Chương 41
Chương 41: Ngày Kỷ Niệm Và Cuộc “Đào Ngũ” Của Giáo Sư Baek
Hôm nay, chính xác là hai tháng mười lăm ngày kể từ khi Jung Min chuyển công tác sang bệnh viện khác,
và cũng là kỷ niệm năm tháng yêu nhau của cô và giáo sư Baek Kang Hyuk.
Từ sáng sớm, căn hộ của anh đã thoang thoảng mùi nước hoa nam tính.
Baek Kang Hyuk hôm nay không khoác blouse trắng, mà thay bằng áo sơ mi trắng vừa vặn, áo vest xanh navy và chiếc đồng hồ Thụy Sĩ ánh bạc nơi cổ tay trái.
Tóc anh được vuốt gọn, nụ cười nhẹ trên môi — kiểu cười khiến bao bác sĩ nội trú nếu thấy chắc phải nghi ngờ “ông giáo sư này bị nhập hồn ai rồi”.
Anh soi gương, chỉnh lại cổ áo, khẽ lẩm bẩm:
– Năm tháng rồi… nhỏ này vẫn chưa học được cách làm anh bớt nhớ.
Anh xịt thêm chút nước hoa, cầm chìa khóa xe rồi rời nhà, bước ra bãi đỗ.
Chiếc xe đen bóng lăn bánh khỏi khu căn hộ, hướng về bệnh viện.
Tại khoa chấn thương, đội quân sư huyền thoại – Jang Mi, Kyungwon, và giáo sư Han – đang tụ tập bàn chuyện ca trực thì thấy Baek Kang Hyuk xuất hiện trong diện mạo không thể nào nhận ra.
Jang Mi há hốc:
– Trời đất ơi, ai đây? Giáo sư Baek hả? Sao nhìn như người mẫu vậy?
Kyungwon nhíu mày:
– Anh nghi ổng sắp đi gặp Jung Min. Nhìn cái mùi nước hoa thôi cũng biết chuẩn bị đi “chiến trường tình ái”.
Giáo sư Han chống tay nhìn đồng hồ:
– Không lẽ hôm nay có hội nghị y học gì đặc biệt mà phải ăn diện dữ vậy?
Baek Kang Hyuk đi đến, giọng trầm nhưng có phần… vui khác thường:
– Tôi có việc riêng.
– Việc gì mà bảnh dữ vậy, giáo sư? – Jang Mi chọc.
Anh liếc cô:
– Hỏi nhiều. Tôi nói trước — hôm nay tôi không ở đây.
Kyungwon mở miệng:
– Còn khoa ai trực hả giáo sư?
Anh đáp gọn:
– Ba người. Lo mà làm cho tốt. Tôi đi rồi về.
Ba người nhìn nhau, mặt ai nấy đều méo xệch.
Giáo sư Han bực bội:
– Lại nữa hả? Lần trước cũng “có việc riêng” xong biến một ngày trời.
Baek Kang Hyuk khoanh tay, ánh mắt lấp lánh nhưng đầy uy quyền:
– Nếu không muốn tuần này trực gấp đôi thì giữ im lặng.
Ba người im re.
Anh nhìn quanh, chỉnh lại đồng hồ rồi nói thêm với giọng nửa đe dọa, nửa hứa hẹn:
– Làm cho tốt đi. Khi nào về, tôi mời đi ăn.
– Nói rồi nhá giáo sư! – Jang Mi kêu với theo.
Anh cười khẽ, tay đút túi quần, giọng lười nhác:
– Ừ. Còn không thì tôi đổi ý cũng được.
Rồi anh quay lưng bỏ đi, bóng áo vest khuất dần sau hành lang bệnh viện.
Ra đến bãi xe, anh mở cửa, nổ máy rồi dựa đầu vào ghế, nhắm mắt lại vài giây.
Trong đầu anh là hình ảnh Jung Min hôm qua gọi video, tóc buộc cao, giọng cười nhẹ:
> “Anh ơi, mai là tròn năm tháng đó nha. Em định gửi anh bất ngờ đó~”
Anh cười khẽ, bật nhạc, xe lăn bánh hướng về phía bệnh viện nơi cô đang làm.
Tim anh đập đều mà ấm, trong lòng chỉ còn một suy nghĩ duy nhất:
> “Kỷ niệm năm tháng này, anh phải dành cho em — trọn vẹn.”
Buổi chiều hôm đó, Baek Kang Hyuk đã đến nơi Jung Min làm.
Cô vừa tan ca, vẫn còn mặc áo blouse trắng, tóc hơi rối sau một ngày dài.
Thấy anh đứng cạnh xe, tay đút túi quần, ánh mắt dịu dàng nhìn cô, tim cô khẽ run lên.
– Anh đến rồi hả, em còn chưa về kí túc xá thay đồ nữa? – cô hỏi, giọng vừa ngạc nhiên khi thấy anh đến sớm.
Anh cười, mở cửa xe cho cô:
– Anh nói đến là đến. Lên xe đi, anh đưa em về cho thay đồ và đặc biệt tối nay anh đưa em đi date với anh.
Nhà hàng anh chọn nằm ở tầng cao của một tòa nhà sang trọng.
Không gian ấm áp, ánh đèn vàng hắt lên ly rượu vang đỏ sóng sánh.
Anh kéo ghế cho cô, cẩn thận đến từng động tác nhỏ khiến nhân viên phục vụ nhìn cũng phải ngưỡng mộ.
Cô nhìn quanh, nhỏ giọng nói:
– Anh chọn chỗ này… sang quá rồi. Em ăn ở đây ngại lắm.
Anh bật cười, giọng trầm ấm:
– Anh chọn chỗ tốt cho người anh yêu. Vậy là sai hả?
Cô khẽ đỏ mặt, cúi đầu mân mê mép khăn ăn.
Anh rót rượu, ánh mắt dán chặt vào cô như thể trong không gian này, chỉ có mình cô tồn tại.
– Nào, uống chút mừng kỷ niệm năm tháng yêu nhau.
– Dạ… – cô cầm ly, cụng nhẹ vào ly anh.
Ly rượu vang đỏ ánh lên giữa không gian dịu.
Cô nhìn anh gọi món, từ rượu đến steak, từ salad đến tráng miệng, anh gọi toàn những món đắt tiền nhất mà không hề nhìn giá.
Từng thao tác, từng cách anh nói chuyện, đều toát lên khí chất của một người thành đạt, tự tin và cực kỳ chiều người yêu.
Jung Min ngồi nhìn mà vừa vui vừa lo, khẽ nói nhỏ:
– Anh xài hao quá đó nha. Món nào cũng đắt, nhìn giá mà em muốn xỉu á.
Anh đặt ly rượu xuống, nhìn cô cười, giọng khàn nhẹ nhưng dứt khoát:
– Anh có tiền, mà anh xài cho ai ngoài em?
Rồi anh ghé sát lại, giọng nửa đùa nửa thật:
– Anh là đại gia nuôi em cả đời cũng được, lo gì.
Cô tròn mắt, vừa buồn cười vừa thấy ấm lòng:
– Ai thèm anh nuôi chứ. Em tự làm được mà.
Anh nhướng mày:
– Ừ thì, tự làm thì vẫn cứ để anh nuôi. Em có làm thì để dành tiền mua quà cho anh, thế thôi.
Cô cười bật thành tiếng.
Anh nhìn cô, ánh mắt đầy cưng chiều — cái kiểu nhìn khiến người ta chỉ muốn tan chảy.
Anh gắp miếng steak nhỏ để vào dĩa cô, giọng trầm lại, pha chút cưng chiều:
– Ăn đi, đừng nhìn giá nữa. Mấy con số đó đâu có đáng giá bằng nụ cười của em.
Cô nhìn anh, mặt đỏ bừng, tim đập nhanh.
Không hiểu là do rượu vang hay do ánh mắt anh khiến cô thấy cả người mình nóng lên.
Bữa tối trôi qua trong không khí ấm áp và đầy tiếng cười.
Khi ra về, anh cởi áo vest khoác cho cô, chậm rãi nói:
– Lần sau anh lại đưa em đi tiếp. Cứ để anh lo, em chỉ cần ở cạnh anh thôi.
Cô ngước lên nhìn anh, ánh đèn phản chiếu trong mắt cô long lanh như nước:
– Anh cưng em quá đó, anh yêu Kang Hyuk à~.
Anh khẽ cười, ghé sát tai cô thì thầm:
– Vì em là “bé của đại gia” Kang Hyuk này mà.
> Kết chương 41:
“Với người khác, yêu xa là thử thách. Với anh, chỉ là quãng đường cần đi để đến bên em thôi.” 💌
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro