Chương 28

Chương 28 – Ca trực đêm và cơn ghen của giáo sư

Buổi tối, bệnh viện vẫn sáng đèn như ban ngày.
Jung Min nhận ca trực đêm cùng khoa chấn thương, còn giáo sư Baek Kang Hyuk thì ở phòng họp tầng năm, đang xem lại hồ sơ bệnh án.
Đêm nay, trời mưa nhẹ. Gió thổi qua hành lang khiến không khí có phần lạnh lẽo, nhưng trong lòng Jung Min lại lạ lắm — một phần háo hức, phần khác vì biết anh cũng đang trực cùng khoa.

Cô vừa sắp xếp lại bàn trực, vừa nghe tiếng bước chân vang đều phía sau.
Cô quay lại, bắt gặp ánh mắt quen thuộc ấy.

– Anh chưa về à? – Cô hỏi, khẽ cười.

– Trực cùng em, sao về được. – Anh đáp gọn, giọng trầm đặc trưng.

Cô giật mình, rồi khẽ cười. – Anh cũng trực ca này hả?
– Ừ. Đêm nay bệnh nhân đông, tôi ở lại phụ mấy ca nặng. – Anh đáp, cởi áo blouse ngoài treo lên ghế, bước lại bàn cô.
Ánh mắt anh lướt qua tách cà phê nóng mà cô pha sẵn, môi khẽ cong. – Cho tôi hả?

– Em đâu biết anh ở đây mà pha… – Cô nói nhỏ, nhưng vẫn đẩy cốc qua. – Uống đi, kẻo nguội.

Anh không nói gì thêm, chỉ nhìn cô thật lâu rồi mới cầm lấy.
Trong mắt anh, cô đang lúi húi sắp xếp dụng cụ y tế, gương mặt nghiêng nghiêng, mái tóc cột cao để lộ phần cổ trắng mảnh khảnh.
Đẹp đến mức khiến anh không muốn ai nhìn thấy ngoài mình.

Một lúc sau, cửa phòng trực bật mở.
Một bác sĩ trẻ – Kyungwon, bước vào, tay cầm hồ sơ.

– Jung Min, giúp anh chút được không? Bệnh nhân phòng 503 vừa mới tỉnh, anh cần người hỗ trợ đo lại huyết áp và kiểm tra phản ứng thuốc.

– Dạ được, để em qua liền. – Cô nói nhanh, rồi quay sang Baek Kang Hyuk. – Em đi chút nha.

Anh chỉ khẽ gật đầu, nhưng ánh mắt thì trầm xuống rõ rệt.
Từ lúc Jung Min bước ra khỏi phòng, anh vẫn ngồi đó, nhìn tách cà phê nguội dần.
Mí mắt khẽ động.

Năm phút.
Mười phút.
Rồi hai mươi phút trôi qua, cô vẫn chưa quay lại.

Baek Kang Hyuk đứng dậy, khoác lại áo blouse, bước nhanh ra hành lang.
Tiếng giày vang đều, sắc lạnh, khiến mấy y tá đi ngang phải né vội.

Anh rẽ qua phòng 503.
Cửa mở hé. Bên trong, Jung Min đang cười nói nhỏ nhẹ với Kyungwon trong lúc giúp anh ghi chép.

Kyungwon cúi người sát cô, chỉ vào bảng đo:
– Em xem, kết quả thế này là ổn rồi đúng không?

Cô mỉm cười:
– Vâng, nhưng em nghĩ vẫn nên theo dõi thêm vài giờ nữa.

Từ ngoài cửa, giọng trầm lạnh của Baek Kang Hyuk vang lên:
– Hai người bàn gì mà lâu thế?

Cả hai cùng giật mình.
Jung Min quay lại, thấy anh đứng ở ngưỡng cửa, tay đút túi áo, gương mặt không biểu cảm — nhưng ánh mắt thì rõ ràng có chút… lạnh hơn thường ngày.

– À… giáo sư, tụi em vừa kiểm tra xong. – Kyungwon đáp, có phần lúng túng. – Em nhờ bác sĩ Jung Min phụ thôi, vì ca này hơi nhạy cảm…

– Tôi thấy rồi. – Anh nói chậm rãi, bước vào. – Ca nhạy cảm mà cần đứng sát vậy sao, bác sĩ Kyungwon?

Không khí trong phòng thoáng căng thẳng.
Kyungwon cười gượng:
– Dạ… không có gì đâu giáo sư, em xin phép đi xem bệnh nhân khác.

Anh gật nhẹ. Kyungwon vội rời đi.

Còn lại hai người.

Cô nhìn anh, khẽ nhíu mày:
– Anh làm gì vậy? Anh vừa làm anh Kyungwon sợ chết khiếp đấy.

– Tôi chỉ hỏi bình thường thôi. – Anh đáp, giọng bình thản nhưng mắt vẫn không nhìn cô.

– Bình thường mà nhìn người ta như muốn mổ sống à?

Anh quay lại, ánh mắt sâu thẳm:
– Tôi không thích thấy em cười với ai khác như thế.

Cô sững người.
Một giây im lặng.
Rồi cô bật cười khẽ:
– Anh… ghen à?

Anh không trả lời.
Chỉ tiến lại gần, từng bước, cho đến khi cô phải ngẩng lên nhìn anh.
Khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài cm.

Anh cúi đầu, giọng trầm khàn:
– Em nghĩ sao?

– Em nghĩ… – Cô nói nhỏ, mắt cong cong. – Là anh đang ghen thật đó.

– Tôi có quyền. – Anh đáp ngay. – Em là của tôi mà.

– Nhưng tụi em chỉ làm việc thôi…

– Tôi biết. – Anh cắt ngang, giọng thấp hơn. – Nhưng tôi không kiểm soát được cảm xúc của mình khi thấy người khác lại gần em.

Cô nhìn anh, lòng vừa buồn cười vừa thương.
Giáo sư Baek Kang Hyuk nghiêm khắc, lạnh lùng mà giờ lại nói chuyện như đứa trẻ đang giận.

Cô khẽ đưa tay lên, chạm nhẹ vào ngực áo anh:
– Em biết anh hay lo, nhưng em đâu có nhìn ai khác ngoài anh đâu.

Anh khẽ nắm lấy tay cô, siết lại:
– Giữ lời nhé.

– Dạ. – Cô đáp nhỏ, cười dịu dàng. – Giờ anh hết giận chưa?

– Chưa. – Anh đáp, giọng khàn. – Vẫn còn chút.

– Vậy em phải làm sao cho anh hết đây? – Cô nghiêng đầu hỏi.

Anh cúi xuống, môi anh dừng ngay sát tai cô, giọng thấp đến mức khiến tim cô đập thình thịch:
– Tối nay… ở lại phòng trực của tôi.

– Giáo sư… – Cô đỏ mặt.

Anh chỉ khẽ cười, nhẹ nhõm hơn, rồi cúi xuống đặt lên trán cô một nụ hôn:
– Đùa thôi. Nhưng nếu em ở lại, tôi không phản đối.

Cô đánh nhẹ anh một cái:
– Lúc nào cũng trêu người ta.

Anh cười khẽ, mắt ánh lên chút ấm áp hiếm có.
– Vì tôi yêu em, Jung Min à. Không trêu thì nhớ chết mất.

Cô nhìn anh, khẽ mỉm cười, rồi tựa đầu lên ngực anh một lúc lâu, để mặc cho cơn ghen của anh tan ra giữa hơi ấm quen thuộc ấy.

> Kết chương 29

“Tình yêu của họ không ồn ào, nhưng có đủ sự chiếm hữu và dịu dàng để khiến cả đêm dài trực mệt mỏi trở thành một kỷ niệm ấm áp khó quên.”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro