Chương 4
Chương 4: Sự quan tâm bất thường
Ngày hôm sau, bệnh viện lại bắt đầu một guồng quay mới. Hành lang sáng rực, tiếng bước chân dồn dập, máy gọi nội bộ vang không ngừng. Jung Min vừa thay xong bộ đồ phẫu thuật xanh, buộc tóc gọn lại thì tiếng gọi quen thuộc vang lên phía sau:
“Jung Min.”
Cô quay lại. Baek Kang Hyuk đã đứng đó từ lúc nào, tay cầm tập hồ sơ dày cộm. Dáng người cao lớn, áo blouse trắng bay nhẹ theo gió điều hòa. Giọng ông trầm khàn nhưng sắc bén như thường lệ.
“Dạ, thưa giáo sư.” – cô vội đáp.
Anh đưa tập hồ sơ cho cô, ánh mắt dừng lại hơi lâu:
“Em đọc kỹ bệnh án này. Bệnh nhân có bệnh nền tim mạch. Khi gây mê phải chú ý. Đêm qua trực mệt chưa hồi, nhưng hôm nay em vẫn phải vững tay.”
Jung Min hơi sững người. Đây không phải cách anh thường nói với nội trú. Những lần trước, anh chỉ ra lệnh, không bao giờ thêm câu nhắc nhở kiểu quan tâm như thế.
“Vâng… em hiểu.” – cô đáp, tim đập nhanh.
Khoảnh khắc ấy không qua khỏi ánh mắt của những người đứng gần. Ở góc phòng, Jae Won vô thức cau mày, mắt nhìn chằm chằm. Cách giáo sư nói chuyện với Jung Min khác hẳn với những gì anh từng thấy.
Jang Mi cũng liếc sang, đôi mắt long lanh, khóe môi nhếch lên đầy ẩn ý.
…
Trong phòng mổ, không khí căng thẳng. Bệnh nhân lần này là một ông cụ ngoài sáu mươi, vừa tai nạn vừa có bệnh tim. Cả ê-kíp hồi hộp, chỉ một sai sót nhỏ có thể mất mạng ngay.
“Bắt đầu.” – Baek Kang Hyuk ra lệnh.
Jung Min hít sâu, đôi tay nhanh nhẹn chuẩn bị thuốc. Monitor hiển thị nhịp tim dao động. Cô khẽ cau mày:
“Giáo sư, bệnh nhân dễ loạn nhịp. Em đề xuất dùng liều thấp hơn.”
Anh gật nhẹ, không hề bác bỏ, còn nói thêm:
“Được. Em làm đi. Nếu có biến chứng, tôi chịu trách nhiệm.”
Cả phòng như nín thở. Từ bao giờ “ác ma phòng mổ” lại thốt ra câu nói ấy với một bác sĩ nội trú năm hai?
Jae Won nhìn sang Kyungwon. Ánh mắt họ chạm nhau, cùng lóe lên tia ngờ vực. Họ không cần nói thành lời nhưng đều hiểu: Giáo sư Baek đang quan tâm bất thường đến Ju Jung Min.
Ca mổ kéo dài hơn ba tiếng. Khi vết khâu cuối cùng hoàn tất, bệnh nhân tạm thời ổn định, Jung Min buông ra một hơi dài.
“Làm tốt.” – giọng giáo sư vang lên, trầm nhưng rõ ràng.
Cả ê-kíp sững lại. Đây là lời khen công khai hiếm hoi từ anh. Jung Min hơi đỏ mặt, cúi đầu:
“Cảm ơn giáo sư.”
Jang Mi đứng cạnh, khẽ huýt sáo trong khẩu trang, ánh mắt như muốn trêu chọc.
…
Ra khỏi phòng mổ, mọi người kéo nhau về phòng nghỉ. Jae Won đi cuối cùng, ánh mắt khó hiểu. Anh không nói gì, chỉ im lặng quan sát Jung Min bước theo sau giáo sư, hai người trao đổi nhỏ nhẹ về thuốc men và chỉ số. Trong lòng anh bỗng dấy lên cảm giác khó hiểu.
Kyungwon thì khác. Anh thở dài, kéo ghế ngồi phịch xuống:
“Thật sự… tôi chưa từng thấy giáo sư Baek nói chuyện với ai như vậy. Nội trú Ju, chắc em đặc biệt lắm.”
Jung Min ngượng nghịu, xua tay:
“Anh đừng nói quá, em chỉ làm tròn nhiệm vụ thôi.”
Nhưng Jang Mi thì không bỏ qua. Cô khoanh tay, mắt híp lại:
“Đặc biệt chứ. Cả khoa này ai không biết giáo sư nổi tiếng lạnh lùng, quạu quọ, toàn ném dao bằng lời nói. Vậy mà hôm nay lại khen một nội trú trẻ, còn nhận trách nhiệm thay. Nói không đặc biệt thì ai tin?”
Jung Min cắn môi, mặt nóng bừng. Cô muốn chối, nhưng lại không tìm ra câu nào hợp lý.
Ngay lúc đó, cửa bật mở. Baek Kang Hyuk bước vào, tay cầm tách cà phê. Không khí trong phòng lập tức lặng ngắt.
Ánh mắt anh lướt qua mọi người, rồi dừng lại một thoáng trên cô. Jung Min vội đứng dậy, tim đập thình thịch.
“Jung Min.” – giọng anh trầm.
“Dạ… thưa giáo sư.”
“Đêm qua em trực, hôm nay mổ liên tục. Nghỉ một tiếng rồi hãy về phòng bệnh.” – anh nói gọn, giọng không ra mệnh lệnh mà giống như dặn dò.
Một thoáng im phăng phắc. Mọi người trong phòng nhìn nhau, ánh mắt đầy ẩn ý.
Jang Mi nheo mắt, huých nhẹ vào Kyungwon. Anh khẽ gật, còn Jae Won thì siết chặt bàn tay, mắt tối lại.
“Vâng, em biết rồi giáo sư.” – Jung Min đáp, nhỏ nhẹ.
Baek Kang Hyuk gật nhẹ, rồi bước ra khỏi phòng như chưa từng có gì. Nhưng không khí sót lại thì nặng trĩu.
Khi cánh cửa vừa khép, Jang Mi bật cười khúc khích:
“Thấy chưa? Không sai mà. Giáo sư Baek, người từng mắng cả trưởng khoa Han và sẵn sàng gây lộn với giám đốc Choi, mà hôm nay lại dặn một nội trú… nghỉ ngơi. Ôi trời ơi chuyện lạ à nha.”
Jung Min đỏ mặt, tay xoắn vào nhau:
“Chị Jang Mi, đừng nói linh tinh…”
Nhưng ánh mắt Kyungwon lặng lẽ, còn Jae Won thì chỉ nhìn cô, sâu thẳm và khó đoán.
…
Buổi tối, khi mọi người về gần hết, hành lang bệnh viện vắng tanh. Jung Min ôm tập hồ sơ bước đi, mệt mỏi nhưng trong lòng lại lửng lơ.
Đột nhiên, phía cuối hành lang, bóng dáng cao lớn quen thuộc xuất hiện. Giáo sư Baek tay vẫn đút túi, ánh mắt thoáng dừng trên người cô.
“Về phòng đi. Đừng thức quá khuya.” – anh nói, giọng khàn thấp.
Cô khựng lại, tim đập mạnh. Trong khoảnh khắc ấy, cô cảm giác như cả bệnh viện rộng lớn này chỉ còn hai người.
“Vâng… giáo sư cũng vậy.” – cô đáp, khẽ mỉm cười.
Anh gật nhẹ, rồi quay đi. Nhưng bước chân của anh chậm hơn thường lệ, như muốn kéo dài khoảnh khắc ấy.
Còn cô, đứng đó, nhìn theo bóng dáng cao lớn dần khuất, trái tim rối bời.
Giáo sư… rốt cuộc giáo sư đang nghĩ gì vậy?
Hết Chương 4
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro