Chương 31

Chương 31: Khoảnh Khắc Chia Xa

Sáng thứ hai.
Không khí trong khoa chấn thương khác lạ hẳn. Cái nhộn nhịp thường ngày bỗng im lặng, chẳng ai buồn nói nhiều. Ai cũng biết hôm nay là ngày Jung Min rời đi.

Phòng nghỉ nhân viên ngập mùi cà phê và tiếng thở dài.
Jang Mi ngồi trên ghế, tay chống cằm, mắt lướt nhìn đồng hồ rồi lại nhìn túi hành lý nhỏ đặt bên cạnh Jung Min.

– Vậy là đi thật rồi hả? – Jang Mi hỏi, giọng nửa trách nửa buồn.

Jung Min cười nhẹ, gật đầu:
– Dạ, ba tháng thôi mà. Trôi nhanh lắm.

– Nói vậy chứ anh thấy từ lúc có quyết định tới giờ, người chịu khổ nhất là giáo sư Baek đấy. – Kyungwon chen vào, vừa nói vừa xoa trán. – Hôm qua anh lỡ nói với giáo sư là “ba tháng ngắn thôi mà”, ổng nhìn anh kiểu muốn mổ sống luôn ấy.

Cả phòng bật cười, nhưng nụ cười lẫn cả sự chùng xuống.
Ai cũng biết mối quan hệ giữa giáo sư và Jung Min sâu sắc đến mức nào.

Jang Mi khẽ dựa lưng vào tường, nói nhỏ:
– Hôm qua chị thấy anh ấy đứng ngoài hành lang phòng trực suốt buổi tối. Chắc chưa chấp nhận nổi việc em phải đi.

Jung Min mím môi, đôi mắt cụp xuống.
– Em biết… anh ấy giận. Nhưng em không muốn anh ấy vì chuyện này mà lại xung đột với giám đốc. Anh ấy có thể mất nhiều hơn em.

– Em lo cho anh ấy như vậy, bảo sao ổng không say em tới mức mất bình tĩnh. – Kyungwon thở ra, nhìn cô đầy cảm thông. – Thôi, để anh chị tiễn em ra cổng.

Cô gật đầu, khẽ thu dọn lại túi xách, quay nhìn quanh phòng một lượt.
Mọi thứ quen thuộc đến mức chỉ cần liếc qua là nhớ – góc bàn nơi cô và giáo sư từng ăn mì đêm, chiếc ghế sofa nơi anh từng ngủ gục sau ca phẫu thuật, tấm bảng trắng còn dòng chữ anh viết dở: “Không được bỏ bữa.”

Một thoáng nghẹn nơi cổ.

Trước khi ra khỏi khoa, cô khẽ dừng lại trước cửa phòng trực của anh.
Cửa đóng, ánh đèn bên trong tắt.
Cô biết, sáng nay anh có ca mổ sớm, nhưng lòng vẫn hy vọng anh sẽ ra tiễn.

Tay cô chạm khẽ vào tay nắm cửa, do dự vài giây, rồi nhẹ đẩy vào.

Phòng trống.
Chỉ có chiếc áo blouse trắng anh để lại trên ghế, còn vương mùi nước hoa nhè nhẹ, và tập hồ sơ bệnh án anh hay cầm vẫn mở nửa chừng.
Trên bàn, một tờ giấy gấp đôi, ghi vội bằng nét chữ quen thuộc:

> “Ba tháng thôi. Đừng quên ăn sáng, đừng có rộn bên đó quá mà quên anh Hyuk của em.”
– K.H.

Cô mím môi, nụ cười lẫn nước mắt.
– Em sẽ không quên đâu, giáo sư à.

Khi bước ra sảnh bệnh viện, đội quân sư đã đứng chờ.
Jang Mi vẫy tay lia lịa:
– Đi cẩn thận nha con bé! Gọi video mỗi tối nghe chưa!

Kyungwon cười:
– Với lại nhớ nhắn tin cho giáo sư thường xuyên, ổng mà không nghe tin là lại nổi khùng, tụi này khổ lây đấy!

Cô bật cười, xoa vai hai người.
– Biết rồi mà. Mấy anh chị trông anh ấy giúp em với nhé.

Jang Mi chép miệng:
– Ừ, trông thì trông, nhưng giáo sư Baek mà nhớ em là tụi này cũng chỉ biết chịu thôi. Anh ấy không nói gì, chỉ im lặng mà cái không khí nó… lạnh như băng ấy.

Jung Min bật cười, rồi nhẹ cúi đầu chào mọi người.
Cô vừa quay lưng thì bỗng nghe tiếng ai đó gọi khẽ:

– Jung Min!

Giọng ấy…
Tim cô khựng lại.

Cô quay ra – Giáo sư Baek Kang Hyuk đang đứng cách vài mét, khoác áo blouse trắng, tóc hơi rối, ánh mắt sâu và mệt mỏi.
Anh vừa hoàn thành ca mổ xong, mồ hôi còn ướt nơi trán, nhưng vẫn chạy ra chỉ để kịp nhìn thấy cô.

Mọi người tự động lùi lại, nhường khoảng trống cho hai người.

Cô bước lại gần, nở nụ cười nhẹ:
– Anh không nghỉ chút nào sao?

– Không nghỉ được. – Anh đáp nhỏ, ánh mắt nhìn cô không rời. – Sợ nếu nghỉ, sẽ không kịp nhìn thấy em đi.

Câu nói ấy khiến ngực cô như nghẹn lại.

Anh tiến thêm một bước, giọng khàn khàn:
– Ba tháng thôi, phải không?

– Vâng.

– Tôi không thích con số đó.

Cô bật cười khẽ, rồi ngẩng lên nhìn anh:
– Nhưng em sẽ về mà. Anh phải tin em chứ đúng không nè?.

Anh thở dài, đôi mắt anh tràn đầy thứ cảm xúc hỗn loạn – vừa thương, vừa giận, vừa sợ mất.
– Tôi tin em… chỉ là, không quen cảm giác này. Cả bệnh viện này, mọi nơi đều có hình bóng em. Em đi rồi, chắc tôi sẽ thấy trống lắm.

– Vậy thì anh phải làm việc nhiều hơn nhưng phải nghỉ ngơi, đừng để trống. – Cô nói, cố giữ giọng nhẹ nhàng.

Anh mỉm cười, cúi xuống, thì thầm sát tai cô:
– Làm sao mà không để trống được, khi người tôi yêu đang rời khỏi tầm tay chứ?

Cô mím môi, mắt cay cay.
Một giây sau, anh khẽ nắm tay cô, thật chặt.
– Đi đi, kẻo trễ. Tôi không tiễn ra ngoài được. Nếu nhìn em quay lưng, chắc tôi không giữ được bình tĩnh mất.

– Dạ… – Cô gật đầu, mắt rưng rưng. – Em sẽ gọi cho anh khi đến nơi.

– Nhớ đấy.

Cô gật đầu, rồi chậm rãi quay lưng.
Mỗi bước đi đều nặng nề.
Phía sau, cô nghe tiếng anh hít thật sâu, như cố kìm lại thứ gì đó trong lồng ngực.

Khi Jung Min đã khuất bóng, Jang Mi nhìn sang giáo sư.
Anh đứng yên, ánh mắt trân trân về khoảng không trước mặt. Không ai nói gì, chỉ có tiếng gió thổi qua hành lang.

Kyungwon khẽ nói:
– Giáo sư… anh ổn chứ?

Anh không trả lời, chỉ khẽ gật đầu, rồi xoay người bước vào trong.
Trước khi khuất sau cánh cửa, anh nói nhỏ, gần như chỉ đủ để chính mình nghe thấy:

– Cố mà học tập bên đó cho giỏi vào, Ju Jung Min. Tôi đợi em về.

Buổi chiều hôm đó, cả khoa chấn thương vẫn bận rộn như mọi ngày.
Chỉ có một điều khác biệt – trong phòng trực của giáo sư, có một khung hình nhỏ vừa được đặt lên bàn.
Tấm ảnh chụp vội hôm buổi họp mặt đội quân sư, Jung Min ngồi bên cạnh anh, cười rạng rỡ.

Anh ngồi lặng nhìn tấm ảnh thật lâu.
Rồi khẽ chạm tay lên nụ cười ấy, thì thầm:
– Đừng khiến tôi đếm từng ngày, Jung Min à. Ba tháng thôi…

Ánh hoàng hôn nghiêng vào qua khung cửa sổ, rọi lên khuôn mặt anh.
Giữa bao bộn bề công việc, một người đàn ông tưởng chừng mạnh mẽ nhất bệnh viện ấy, bỗng trở nên yếu lòng chỉ vì một cô gái.

> Kết chương 31:
“Yêu xa không đáng sợ, đáng sợ là khi nhớ mà không thể gặp.
Nhưng với Jung Min và Baek Kang Hyuk, nhớ chính là bằng chứng rằng trái tim họ vẫn thuộc về nhau.”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro