Chương 26
Chương 27 – Sáng nay, cả khoa dậy cùng tin hot
Sáng sớm hôm sau, Jung Min vừa bước chân vào khu chấn thương, chưa kịp thay áo blouse thì đã nghe tiếng rì rầm khắp phòng nghỉ.
“Ê, ê, tới rồi kìa kìa, cô bé được giáo sư Baek chở về tối qua đó!”
Một giọng quen thuộc cất lên – Jang Mi, vừa nói vừa giơ điện thoại với tấm ảnh mờ mờ ánh đèn đường. Trong ảnh là bóng dáng hai người – một cao lớn, một nhỏ nhắn – đang đi sát nhau dưới ánh đèn vàng.
Kyungwon ôm bụng cười khúc khích:
– Anh không ngờ luôn á, giáo sư Baek mà cũng có ngày bị chụp lén như idol.
– Idol gì, người ta là “nam chính phim ngôn tình y khoa” thì có. – Jang Mi nói, mắt long lanh. – Coi cái dáng ôm áo khoác cho em ấy kìa, trời ơi ngọt muốn tiểu đường luôn!
Jung Min chỉ biết cười trừ, gương mặt đỏ bừng. Cô vừa cất túi, vừa lúng túng nói:
– Hai anh chị làm quá rồi đó, chỉ là đi dạo thôi mà…
Kyungwon nhướng mày, cười nửa miệng:
– Đi dạo mà anh ấy cởi áo khoác cho em, rồi còn cúi đầu chạm trán, rồi còn “bé con, ngủ ngon nhé”?
Câu cuối vừa ra khỏi miệng, Jung Min sững người, còn Jang Mi bật cười ngặt nghẽo:
– Ủa, sao anh Kyungwon biết câu đó?
– Anh nghe ai đó trong phòng trực kể lại á. – Kyungwon đáp tỉnh bơ. – Người ta đi ngang thấy hết.
Jung Min đưa hai tay che mặt:
– Thôi mà… Em chịu thua hai người luôn…
Đúng lúc đó, cánh cửa phòng bật mở. Một bóng áo blouse trắng cao lớn bước vào – Baek Kang Hyuk.
Không khí lập tức im phăng phắc.
Cả phòng chỉ nghe tiếng giày anh vang đều trên nền gạch.
Anh đi ngang qua chỗ Jung Min, tay cầm tập hồ sơ, dừng lại đúng một giây.
Ánh mắt anh liếc sang cô, nụ cười nhàn nhạt thoáng qua:
– Em ăn sáng chưa?
Giọng trầm, ấm, và… có gì đó khiến cả phòng chết lặng.
Jung Min lí nhí:
– Dạ… chưa ạ.
Anh gật đầu:
– Lát nữa tôi dẫn em đi ăn.
Câu nói đơn giản, nhưng khiến đội quân sư đồng loạt há hốc.
Kyungwon ho sặc nước, Jang Mi thì cố nín cười đến mức đỏ mặt, còn mấy bác sĩ trẻ phía sau thì nhìn nhau như vừa xem phim tình cảm ngoài đời thực.
Baek Kang Hyuk không để ý gì cả, anh chỉ quay sang giao vài chỉ thị công việc rồi rời đi, dáng đi thẳng, phong thái lạnh lùng vốn có.
Nhưng cái cách anh nói “tôi dẫn em đi ăn” vẫn còn vang trong đầu mọi người.
Jang Mi chống cằm thở dài:
– Cái cách ổng nói “tôi” nghe mà tim em nhói luôn á.
Kyungwon phụ họa:
– Còn “em” thì tan chảy liền. Anh hiểu sao Jung Min mê ổng.
Jung Min cắn môi, khẽ nói:
– Thôi, đừng chọc em nữa mà…
Jang Mi cười gian:
– Không chọc thì uổng. Mà nè, kể thật đi, tối qua ổng nói gì với em ở bờ sông?
Jung Min do dự một chút, rồi cười nhẹ:
– Anh ấy bảo… “Anh chỉ ấm với mình em thôi.”
Câu nói vừa dứt, cả phòng im lặng rồi đồng loạt:
– AAAAAAA!!!
Kyungwon vỗ đùi đánh “đét”:
– Xong, tiêu rồi! Cả khoa này tan chảy luôn!
Jang Mi cười không ngớt:
– Rồi xong, từ nay gọi em là “phu nhân giáo sư Baek” luôn được chưa?
– Thôi màaa… – Jung Min đỏ mặt, vội vàng rời khỏi phòng để chạy ca sáng. Nhưng trong lòng cô, một niềm hạnh phúc nhỏ cứ âm ỉ lan tỏa.
Giữa buổi sáng, khi cô đang ghi chú bệnh án, điện thoại rung lên.
Tin nhắn từ Baek Kang Hyuk:
> “Khi nào xong ca thì nhắn tôi. Đừng ăn vặt linh tinh. Tôi đợi ở quán cà phê cũ.”
Jung Min khẽ mỉm cười, tim đập nhanh.
Cô trả lời ngắn gọn:
> “Dạ. Em sẽ tới.”
Bên ngoài hành lang, Jang Mi và Kyungwon nhìn thấy cảnh Jung Min nhắn tin xong mà mặt hồng lên như quả cà chua.
Jang Mi huých tay Kyungwon:
– Thấy chưa, con bé này dính sâu rồi.
Kyungwon gật gù:
– Mà tính ra, giáo sư Baek giờ khác xưa ghê á. Trước đây khó ưa, giờ nhìn cái mặt thôi cũng biết đang yêu người ta.
Jang Mi cười:
– Tình yêu đó, anh à. Nó biến cả giáo sư lạnh lùng thành người đàn ông biết mỉm cười mỗi sáng.
Kyungwon chống cằm, lẩm bẩm:
– Còn biến cả khoa chấn thương thành “phòng phát sóng phim tình cảm Hàn Quốc mỗi ngày” nữa chứ.
Hai người nhìn nhau, rồi phá ra cười.
Trong khi đó, ở quán cà phê nhỏ ven đường, Baek Kang Hyuk ngồi chờ.
Anh đặt điện thoại xuống, ánh mắt lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe môi khẽ cong.
Với người khác, buổi sáng chỉ là khởi đầu cho một ngày bận rộn.
Nhưng với anh, đó là khởi đầu của một thói quen mới — chờ đợi một người con gái nhỏ bước vào tim mình, mỗi ngày một sâu hơn.
> Chương 27 kết thúc.
“Và từ hôm ấy, chẳng ai trong khoa chấn thương còn dám gọi giáo sư Baek là ‘lạnh lùng’ nữa — vì tất cả đều biết, anh chỉ lạnh với thế giới, ngoại trừ một người.”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro