2. Kỹ nữ [ Albert ]

Bản thân em là một kỹ nữ. Phải, đó là cái nghề mua vui cho đám đàn ông mà người người khinh bỉ, rẻ rúng. Mẹ của em cũng làm thứ công việc này, bà có em trong một lần tiếp khách. Sinh ra với nhan sắc tuyệt trần được thừa hưởng từ mẹ, theo một lẽ đương nhiên em lại trở thành cây hái ra tiên của cái kỹ viện này.

Thế giới này thật tàn nhẫn đối với em, chính em cũng tự cho là vậy. Đó là cho đến khi thế giới này gửi xuống cho cuộc đời tăm tối của em một tia sáng - Albert James Moriarty. Gã là kẻ duy nhất khiến em cảm thấy ấm áp, thú thật thì trái tim em đã được bao gọn trong sự dịu dàng ấy. Nhiều lần em tự hỏi mình rằng trước kia mẹ cũng từng yêu cha như cái cách em yêu gã? Cửa phòng bật mở, suy nghĩ đứt quãng, em đưa mắt nhìn theo hướng âm thanh phát ra, hình bóng em đời này không bao giờ quên chợt xuất hiện ở đó. Em vội chỉnh trang lại quần áo, mỉm cười chào đón người đàn ông trước mắt.

"Albert, mới từ chiến trường trở về đã nhớ em ư?"

" Ừm, nhớ em tới phát điên. "

Em cong môi mà nhón chân lên vòng hai tay qua cổ gã, Albert cũng thuận đường cúi xuống rúc vào hõm cổ em mà dụi dụi mấy cái. Hai tay gã cũng chẳng chịu yên lặng chút nào, chốc chốc đã giữ chặt eo em rồi đưa một bên lên cấu véo cặp gò bồng nhấp nhô. Em ngượng ngùng đánh khẽ vào tay gã mà ra giọng trách móc.

" Tay này hư thật đó a~"

" Không phải em dạy nó hư à? Vả lại không mặc nội y chẳng phải chờ anh đến sao?"

Gã vẽ lên mặt nụ cười khoái trá, gập người xuống mà đưa lưỡi dài lướt qua môi mềm của em.

Mùi vị của em vẫn ngọt ngào như ngày nào.

Em cong môi ra vẻ hờn dỗi, tay chân bắt đầu khua loạn xạ muốn tách thân mình khỏi sự kèm cặp từ đôi tay gã mang lại.

" Anh hôn vậy là có ý gì? "

" Vậy em muốn hơn à? "

Albert khẽ dùng sức, ép chặt cơ thể yểu điệu mềm mại của em ào thân hình rắn rỏi của mình. Gã nâng cằm em nên vui vẻ nhếch miệng gian trá rồi lại cúi xuống hôn lên môi đào căng mọng. Lưỡi nhỏ như rắn, vui vẻ bò trườn, kích thích từng điểm nó đi qua trong khoang miệng của em. Môi lười hòa quyện, gã thậm chí còn ngửi thấy hương dâu tây thoang thoảng do son môi của em mang lại. Em hết dưỡng khí rồi, cơ thể muốn lùi xa nhưng bị gã giữ chặt trong vòng tay. Tay chân khua loan xạ, phải vất vả lắm em mới thoát khỏi nụ hôn như cắn nuốt tâm hồn lẫn lý trí của gã mạng lại. Em khó khăn thở dốc, gã thì dường như vẫn chưa cảm thấy đủ mà cúi xuống hôn phớt lên cánh môi em.

" Cục cưng, nơi này bị em trêu cho nóng rồi."

Albert cười khoái trá mà phả một luồng khí ấm nóng vào nơi vành tai khiến em rùng mình. Gã không quên nắm lấy cổ tay, ép em chạm vào hạ thân đang căng trướng lên như một túp lều nhỏ. Em hoảng hốt rút ra khỏi bàn tay lớn của gã, dù cho đây không phải lần đầu nhưng dường như mỗi khi gặp lại Albert nhỏ đều to lên một vòng khiến không ít lần em tò mò liệu gã có dùng thuốc hỗ trợ sinh lý không?

" Ngoan, đừng sợ. "

Albert bế sốc em lên, nhẹ nhàng đặt em ngồi xuống nệm mềm, bản thân thì quỳ gối trước mắt em. Gã nâng bàn chân em lên, nhẹ nhàng, kính cẩn hôn lên nơi đó.

" Chờ anh thêm một chút anh nhất định sẽ chuộc em ra. "

Em đưa mắt nhìn gã, đôi mắt chất chứa sự ngờ vực, không dám tin vào lời gã mới thốt ra.

" Nhưng em là kỹ nữ Albert. "

" Không sao cả, miễn là em có thứ đó. "

" Thứ đó? "

Trái tim anh.

Em gập người, đặt nụ hôn lên môi gã khi nước mắt em đang trào ra. Vị ngọt nơi môi em, chút đắng chát của giọt lệ tràn vào khóe môi của em, quyện cùng vị ngọt nụ hôn ẩm thấp đó mang lại. Gã rướn người, đè em xuống dưới thân, tay lớn luồn vào mái tóc nâu mềm mại ép em trao đổi môi lưỡi với mình. Gã nhìn em, khuôn mặt biểu lộ vài ý cười, giây sau liền cúi xuống nơi ngực sữa mà cật lực cắn mút nhũ hoa dù cách một lớp vải mỏng. Em thở dốc, ra sức dùng tay chặn môi của mình lại để nó không phát ra những âm thanh chứa đầy dục vọng. Gã gỡ tay em tay, rúc vào lòng bàn tay mà hôn lên đó.

Albert nhìn cô gái nhỏ đã sớm bị hôn tới ngốc dưới thân mình mà vui vẻ hài lòng. Cái dáng vẻ mơ mơ màng màng, đôi mắt ánh lên vài tia dâm dục của em khiến gã chỉ hận không thể đem em về nhà rồi trưng bày trong tủ kính.

Gã đem từng mảnh vải trên cơ thể em mang ném xuống dưới đất, bản thân cũng lần lượt thoát y. Em vô thức nhìn vào cơ bụng nhấp nhô của gã, nhếch miệng cười gã nắm lấy cổ tay em để những ngón tay thanh mảnh lả lướt trên cơ bụng của mình. Em rụt rè muốn rút tay lại khiến gã có chút không nhịn được cười. Gã cúi xuống, rúc vào hõm cổ em, vui vẻ liếm láp rồi thi thoảng lại cắn cắn mút mút đôi chút như những con thú liếm láp vết thương cho đồng loại.

Em run rẩy ôm lấy cơ thể đang gục ngã hoàn toàn vào người mình mà chịu đựng sức nặng của gã. Nhưng có lẽ Albert không yêu thích sự thống khoái này cho cam, bàn tay đặt ở dưới đáy eo đã không yên phận mà trườn lên trên nắm bắt lấy gò bồng mềm mại của em. Tay lớn nắm bóp, nhào nặn thi thoảng lại véo nhẹ một cái khiến nhũ hoa đỏ ửng cả lên.

Gã cúi xuống mút mát ngực sữa của em, lưỡi nhỏ điêu luyện cuốn một vòng quanh nhũ hoa rồi đưa nó ngậm vào miệng mút mát như trẻ nhỏ thiếu sữa mẹ. Lưỡi rắn rạch một đường từ ngực lớn đến bụng dưới, dừng lại trước cửa huyệt nhỏ, môi mềm kẽ hôn lên hạt đậu nhỏ khiến em bị kích thích tới giật bắn mình. Gã dùng sức tách hai chân em ra huyệt nhỏ phơi bày trước cặp mắt lục bảo. Gã đưa lưỡi lướt nhẹ qua đậu nhỏ, ngón tay thon dài gẩy lên thứ hạt đậu đã sớm sưng tấy kia, rúc đầu vào chốn tư mật mà thưởng thức thứ mĩ vị chỉ có nơi thiên đường.

Em cong người đón nhận từng cơn khoái cảm gã đem lại, tay nhỏ luôn vào mái tóc lâu dài như muốn đưa thứ tinh ranh đang đùa nghịch cơ thể mình tiến vào sâu hơn nữa. Dịch mật trắng đục được gã nuốt trọn một cách ngon lành không để bớt lại thứ gì. Albert nhìn dáng vẻ mơ màng của em, phân thân kê trước chốn tư mật khàn khàn lên tiếng.

" Anh đứa vào được chứ? "

" Giờ này cản còn kịp ư? "

Gã mỉm cười hôn lên vùng trán bết dính mồi hôi của em, hạ trướng căng phồng dần bị lôi khéo vào bên trong huyệt nhỏ co bóp, vui vẻ tận hưởng cảm giác thống khoái nơi chín tầng thiên địa. Gã nhẹ nhàng rút phân thân ra rồi lại mạnh mẽ đâm vào khiến em cong người đón nhận khoái cảm kịch liệt. Gã không ngừng động thân, liên tục đưa đẩy vào huyệt nhỏ đang gắt gao siết chặt lấy hạ thân. Em đau đớn nửa vời, tâm trí chia làm hai nửa, một kẻ đau muốn chết đi sống lại, một kẻ lại sung sướng cho em cảm nhận thứ cảm xúc thống khoái. Dục vòng chiến thắng, lý trí bị đánh bay, tầm mắt mơ hồ chỉ còn mỗi viên ngọc lục bảo lấp lánh trong đêm đen.

Em vô thức đưa tay chạm tới viên lục bảo ấy, nhưng càng với càng cảm thấy nó thật xa xôi. Em mải mê đuổi theo nó cho tới khi hiện thực tàn khốc kéo em về với thực tại. Người em yêu bị giam hãm trong ngục tối chỉ vì thứ tội ác em trai gã làm ra. Em gục đầu vào tay, đau đớn khóc nấc lên.

Gần đây thường hay nằm mơ, mơ thấy chuyện của hai đứa mình được đổi kết cục khác, giấc mơ thật ra cũng không dài đâu, em mơ thấy gã.

Trong ngần ấy năm qua, em đã không biết làm thế nào. Em không biết mình trông như thế nào trong trái tim gã. Em chỉ có thể nhớ đi nhớ lại thời điểm bắt đầu và kết thúc mối quan hệ của hai. Hãy kết thúc ở đây nhé, Albert. Nước lạnh bao lấy em, hòa cùng mùi tanh nồng từ máu chảy ra nơi vết rạch sâu hoắm ở cổ tay. Sau khi em mất hai ngày, có một người đàn ông với mái tóc nâu dài cùng đôi mắt lục bảo tìm tới em.....

Chúng ta đời đời kiếp kiếp không chung đường, nhưng xin anh nhớ rằng từng có kẻ vì yêu anh mà đã dùng cả thanh xuân để chờ đợi

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro