Chương 33
Chương 33: Cuộc Gọi Làm Dịu Cơn Giận
Buổi sáng hôm ấy, khoa chấn thương lại hứng thêm một cơn thịnh nộ mới.
Giáo sư Baek Kang Hyuk đang họp với toàn bộ ê-kíp phẫu thuật và điều dưỡng về vấn đề thống nhất quy trình mổ. Không khí trong phòng họp nặng đến mức chỉ cần một cái ho cũng khiến người ta lạnh sống lưng.
Trên bàn, hàng loạt tài liệu được anh gạch đỏ chi chít.
Giọng anh trầm, gằn từng chữ:
– Tôi hỏi lại, ai duyệt danh sách ca mổ hôm nay?
– Dạ… là em, giáo sư… – Một bác sĩ nội trú lắp bắp.
– cậu hả? Thế em đọc cái này chưa? – Anh đẩy xấp giấy về phía người đó. – Ghi chú rõ ràng “bệnh nhân dị ứng với thuốc gây tê nhóm ester” mà cậu vẫn để thuốc đó vào danh mục. Cậu định giết người à?
Cả phòng im phăng phắc.
Không khí ngột ngạt đến mức có thể nghe rõ tiếng tim đập của từng người.
Jang Mi ngồi ở góc phòng, khẽ thở dài, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất:
Giá như Jung Min còn ở đây…
Đúng lúc ấy — ting ting — một âm thanh quen thuộc vang lên.
Tiếng chuông video call.
Baek Kang Hyuk nhíu mày, giọng gắt lên:
– Ai để điện thoại reo trong giờ họp vậy? Tôi đã nói rõ là phải tắt hết chuông mà!
Mọi người tái mặt, cúi gằm xuống.
Jang Mi liếc nhìn quanh, rồi nhỏ giọng nói:
– Dạ… là điện thoại của giáo sư ạ.
Anh khựng lại, nhìn xuống bàn.
Trên màn hình điện thoại hiện rõ tên người gọi: “Bé Yêu Của Kang Hyuk💗”.
Giọng gắt vừa rồi lập tức tan biến.
Anh đưa tay bấm nghe, giọng trầm dịu hẳn đi:
– Alo, em à?
Màn hình hiện lên gương mặt tươi tắn của Jung Min, tóc buộc gọn, đôi mắt cong cong vì cười.
– Dạ, em chào giáo sư~ em đang nghỉ giải lao nên gọi hỏi anh ăn sáng chưa thôi.
– Anh đang họp, nhưng… – Anh cười nhẹ, liếc cả phòng – …chắc xong luôn rồi.
Nói rồi anh nhìn mọi người:
– Giải tán đi, họp đến đây là đủ. Ai sai thì tự kiểm điểm lại, chiều nộp báo cáo.
Cả phòng thở phào, như vừa thoát nạn.
Jang Mi cùng Kyungwon nhìn nhau, cố nén cười.
Đúng là chỉ cần một cuộc gọi thôi là hóa giải cơn giận cấp độ thảm họa.
Baek Kang Hyuk cầm điện thoại đứng dậy, vừa đi vừa nói:
– Ừ, em chờ chút. Anh về văn phòng nói chuyện cho yên. Ồn quá ở đây.
Anh rảo bước nhanh ra khỏi phòng họp, để lại cả khoa trong trạng thái ngỡ ngàng và… biết ơn sâu sắc đến Jung Min.
---
Về tới phòng trực, anh ngồi xuống ghế, đặt điện thoại trên bàn, điều chỉnh lại góc quay.
– Giờ thì nói đi, cô gái khiến tôi phá cả cuộc họp chỉ vì một cú gọi.
Jung Min phì cười:
– Trời ơi, em có biết đâu anh đang họp, em chỉ muốn hỏi anh ăn sáng chưa thôi.
– Em gọi đúng lúc lắm. – Anh gác tay lên trán, giọng thấp trầm nhưng dịu hẳn – Lúc đó anh đang muốn quát cả bệnh viện đấy.
– Quát gì dữ vậy ạ? – Cô tròn mắt.
– Bọn nó làm sai, mà… – Anh dừng lại, ánh mắt mềm đi – Thấy em gọi là hết giận luôn.
Cô che miệng cười, ánh nắng ngoài cửa sổ hắt lên gương mặt cô, làm tim anh chậm một nhịp.
– Em gọi chỉ để hỏi anh ăn sáng chưa mà thôi ạ.
– Chưa. Nhưng giờ thấy em là đủ no rồi.
– Giáo sư Baek! – Jung Min đỏ mặt, la khẽ.
– Tôi nói thật. – Anh cười, ngả người ra ghế – Lâu lắm rồi mới thấy em cười.
– Tại ở khoa mới hơi mệt… nhưng ổn rồi ạ.
– Ổn là tốt. Mà này, nếu ở đó ai dám bắt nạt, thì phải gọi cho tôi đấy.
– Dạ biết rồi ạ~
Anh nhìn cô một lúc, giọng trầm xuống:
– Tôi nhớ em.
Jung Min im lặng vài giây, rồi cười nhẹ:
– Em cũng nhớ anh, giáo sư Baek.
Anh khẽ nhắm mắt, thở ra thật chậm.
Giọng anh trầm khàn, như chỉ dành riêng cho cô:
– Lần sau đừng gọi lúc tôi đang họp, không là tôi bỏ cả buổi mà về luôn đấy.
– Vậy lần sau em gọi trước giờ họp nha, anh khỏi cáu với ai nữa.
– Ừ, gọi lúc nào cũng được… miễn là em đừng quên tôi là được.
Màn hình rung khẽ khi cô gật đầu, môi cười nhẹ.
Anh nhìn hình cô thêm vài giây nữa mới nỡ tắt máy.
Sau khi cuộc gọi kết thúc, Baek Kang Hyuk vẫn ngồi lặng trong phòng trực.
Trên màn hình điện thoại vẫn còn hiển thị khung hình nhỏ nơi Jung Min vừa vẫy tay chào anh.
Ánh sáng từ màn hình phản chiếu lên khuôn mặt anh – thứ ánh sáng hiếm hoi khiến anh mỉm cười thật lòng.
Anh dựa người ra sau ghế, khẽ thở ra một hơi dài.
Cả buổi sáng đầy căng thẳng như vừa tan biến cùng với tiếng cười trong trẻo ấy.
Anh lắc đầu cười nhẹ, giọng khàn khàn tự nói:
– Cái con bé này… đúng là chỉ biết cách khiến người ta mất lý trí thôi.
Ngoài hành lang, Jang Mi và Kyungwon vẫn đứng canh cửa, nghe loáng thoáng tiếng anh nói chuyện khi nãy, giờ chỉ biết nhìn nhau cười.
Kyungwon thở phào, thì thầm:
– Đó, thấy chưa. Gọi một cuộc thôi mà ổng như người khác liền.
Jang Mi gật đầu, vừa viết ghi chú vừa nói:
– Cứ đà này, khoa mình chắc sắp được yên thân một thời gian rồi.
– Mong là lâu lâu em Jung Min gọi một cái, cho bọn mình thở chứ không chắc tụi mình bị stress tập thể mất.
Cánh cửa phòng trực mở ra, giáo sư Baek bước ra với gương mặt… hiếm hoi thấy được nụ cười.
Không còn vẻ cau có, không còn tiếng đập bàn, mà thay vào đó là dáng vẻ trầm ổn, thậm chí có phần… vui vẻ.
Jang Mi và Kyungwon lập tức đứng nghiêm:
– Chào Giáo sư ạ!
Anh gật nhẹ, giọng trầm ấm lạ thường:
– Mọi người làm việc đi. Bỏ qua chuyện sáng nay. Tôi hơi… nóng tính rồi.
Hai người nhìn nhau, trong lòng đồng loạt dấy lên một suy nghĩ:
Jung Min đúng là “bùa hộ mệnh” thật rồi.
Baek Kang Hyuk đi dọc hành lang, ánh mắt vô thức liếc nhìn về phía cửa sổ – nơi buổi sáng Jung Min thường đứng chờ anh trước khi vào ca trực.
Khoảng trống đó giờ chỉ còn lại ánh nắng và một tách cà phê nguội lạnh.
Anh khẽ dừng lại, ánh nhìn dịu đi:
– Em mà ở đây chắc lại cằn nhằn “ai biểu quát người ta dữ vậy”.
Anh mỉm cười, lắc đầu, rồi tiếp tục bước đi.
Trở về văn phòng, anh mở laptop, nhìn đống hồ sơ chất chồng mà bỗng nhiên… chẳng thấy khó chịu như mọi ngày nữa.
Tay anh mở phần mềm chat nội bộ bệnh viện, ngón tay dừng lại trên tên cô – “Bé Yêu Của Kang Hyuk💗”.
Một lúc lâu, anh gõ:
> “Em xong ca chiều chưa? Nhớ nghỉ sớm, đừng thức khuya.”
Tin nhắn gửi đi, chưa đầy một phút sau, Jung Min đã phản hồi:
> “Dạ, em đang sắp xếp hồ sơ nè~ còn giáo sư đừng quát ai nữa đó nha.”
Anh nhìn tin nhắn, khóe môi khẽ cong.
> “Nếu em cứ nhắn như này thì anh hiền cả đời cũng được.”
Cô gửi lại một icon trái tim, rồi dòng chữ:
> “Thương anh.”
Khoảnh khắc đó, anh tựa đầu vào ghế, nhắm mắt lại, khẽ cười.
Từ một người từng xem công việc là tất cả, giờ chỉ cần một tin nhắn ngắn gọn từ cô cũng đủ khiến anh mềm lòng.
Chiều hôm đó, cả khoa chấn thương ngạc nhiên khi thấy giáo sư Baek chủ động đi kiểm tra từng phòng bệnh, giọng nói nhẹ hơn hẳn, thậm chí còn dặn dò mọi người cẩn thận thay vì la hét như thường lệ.
Kyungwon nhỏ giọng nói với Jang Mi khi thấy anh bước ngang:
– Cái này chắc gọi là “hiệu ứng người yêu xa” đó hả?
Jang Mi bật cười:
– Ừ, mà chắc anh Baek của em Jung Min thuộc loại… nghiện giọng người yêu rồi. Không gọi chắc anh quạu liền.
Jang Mi tiếp tục vừa ghi hồ sơ vừa thì thầm với Kyungwon:
– Anh thấy chưa, thuốc an thần tên Jung Min hiệu quả hơn cả diazepam.
Kyungwon gật mạnh:
– Mỗi sáng nên cho ổng một cuộc gọi, cứu cả khoa.
Tối hôm ấy, khi trực đêm xong, Baek Kang Hyuk vẫn mở điện thoại, xem lại đoạn video call cũ – cái khoảnh khắc cô cười ngọt ngào và hỏi “Anh ăn sáng chưa?”.
Anh khẽ cười một mình, giọng nói thấp trầm vang lên giữa căn phòng yên ắng:
– Có ăn gì đâu… chỉ cần nghe giọng em là đủ no rồi.
> Kết đoạn chương 33:
“Tình yêu đôi khi chẳng cần gì lớn lao.
Chỉ một cuộc gọi, một câu hỏi nhỏ — cũng đủ làm dịu đi cả thế giới của anh.”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro