Chương 25

Chương 25 – Ngày nghỉ cùng giáo sư

Sau gần một tuần trực liên tục, cuối cùng Jung Min cũng có một ngày nghỉ hiếm hoi.
Cô vừa mới cất áo blouse vào tủ thì tin nhắn từ Baek Kang Hyuk đến:

> “Chuẩn bị trong 20 phút, anh đón.”

Cô cau mày nhắn lại:

> “Đi đâu ạ?”

Anh trả lời gọn lỏn:

> “Hẹn hò. Không được từ chối.”

Jung Min cười khúc khích, nhanh tay thay một chiếc váy midi trắng, tóc buộc nhẹ, thêm chút son môi nhạt. Cô vẫn chưa quen việc được anh rủ đi chơi “đàng hoàng” thế này — trước giờ toàn những buổi gặp vội giữa các ca trực hay lúc cùng ăn mì trong phòng nghỉ.

Khi cô vừa ra khỏi khu nhà, chiếc xe đen quen thuộc đã đỗ sẵn. Baek Kang Hyuk bước ra, sơ mi trắng tay xắn cao, quần âu đen, gương mặt thư thả hơn thường ngày. Anh nhìn cô, mắt khẽ cong:
– Biết ngay em chọn màu trắng. Hợp với em lắm.

Cô hơi ngượng, mím môi:
– Anh còn nói được nữa… hôm nay nhìn anh cũng hiền hơn mọi ngày đó.

Anh bật cười, mở cửa xe cho cô:
– Ừ, hôm nay anh không phải “Giáo sư Baek khó tính” mà chỉ là bạn trai của em thôi.

---

🌳 Công viên và chiếc ghế cũ

Điểm hẹn là công viên nhỏ gần bờ sông — nơi mà hai người từng ngồi tâm sự hôm trước.
Gió nhẹ, lá cây xào xạc, ánh nắng vàng rải khắp lối đi.
Baek Kang Hyuk mua hai ly cà phê, một tay cầm ly của mình, tay kia đút túi quần, dáng anh trông vừa điềm đạm vừa cuốn hút.

Cả hai ngồi xuống chiếc ghế cũ quen thuộc. Jung Min dựa vào anh, khẽ hỏi:
– Giáo sư Baek… à không, anh Baek… nếu em không vào khoa chấn thương, chắc mình chẳng gặp nhau nhỉ?

Anh nhướng mày, giọng chậm rãi:
– Có thể. Nhưng nếu không gặp, anh sẽ thấy thiếu một người cứ hay cãi lời, cứ làm anh mất bình tĩnh suốt ngày.

– Em đâu có cãi... – cô phụng phịu, nũng nịu quay mặt đi.

Anh bật cười, nghiêng người áp môi lên tai cô:
– Có, và anh thích điều đó. Em khiến anh thấy… thật.

Cô quay lại, ánh mắt ngượng ngùng nhưng ấm áp:
– Anh nói mấy câu kiểu này dễ nghiện lắm đó.

– Thì nghiện đi. Anh nghiện em trước rồi. – Anh nói, tay khẽ luồn ra sau lưng cô, kéo cô dựa vào ngực mình.

Cô nghe tim đập nhanh, mặt đỏ lên, lí nhí:
– Ở đây có người nhìn đó, có thể sẽ gặp đồng nghiệp đó...

– Kệ họ. – Anh nói nhỏ, trầm ấm – Ai dám nhìn lâu, anh cho họ trực thêm ba ca.

Cô bật cười thành tiếng, đấm nhẹ vào vai anh:
– Đúng là giáo sư quyền lực của em.

– Không, là người yêu của em. – Anh chỉnh lại, mắt nhìn sâu vào cô – Nhớ đấy, ngoài bệnh viện, anh không phải “Giáo sư Baek”, chỉ là “anh Hyuk” thôi.

Cô gật đầu khẽ, rồi cười tinh nghịch:
– Dạ, anh Hyuk.

Anh nhướn mày:
– Ngoan.

---

🌙 Chiều muộn

Hoàng hôn buông xuống, ánh sáng nhuộm cả bầu trời một màu cam hồng dịu nhẹ.
Hai người vẫn ngồi cạnh nhau, không nói gì, chỉ nghe tiếng gió và nhịp tim hòa cùng nhau.

Jung Min khẽ hỏi, giọng nhỏ như gió thoảng:
– Anh này, nếu sau này… em phải đi thực tập ở bệnh viện khác, anh có nhớ em không?

Anh im lặng vài giây, rồi quay sang nhìn thẳng vào cô, giọng chắc nịch:
– Anh không chỉ nhớ. Anh sẽ đến tận nơi mà đón em về.

Cô ngẩng lên nhìn anh, trong ánh chiều vàng, gương mặt anh hiện rõ từng đường nét — nghiêm nghị, nhưng ẩn dưới đó là sự dịu dàng hiếm thấy.

Anh cúi xuống, khẽ chạm môi mình lên trán cô, rồi nói khẽ:
– Anh yêu em, Jung Min.

Cô mỉm cười, mắt rưng rưng nhẹ, đáp lại thật nhỏ:
– Em cũng yêu anh, giáo sư của em.

> Cả hai ngồi đó, giữa công viên đầy gió, để mặc thế giới xoay tròn còn họ thì chỉ có nhau — bình yên và ngọt ngào đến mức chẳng muốn rời đi.

Sau khi đi dạo quanh công viên, Baek Kang Hyuk đưa Jung Min đến một quán ăn nhỏ ven sông.
Không phải nhà hàng sang trọng, chỉ là một quán nướng bình thường, nhưng lại khiến cô thấy dễ chịu kỳ lạ.

Anh tự tay gắp thịt cho cô, giọng vừa trầm vừa nhẹ:
– Ăn đi, em gầy đi rồi đó.

– Em có gầy đâu, anh nhìn vậy thôi. – Cô cười, rồi cố gắp lại cho anh.
Nhưng vừa đưa tới thì anh cúi đầu ăn luôn miếng thịt từ đũa cô, ánh mắt tinh nghịch.

– Anh… – cô tròn mắt, má ửng hồng – Anh cố tình đó hả?

– Ừ. Anh muốn thử xem vị của em chọn có ngon như vị em hôn hôm qua không.

– Giáo sư Baek! – cô khẽ la nhỏ, nhìn quanh sợ ai nghe thấy.

Anh chỉ nhún vai:
– Ở đây không có sinh viên, không có đồng nghiệp, không ai gọi anh là giáo sư hết. Em có thể thoải mái gọi “anh Hyuk” được rồi.

Cô mím môi, nhỏ giọng gọi:
– Anh Hyuk...

Anh mỉm cười hài lòng, đưa tay vuốt nhẹ lọn tóc xõa xuống vai cô:
– Ngoan. Gọi vậy nghe mềm hơn hẳn.

Bầu không khí trở nên dịu lại. Hai người vừa ăn vừa kể những câu chuyện nhỏ trong khoa: chuyện Jang Mi trốn ca, Kyungwon bị bệnh nhân mắng, chuyện cả đội quân sư bàn tán về “đôi tình nhân công khai của khoa chấn thương”.

Mỗi khi Jung Min kể, anh đều chăm chú nghe, đôi lúc còn khẽ bật cười — nụ cười hiếm hoi mà cả bệnh viện chẳng mấy ai từng thấy.

Khi họ rời quán, trời đã ngả tối. Ánh đèn đường phản chiếu xuống mặt nước, gió sông thổi mát rượi.
Jung Min khẽ rùng mình vì lạnh, anh lập tức cởi áo khoác ngoài khoác lên vai cô, bàn tay vô thức vuốt nhẹ vai cô giữ lại.

– Anh luôn như vậy sao? – cô hỏi nhỏ.
– Như nào? – anh hơi nghiêng đầu.
– Dịu dàng thế này... không giống lúc ở khoa chút nào.

Anh cười, ánh mắt lấp lánh dưới đèn:
– Ở khoa anh là giáo sư. Còn bên em, anh chỉ là người đàn ông đang yêu.

Cô im lặng vài giây, rồi khẽ nói:
– Vậy hôm nay em cho phép anh... được làm người đàn ông đang yêu trọn vẹn nhé.

Anh dừng lại, nhìn cô thật lâu, rồi nhẹ nắm tay cô kéo sát vào lòng mình.
Giọng anh khàn khàn:
– Đừng nói kiểu đó… anh sợ không kìm được đâu.

Cô cười, tựa trán vào ngực anh, nghe tiếng tim anh đập nhanh hơn bình thường.
– Thì em biết mà. Anh của em dù ngoài lạnh lùng nhưng trong ấm áp lắm.

Anh siết tay cô chặt hơn, giọng thấp thoáng bên tai:
– Anh chỉ ấm với mình em thôi, Jung Min à.

Cả hai đứng đó một lúc lâu, giữa đêm se lạnh, chỉ có tiếng gió và nhịp thở hòa vào nhau.
Và khi anh đưa cô về nhà cô, cô quay sang anh, mỉm cười thật khẽ:

– Cảm ơn anh vì hôm nay, giáo sư của em.
– Anh Hyuk, không phải giáo sư. – Anh nhấn mạnh, rồi cúi xuống chạm nhẹ môi mình lên trán cô. – Ngủ ngon, bé con.

Jung Min khẽ cười, mắt ánh lên một tia dịu dàng đến khó tả:
– Ngủ ngon, Anh Hyuk, em yêu anh.

> Cánh cửa nhà khép lại, còn anh đứng đó nhìn theo, môi vẫn vương nụ cười nhẹ.

Với Baek Kang Hyuk, ngày hôm nay không chỉ là buổi hẹn hò — mà là khởi đầu cho một thứ tình cảm anh chẳng còn muốn che giấu nữa.

Hết Chương 25

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro