Thành ý

"Tiểu Nghi... em làm gì sáng sớm thế này?" Lâm Hải sau khi sắp xếp xong công việc, 4h sáng anh quay về ngôi nhà chính và phát hiện Lâm Hàn Nghi đang loay hoay ở bếp. 4h sáng, con bé bị điên rồi sao?
"Anh đừng để ý." Lâm Hàn Nghi quăng một câu lạnh lùng rồi tiếp tục công việc.
"Điên rồi." Lâm Hải bàng hoàng ngáp ngủ bước lên phòng.

"Xong."
6h sáng, Lâm Hàn Nghi ra khỏi nhà với tâm trạng phấn khởi, hôm nay cô rất vui. Vì hôm nay là lần đầu tiên cô vào bếp làm một bữa sáng cho người cô yêu. Chắc chắn là Tô Phi Vũ.
Thật sự mà nói, bếp núc đối với cô thật sự không phù hợp. Chúng nó quá phức tạp khiến cô nhức cả đầu.

"Tiểu thư, người ra ngoài vào sáng sớm ạ?" Người gác cổng bất ngờ vì bây giờ chỉ mới hơn 6h sáng. Hằng ngày tiểu thư ngủ đến khi mặt trăng sắp mọc mới chịu thức giấc mà hôm nay cô ấy lại dậy sớm thế này.
"Không cần bận tâm, chúc một ngày tốt lành." Lâm Hàn Nghi hạ kính cửa xe do chính cô tự lái mỉm cười chào buổi sáng với thuộc hạ của mình.
Một lần nữa, chàng trai may mắn này lại suýt ngất. Tiểu thư... cô ấy... uống nhầm thuốc sao?

*két*
"Người là..."
"Lâm Hàn Nghi."
"Xin mời ạ." Thuộc hạ kính cẩn.
Lâm Hàn Nghi bước vào trong Tô Gia một cách đường hoàng không một chút lo sợ. Cô hỏi ngài quản gia.
"Bác có thấy Phi Vũ đâu không?"
"Cậu chủ vẫn đang còn say giấc, mời tiểu thư vào phòng khách đợi." Ông cung kính lễ nghi.
"Lão quản gia, ông đừng khách sáo. Tôi đáng tuổi con cháu, không xứng để ông kính cẩn. Ông hãy xem tôi như con cháu gia đình." Lâm Hàn Nghi nở nụ cười thiên thần hiếm có.
"Nếu tiểu thư đã có ý, lão không khách sáo." Lão quản gia Tô Gia rất hài lòng về khí phách của người phụ nữ này, bạo dạn nhưng không bất nhân.
"Lão lại khách sáo. Tôi có thể chờ nơi thư phòng của Phi Vũ?"
"Nhưng..." ngập ngừng.
"Tôi hiểu nhưng tôi vẫn muốn lên. Không sao, tôi sẽ chịu trách nhiệm. Làm phiền lão."
Nói xong, Lâm Hàn Nghi thản nhiên đi về phía thư phòng. Mở cửa, lựa chọn vị trí, an toạ. Cô quan sát xung quanh thư phòng đợi chờ anh. Chủ sao vật vậy, con người anh lạnh lùng mờ ám cũng giống như căn phòng nhạt nhẽo này, chỉ được bố trí một cách tượng trưng, nhưng nhìn tổng thể có thể nói là hài hoà.

5 phút...10 phút...15 phút...30 phút trôi qua. Cô vẫn ngồi đấy, không một chút bực tức hay có ý định bỏ về. Vẫn kiên nhẫn chờ đợi anh xuất hiện. Vì với cô mỗi ngày thấy anh là một niềm vui, sao có thể lỡ mất niềm vui chỉ vì một ít thời gian hạn hẹp.
"Tiểu thư, tôi sẽ gọi cậu chủ." Lão quản gia nóng ruột, không thể để cô chờ đợi như thế.
"Không sao, ông đừng bận tâm. Tôi có thể đợi được. Đừng để anh ấy thức giấc." Lâm Hàn Nghi nhã nhặn.
"Vậy lão đây xin cáo lui."
"Cảm ơn ông."

1 tiếng...1 tiếng 30 phút...2 tiếng.
Đúng 2 tiếng cô chờ đợi, cuối cùng anh cũng xuất hiện.
"Lâm Hàn Nghi?" Tô Phi Vũ bất ngờ khi mở cửa thư phòng lại bắt gặp cô ở đấy. Cô ở đây khi nào?
"Thật hay, anh đã gọi tên em." Lâm Hàn Nghi nở nụ cười đắc ý. Có vẻ thời gian chờ đợi không làm khó được cô.
"Gan cô lớn thật."
"Tại sao?"
"Từ trước đến nay không ai dám vào thư phòng của tôi khi chưa được sự cho phép của tôi..." - "Ngoại trừ em."
Tô Phi Vũ chưa dứt câu đã bị Lâm Hàn Nghi cắt ngang.
"Cô muốn chết? " Tô Phi Vũ nheo mât.
"Nếu chết bên anh, em nguyện." Cô nhếch vai mặc kệ.
Tô Phi Vũ chịu thua, nam nhi không tranh chấp nhỏ nhặt.
"Đến đây làm gì?"
"Em mang thức ăn sáng cho anh." Vừa nói cô vừa mang những món ăn đã chuẩn bị trước mặt anh.
Tô Phi Vũ trợn mắt nhìn nó. Thể loại gì đây?
"Phi Vũ, đây là mì xào thượng hạng và cam ép. Tất cả đều do chính tay em làm." Lâm Hàn Nghi hồn nhiên chỉ vào thức ăn trên bàn.
"Phi Vũ?"
"Anh tên Phi Vũ, anh không nhớ tên mình? Phi Vũ không thân mật. Từ nay, em sẽ gọi anh là Tiểu Vũ." Lâm Hàn Nghi thích thú.
"Cô dám?" Tô Phi Vũ giận đỏ mặt nhưng không làm sao có thể ngăn chặn người phụ nữ ngốc nghếch này.
"Em đã nói, Lâm Hàn Nghi này không gì không dám. Không nói nhiều, anh dùng thử xem."
"Không phải bây giờ." Anh lạnh lùng.
"Nếu anh bận, có thể dùng sau, nhưng không được bỏ nó. Nó đã đợi anh suốt 2 tiếng."
2 tiếng? Trong đầu anh xuất hiện câu nói "2 tiếng". Cô đã đợi anh 2 tiếng đồng hồ mà không thái độ gì.
"Anh ngại sao? Vậy em sẽ ra về. Hẹn gặp anh Tiểu Vũ." Cô hôn gió tạm biệt rồi khuất bóng.

Tô Phi Vũ trong lòng không giận không ngui, cứ trầm lắng. Anh nhìn món ăn trước mặt rồi lại gạt sang một bên.

Lâm Hàn Nghi vui vẻ ra về mà cô nào đâu biết, món ăn cô đã dành hết thời gian và tình yêu vào đã bị anh vứt bỏ.
"Anh hai, hôm nay em vui lắm. Em sẽ đi thăm mẹ. Đừng lo cho em."
Cô nhanh chóng tắt máy sau đó đi đến một ngôi chùa cổ ngay sau chân núi. Hài cốt mẹ cô được thờ nơi đây, một nơi mà cha đã kể lại khi còn trẻ mẹ rất thích. Mẹ thích thiên nhiên nơi này, thích nghe tiếng suối róc rách, thích không  khí yên tĩnh trong lành. Sau khi mất, cha đã mang hài cốt của mẹ gửi gắm vào ngôi chùa nơi này để ở đây mẹ sẽ được mỗi ngày sống với thiên nhiên.
Ngồi bên gốc cây cổ thụ, cô tâm sự với nó như mẹ của mình. Vì cô nghĩ linh hồn của mẹ đã hoà nhập với thiên nhiên, nên dù là gì ở nơi đây cô cũng cảm giấy như có mẹ bên cạnh.
"Mẹ à, Tiểu Nghi hôm nay đã biết nấu ăn. Mẹ thấy Tiểu Nghi giỏi không? Còn nữa, anh ấy sẽ cảm thấy hạnh phúc đúng không mẹ? Con ước gì anh ấy sẽ yêu con như con đang yêu anh ấy. 5 năm chờ đợi, tình yêu của con sắp thuộc về con, mẹ cầu mong cho con nhé."
Lâm Hàn Nghi ngây thơ như thuở bé, cô tâm sự với mẹ như những câu nói của trẻ con. Thật hồn nhiên. Nhưng sự ngây thơ ấy chỉ xuất hiện khi cô ở đây. Khi xa mẹ, đến với thế giới bên ngoài, sự thù hận lại khiến cô gái nhỏ trở nên tàn ác lãnh khốc, ngọn lửa trả thù trong cô chưa bao giờ vụt tắt từ khi mẹ mất, cô sẽ mang tên đã giết mẹ xé nát thành ngàn mảnh, đốt thành tro tàn. Chư Thục, người đàn bà ác độc, cô sẽ khiến ả phải trả giá.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro