Ngoại truyện 3: Ngày mưa

Hôm đó, trời Hà Nội bỗng đổ mưa rào giữa buổi chiều.

Những hạt mưa xối xả rơi xuống mặt đường hòa cùng tiếng còi xe vốn đã ồn ào. Trong căn phòng nhỏ Quang Anh ngồi co gối bên cửa sổ, nhìn những vệt mưa lăn dài trên kính.

Đăng Dương bước vào trên tay cầm hai cốc cacao nóng, mùi thơm ngọt ngào lan khắp phòng.

Anh đặt một cốc trước mặt Quang Anh giọng nhẹ —"Uống đi bảo bối cho ấm. Trời mưa thế này mà ngồi nhìn ra ngoài hoài dễ cảm lạnh lắm."

Quang Anh khẽ mỉm cười đón lấy ly cacao—"Anh lúc nào cũng lo như mẹ em vậy."

"Ừ thì anh là người yêu em không lo thì còn ai lo?" – Dương cười nhưng trong mắt lại có chút nghiêm túc.

Căn phòng vang lên tiếng tí tách của mưa tiếng phim chiếu dang dở trên màn hình tivi và cả những câu chuyện nhỏ họ kể cho nhau.

Quang Anh kể về một giấc mơ kỳ lạ tối qua nơi cậu đứng trên sân khấu hát nhưng không thấy Dương đâu.

Cậu tỉnh dậy tim đập nhanh như vừa mất điều gì đó quan trọng.

Dương lắng nghe rồi đưa tay nắm lấy tay cậu giọng trầm nhưng chắc nịch—"Đừng lo anh không đi đâu cả. Dù sân khấu có thay đổi thế nào ra sao thì anh vẫn ở cạnh em."

Một khoảng lặng trôi qua chỉ còn tiếng mưa làm nhạc nền.

Quang Anh ngước lên nhìn Dương đôi mắt ánh lên niềm tin xen lẫn xúc động. Trong khoảnh khắc ấy cả thế giới như thu nhỏ lại, chỉ còn hai người và lời hứa âm thầm mà vững chãi.

Rồi bất ngờ điện thoại của Quang Anh reo lên à tin nhắn từ một người bạn đồng nghiệp hỏi han chuyện show diễn sắp tới.

Dương thoáng nhíu mày nhanh như thể ghen tuông thường trực.

Quang Anh bật cười, đặt cốc cacao xuống vòng tay ôm lấy anh—"Anh lại nghĩ linh tinh đúng không? Em ở đây trong vòng tay anh này, còn ghen với ai nữa chứ?"

Dương không đáp chỉ ôm siết cậu hơn.

Ngoài kia, mưa vẫn rơi nhưng trong căn phòng hơi ấm lan tỏa khiến cả hai thấy yên bình lạ thường.

Đêm đó, khi mưa hết họ cùng nhau mở cửa sổ. Không khí mát lành ùa vào mang theo hương đất sau mưa.

Quang Anh khẽ dựa vào vai Dương thì thầm—
"Có lẽ, sau này em sẽ không ghét những ngày mưa nữa vì em biết mưa cũng có thể đẹp khi có anh bên cạnh."

Đăng Dương mỉm cười không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ hôn lên mái tóc Quang Anh mang hương thơm quen thuộc của cậu.

Và thế là một ngày mưa bất ngờ biến thành kỷ niệm thành ngoại truyện nhỏ bé nhưng đáng nhớ trong câu chuyện tình của họ.

Hết

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #duongrhy