Chương 32

Chương 32: Khi Em Không Ở Đây

Từ ngày Jung Min rời khoa chấn thương để sang nơi khác thực tập, bệnh viện như trở nên nặng nề hẳn.
Không khí căng như dây đàn.
Và nguyên nhân… thì ai cũng biết là Giáo sư Baek Kang Hyuk.

Không còn nụ cười nhạt nhẽo mỗi khi cô đi ngang.

Không còn giọng trầm nhẹ “em ăn sáng chưa?” mỗi buổi sớm.

Chỉ còn những câu mệnh lệnh sắc như dao mổ, và ánh nhìn khiến ai nấy đều lạnh sống lưng.

Sáng thứ ba, trong phòng phẫu thuật.
Tiếng giáo sư Baek vang lên, dứt khoát và lạnh đến mức cả nhóm bác sĩ nội trú chỉ biết cúi đầu.

– Ai là người chuẩn bị bệnh án ca này?

– Dạ, là em ạ. – Kyungwon rụt rè đáp.

– Em à? – Anh nheo mắt, giọng đanh lại. – Thế cậu chuẩn bị kiểu gì mà đến giờ còn thiếu xét nghiệm máu?

– Dạ… em tưởng điều dưỡng...

– Tưởng? – Anh nhướng mày. – Trong phòng mổ mà dùng từ “tưởng”? Vậy nếu bệnh nhân chết, cậu cũng “tưởng là cứu kịp” à?

Cả phòng im phăng phắc.
Kyungwon cúi gằm mặt, không dám nói gì.
Chưa bao giờ anh thấy giáo sư đáng sợ đến thế — và thật ra, chẳng ai muốn nói ra, nhưng tất cả đều nhớ Jung Min, vì chỉ có cô mới kiềm được anh.

Jang Mi ở bên ngoài nhìn qua lớp kính, lẩm bẩm:
– Trời ơi, Jung Min ơi, mau về đi… tụi này chịu hết nổi rồi…

Buổi trưa, tại phòng họp khoa.
Giáo sư Baek ngồi đầu bàn, xem báo cáo ngân sách tháng.
Mọi người ngồi im phăng phắc, không ai dám ăn hay nói nửa lời.

Jang Mi cố phá bầu không khí, cười gượng:
– Giáo sư, dạo này anh khỏe không ạ?

Anh không ngẩng đầu, chỉ đáp cụt ngủn:
– Ổn.

Cô nhìn Kyungwon, ra hiệu “hỏi tiếp đi”, nhưng cậu ta sợ đến mức nuốt nước bọt rồi thôi.

Một phút im lặng trôi qua.
Giáo sư đặt mạnh xấp hồ sơ xuống bàn:
– Ai soạn phần dự trù vật tư?

– Dạ… là em. – Một bác sĩ trẻ run run đứng dậy.

– Viết lại. Toàn sai. Cậu định để bệnh nhân dùng băng gạc loại này à? Đây là loại hết hạn ba tháng trước.

Anh nói không lớn, nhưng mỗi chữ như đâm thẳng vào tai người nghe.
Không ai dám phản ứng.

Chỉ có Jang Mi thở dài, khẽ nói nhỏ đủ để Kyungwon nghe:
– Thấy chưa. Không có Jung Min, ổng trở lại mode “Baek Quỷ Dữ” rồi.

Kyungwon gật đầu, thì thầm:
– Hồi Jung Min ở đây, chỉ cần cô nhóc bước vào là ổng dịu hẳn, còn bây giờ… nhìn ai cũng muốn gây sự.

Chiều hôm đó, cả khoa bận rộn với một ca phẫu thuật gãy xương phức tạp.
Mọi người gần như chạy không kịp thở, vì giáo sư yêu cầu từng chi tiết đều phải hoàn hảo.

Khi ca mổ kết thúc, đồng hồ đã chỉ gần 9 giờ tối.

Ai nấy kiệt sức, nhưng anh vẫn ngồi trước máy tính, xem lại toàn bộ hồ sơ.
Jang Mi bước tới, nhẹ giọng:
– Giáo sư, anh nghỉ chút đi ạ. Ca mổ thành công rồi.

– Tôi chưa kiểm tra xong.

– Nhưng giáo sư à, anh mổ từ sáng tới giờ, chưa ăn gì hết...

Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn sắc lạnh:
– Cô rảnh lắm à, Jang Mi? Nếu rảnh thì xem giúp tôi phần bệnh án đi, đừng quan tâm chuyện riêng của tôi.

Cô khựng lại, rồi im lặng quay đi.
Vừa ra tới cửa, Kyungwon chờ sẵn, hỏi nhỏ:
– Sao rồi?

– Còn sao nữa… bị dằn mặt chứ sao. – Cô thở dài. – Thật ra em chỉ lo cho giáo sư ấy, nhưng nhìn cách anh ấy phản ứng là biết rồi — đang dằn vặt.

Kyungwon gãi đầu:
– Dằn vặt gì chứ?

– Nhớ Jung Min. – Cô đáp gọn, mắt nhìn về phía phòng trực nơi ánh đèn vẫn sáng. – Mỗi lần giận dữ, thật ra là mỗi lần giáo sư đang nhớ bé con của giáo sư  đó trời.

Đêm khuya.
Cả khoa đã vắng người, chỉ còn mình giáo sư Baek ngồi lại.
Anh dựa lưng vào ghế, tay đặt lên bàn phím nhưng không gõ được gì.

Trên màn hình, tin nhắn chưa gửi hiện rõ:

> “Em ngủ chưa?”

Anh nhìn dòng chữ ấy thật lâu, rồi xóa đi.
Lại gõ lại.

> “Hôm nay mệt không?”
Rồi cũng xóa tiếp.

Cuối cùng, anh chỉ để lại một dòng ngắn gọn:

> “Đừng quên ăn sáng, và nhớ mặc áo ấm.”

Anh gửi đi, rồi dựa đầu vào tay, khẽ thở dài.
Một giây, hai giây, rồi điện thoại rung lên.

Jung Min:

> “Dạ em biết rồi ạ. Anh cũng đừng thức khuya, hôm nay mổ nhiều rồi mà.”
“À, em nhớ anh.”

Anh khựng lại.
Một nụ cười nhẹ thoáng qua nơi khóe môi.
Nụ cười đầu tiên sau nhiều ngày.

Anh tựa người ra ghế, khẽ lẩm bẩm:
– Cô bé này… đúng là liều thuốc của tôi.

Sáng hôm sau, ai cũng ngạc nhiên khi giáo sư bước vào khoa với tâm trạng… khác hẳn.
Không còn cáu bẳn, không quát mắng ai.
Thậm chí, anh còn nói nhỏ nhẹ khi xem hồ sơ.

Kyungwon tròn mắt, thì thầm với Jang Mi:
– Ê, ổng lại nhắn tin với Jung Min rồi phải không?

Jang Mi cười khúc khích:
– Ừ, chắc chắn luôn. Cứ sau mỗi tin nhắn là ổng dịu hẳn ra, khoa mình yên bình được tầm nửa ngày.

Kyungwon chép miệng:
– Vậy là tính ra bình yên của khoa chấn thương phụ thuộc vào một người tên Jung Min hả?

– Chính xác. – Jang Mi cười. – Và đáng sợ là ổng cũng biết điều đó.

---

> Kết chương 32:
“Không ai có thể làm dịu cơn giận của Baek Kang Hyuk – ngoại trừ Jung Min.
Cô không ở đây, nhưng chỉ một tin nhắn ‘em nhớ anh’ cũng đủ khiến thế giới của anh mềm lại.”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro