn phòng.
Hà Hảo Đức vừa về đến Thượng Hải liền tìm Liszt nói chuyện, e-mail của chủ nhiệm Rosse phòng địa ốc ở Mỹ khiến ông ta nhận ra trong việc này Liszt mất tay lái rồi.
Ông ta nghe Liszt báo cáo việc của Hoa Hồng thì trong bụng hiểu cái thai của Hoa Hồng rất rối rắm lằng nhằng, nhưng cứ cho là xác minh được rõ thật giả thì thế nào? Anh cũng không thể hy vọng một người vờ mang thai làm tốt hạng mục này, vạch mặt cô ta không có ý nghĩa thực tế nào, lại còn có thể là mang thai thật. Ông liền quan tâm đến chuyện thu xếp cho một người đáng tin cậy chỉ đạo hạng mục này, đảm bảo có một khu văn phòng hoàn toàn mới mẻ, đáng tự hào để tiếp đón CEO George.
Ông hỏi Liszt: "Trong công ty còn người nào có khả năng quản lý hạng mục này không?"
Liszt giới thiệu: "Chủ quản ban Quảng Châu Đỗ La La nửa năm trước đã hoàn thành việc tu sửa ở Quảng Châu, làm khá tốt. Nhưng cô ấy làm chủ quản mới được hơn hai năm, chưa đủ kinh nghiệm để gánh vác hạng mục này."
Hào Hảo Đức nói: "Nếu như tuyển một giám đốc hành chính mới đến, người này hoàn toàn không biết rõ quy trình nội bộ và kết cấu tổ chức đồ sộ của DB, có làm việc ngay được không?"
Liszt không dám nói yes (có).
Hà Hảo Đức lập tức nắm lấy quyền, nói: "Anyway (Thế nào chăng nữa), tìm người đi."
Liszt báo cáo: "Trước khi tìm được người, tôi muốn tạm thời để Đỗ La La phụ trách hạng mục này, ban hành chính ở ba cơ sở đều báo cáo cho cô ta."
Hà Hảo Đức nói: " Thế thì cô ta thực chất hoàn toàn làm action (tạm thay) chức của giám đốc hành chính rồi."
Liszt nói: "Phải. Xét thấy cô ta vất vả, chúng ta đặc biệt cho cô ta tăng lương một lần."
Hà Hảo Đức gật đầu: "Tất nhiên rồi."
Theo chức vị của Hà Hảo Đức và cái đầu ngày nào cũng phải nghĩ rất nhiều chuyện trọng đại của ông, ông không thể đi hỏi đãi ngộ cho một chủ quản nhỏ, mà ông cũng không thể nghĩ ra được cái khoản tăng đặc biệt ấy là năm phần trăm đáng thương.
Trong khi Liszt gấp rút tìm người, La La nhanh chóng cầm được hợp đồng thuê chỗ tiếp với một giá khá hời, VP phòng tài vụ Hà Tất Đắc rất hài lòng, viết e-mail gửi Hà Hảo Đức và Liszt, biểu dương La La.
Trước đó Hà Hảo Đức không biết việc này do La La làm, từ giờ mới biết là La La làm việc vừa đẹp vừa gọn.
Cảm giác của Liszt trước việc này hơi phức tạp. Giá nhà đất ở Thượng Hải tăng cao, ngành cho thuê văn phòng nóng lên, ông biết tình hình không đủ, trước đây quá ỷ lại vào Hoa Hồng, không chú ý đến việc thuê chỗ, để Rosse ở phòng địa ốc tại Mỹ chỉ ra sơ hở rõ ràng, ông rất xấu hổ, cũng lo không xử lý được chuyện thuê tiếp. La La xử lý xong, ông thở được một hơi, lại cảm thấy thực ra việc này không hề phức tạp khó khăn, một quản lý hành chính nhỏ bé cũng làm được rồi.
Liszt có ưu điểm của ông, ví dụ như ông là một cấp trên rộng lượng. La La vừa lên làm đã giành cơ hội thể hiện, cô xử lý hợp đồng thuê tiếp chỗ xong, không phải Liszt đi báo cáo tin thành công, mà là cô khi gửi e-mail báo cáo cho Liszt thì đồng thời cũng tự gửi một bản cho VP phòng tài vụ Hà Tất Đắc, làm cho mọi người đều nhìn rõ là La La làm, không phải Liszt làm. Liszt hơi ngượng nhưng không trách tội La La, đây cũng tính là cái may của La La, đổi thành cấp trên khác thì việc cô làm không biết chừng còn bị thu hồi lại.
Về dự toán, La La nộp lên bản phân tích chi phí rất rõ ràng, yêu cầu bảy triệu năm trăm nghìn đồng. Tầng quản lý của DB Trung Quốc sau khi nghe cô trình bày đã hiểu tính hợp lý của con số này, nhưng vì chênh lệch giữa bảy triệu năm trăm nghìn và bốn triệu năm trăm nghìn quá lớn, Hà Hảo Đức thấy khi nộp đơn xin lại từ đầu, nếu trong một lúc từ bốn triệu năm trăm nghìn nhảy vọt lên đến bảy triệu năm trăm nghìn thì sẽ bị cơ sở Châu Á - Thái Bình Dương và tổng bộ ở Mỹ chất vấn tính chuyên nghiệp và nghiêm túc. Vì thế cuối cùng quyết định năm triệu, chủ yếu là vin vào lý do cần tăng mười phần trăm diện tích văn phòng nên tăng chi phí.
La La lại đau đầu. Để tiết kiệm tiền trong khả năng, cô tính phải cố hết mức chữa lại những thứ đã có để dùng, vì việc này cô nghiêm khắc ra lệnh cho nhà xây dựng bỏ nhiều công sức sửa chữa, ví dụ như gỗ là vật liệu khá đắt, cô liền cho người ta tháo toàn bộ các khung cửa đang dùng xuống, đánh bóng đánh véc ni lại, nhà xây dựng nói rất nhiều khung cửa vốn đã bị va đập hỏng, không dễ sửa. Cô linh động, cho khắc các đường rãnh lên khung cửa rồi đánh véc ni lên, trông như mới ngay. Nhưng làm như thế này rất tốn công, khiến nhà xây dựng ra sức kêu khổ.
Ngoài ra, để tiết kiệm phí tổn cho máy móc, cô nghĩ chỉ có giảm mạnh phòng giám đốc, vì mỗi phòng cần một điều hoà nhiệt độ riêng, mà nếu ở khu vực công cộng, một bộ hút gió có cùng công suất có thể phục vụ khu vực làm việc ba nhân viên.
Theo quy định toàn cầu về mua sắm của DB, bắt buộc phải sử dụng bộ chuyển mạch của Nortel, La La tính ra là nếu thay hệ thống mới thì chi phí sẽ vượt quá một triệu, không phải năm trăm nghìn như Hoa Hồng nói. Vì mỗi máy tính ở phòng giám đốc có pole assignment là ba chấm mà ở khu vực làm việc công thì mỗi máy của nhân viên có một chấm, chỉ dùng không gian bằng một phần ba so với phòng giám đốc. Giảm bớt một số phòng giám đốc nhất định có thể giảm được số lượng chấm của máy tính theo yêu cầu, dung lượng của bộ chuyển mạch đang dùng sẽ phục vụ được cho mười phần trăm nhân viên tăng lên.
Cần giảm phòng thì phải cho các giám đốc hiện giờ có văn phòng riêng ra làm việc ở khu vực công cộng. Việc này sẽ ảnh hưởng đến thể diện và lợi ích của rất nhiều người, rõ ràng là cách làm đắc tội với người khác. Liszt xem ý kiến này của La La là đau đầu, hoàn toàn không muốn nghĩ đến, chỉ luôn mồm trấn áp La La đi nghĩ cách khác tiết kiệm tiền, ví dụ như thay nhà xây dựng rẻ hơn.
La La lo phát ốm, thay nhà xây dựng thì cô không thể làm việc được nữa: một là vì chỗ trống ổ nhớ của DB cho nhân viên rất ít, cô không có hạng mục nào có thể dựa vào, không có nhân viên giàu kinh nghiệm để sai phái, vì thế cô rất cần một nhà xây dựng có năng lực hợp tác tốt và tay nghề giỏi; hai là tầng quản lý của DB yêu cầu rất cao, không phải nhà xây dựng tốt thì ngay mỗi việc tiếp thu và thể hiện ra yêu cầu của tầng quản lý với thiết kế cũng khó.
Cô suy đi tính lại thấy vẫn phải theo cách chữa lại các đồ dùng vốn có và giảm số phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro