Chap 21: HaTo và Hội


Một ngày mưa cách đây 1 năm....                     

Long hét lên trong điện thoại. (là cái người bí ẩn ở chap trước á là ngiu cũ của Trọng, lười ra chap kia 🤧)
                   
- Đừng tìm tớ, tớ không muốn về!
                    
Long nói trong men say                    

- Cô ấy bỏ tớ đi thật rồi, Đình Trọng bỏ tớ đi thật rồi Thanh Phong ơi! Tớ không thiết sống nữa. Tớ là thằng tồi mà! Có Đình Trọng thôi mà tớ không giữ được thì còn làm được gì nữa chứ!!!!!"                

Tút....tút....tút.... 
                 
Trong lòng Thanh Phong bỗng có cảm giác bất an. Long  sẽ không sao chứ? Anh tư nhủ.  Màn mưa kia vẫn lăng tăng ngoài cửa sổ. Mưa không lớn, chỉ đủ ướt người và đủ ướt lòng....              
                     
Điện thoại Thanh Phong rung lên réo rắt làm tim cậu đập mạnh, dường như có một chuyện gì đó...xảy ra.... Và chuyện đó.....liệu có như cậu nghĩ.... 
                    
- Alo                 

"Anh, đến bệnh viện ngay đi, anh Long nhập viện rồi!"                    

Một tên đàn em hoảng hốt. Một tiếng sét đánh ngay bên tai cậu. Nhanh như cắt, cậu phóng như điên đến bệnh viện.                    

- Long, cậu không được có chuyện gì đâu đấy. Nếu cậu dám bỏ tớ, tớ thề kiếp sau sẽ không nhận một thằng bạn như cậu đâu...
                 
Thanh Phong thì thầm với chính mình.                  

Tại bệnh viện.                   

- Đại ca!                     

Cả bọn đàn em đứng dậy cúi đầu chào.                   

- Sao lại ra nông nổi này?                 

Mắt Thanh Phong đỏ ngầu.                   

- Anh ấy đua xe với mấy thằng em của HaTo, bọn nó không thắng được nên....                   

Một thằng ấp úng. 
               
- Nên sao? Nói tiếp đi.                

Thanh Phong tóm chặt lấy cổ áo của tên vừa nói.                     

- Nên... tháo vít bánh xe khiến xe anh ấy gặp sự cố trên đường đua....                

Tên đó mặt tái mét.                    

RẦM                  

Thanh Phong dùng tay đấm mạnh vào cánh cửa, máu từ tay cậu chảy ra nhưng máu trong tim cậu đã bốc đến tận đầu. 
                     
- Tao không để yên cho đứa nào động vào bạn tao. HaTo, bọn mày cứ đợi mà xem, Thanh Phong này sẽ BÁO THÙ!                 

Cậu nghiến răng.                  

------------------------------
Đèn phòng phẫu thuật vụt tắt, vị bác sĩ với khuôn mặt mệt mỏi bước ra. 
                   
- Bác sĩ, bạn tôi sao rồi?                   

Thanh Phong ùa đến hỏi.                  

- May là đã qua thời kì nguy hiểm nhưng.... mọi người nên chuẩn bị tinh thần, có thể sẽ để lại di chứng sau này.                                                        

Vị bác sĩ lắc đầu rồi bỏ đi.  Thanh Phong đứng như trời trồng. Di chứng ư? Nghĩ đến đây, cậu chạy nhanh vào phòng bệnh, nơi thằng bạn thân từ thời bé của cậu đang nằm.  Những vết thương trên mặt Long vẫn còn đây. Thanh Phong nhìn mà lòng đau như bị nghìn mũi tên bắn vào. 

----------------------------
Ba ngày sau, Long mở mắt nhìn ánh sáng cuộc đời. Không kiềm nổi xúc động, Thanh Phong ôm chầm lấy bạn. 

- Thằng khốn, mày có biết tao lo cho mày nhiều lắm không? Mày mà không tỉnh chắc tao chết theo mày quá!

- Ơ... Xin lỗi, cậu là ai?

Long ngây ngô.  Thanh Phong ngơ người ra một lúc lâu. Không lẽ di chứng mà bác sĩ nói là... MẤT TRÍ NHỚ sao??? 

- Tên cậu là gì?

Thanh Phong hỏi. 

- Lon..g.... Hahaha.... Bị lừa rồi!

Long cốc đầu tên bạn. 

- Thằng điên, muốn làm tớ thót tim à? Lần sau có chuyện gì thì nói với tớ, đừng hành động dại dột vậy. Có cần vì cô ấy mà cậu...

Thanh Phong lắc đầu, không muốn nhắc lại. 

- Mà tại sao tớ lại vào đây? Tớ làm gì dại dột cơ? Vì cô gái nào? Cậu mớ à?

Long ngạc nhiên. 

- Thật hay đùa vậy? Cậu không nhớ những chuyện xảy ra bao ngày qua sao?

Thanh Phong đứng bật dậy, nửa tin nửa ngờ nhìn bạn. 

- Nhưng chuyện gì?

Long ngơ ngác. 

- Trọng, cậu nhớ cô ấy chứ?

- Bạn gái cậu hả? Sao tớ không biết!

Long khẽ cười.  Thanh Phong không tin vào tai mình nữa. Cậu bỏ ra ngoài để định thần lại. Sao Long có thể quên được Đình Trọng chứ? 

-----------------------------
RẦM

Cánh cửa phòng của bác sĩ bị đạp tung bởi Thanh Phong 

- Bác sĩ, tại sao bạn tôi lại như vậy? Cậu ấy nhớ mọi người nhưng lại quên một người.

- Một vùng kí ức của cậu ấy đã bị mất đi, đó chính là di chứng sau tai nạn. Tuỳ theo cậu ấy có cố gằng hay không. Cậu thông cảm, chúng tôi đã cố hết sức rồi.

Vị bác sĩ ôn tồn. 

- Vậy...vậy cậu ấy có thể nhớ lại không?

- Rất khó, cơ hội chỉ là 5%.

Cơ hội chỉ là 5% thôi sao? Nhưng biết đâu thế lại tốt, cậu ấy có thể quên đi những kí ức không vui và sẽ sống tốt hơn.... Đúng vậy, cậu phải mừng cho Long vì vụ mất trí mới phải.  Thanh Phong vốn định trả thù nhưng....nhưng một tin động trời đã truyền đến tai cậu. Thanh Thảo - cô em gái yêu quý của cậu đang hẹn hò với Ngọc Hải – thủ lĩnh của Bangtan, kẻ thù của cậu. Những cấm cản của cậu đều bị hạ gục bởi cô em gái cứng đầu. Và một năm qua, cậu đã để yên cho HaTo....chỉ vì Thanh Thảo.... 

-------------------------
Quay trở lại thực tại, trong phòng của Hội, điện thoại của Thanh Phong lại réo inh ỏi. 

- Alo!

Vẫn cái giọng lạnh lùng. 

- Đại ca, bọn đàn em nhập viện cả rồi!

Một tên kính cẩn trong điện thoại. 

- Sao lại nhập viện?

Thanh Phong thét ra lửa.  Chưa để tên đó nói thêm gì, hắn đã cúp máy cái rụp. 

- Long cậu thông báo mọi người chiều nay xử lý HaTo tại chỗ cũ giờ cũ.

Thanh Phong đập bàn.  Dù không biết nội dung thế nào nhưng Long vẫn răm rắp làm theo bởi cậu tin vào suy đoán và hành động của Thanh Phong bao giờ cũng có lý do của nó.... 

---------------------------
- Mọi người, chiều nay 2h tại bãi trống, Hội khiêu chiến.

Ngọc Hải hùng hồn thông báo. 

- Lại chuyện gì thế?

Tiến Dũng chán nản. 

- Chắc là chuyện anh em Hội đó đồng loạt nhập viện.

Ngọc Hải lắc đầu. 

- Bọn nó ăn hiếp con gái nhà lành, chúng ta hành hiệp trượng nghĩa thôi mà!

Văn Thanh

- Kệ xác bọn đó, đời nào chịu hiểu lí lẽ là gì???

Tiến Dũng phẩy tay, chân gác lên ghế. 

- Thôi cứ để em già theo năm tháng.... Vương vấn chi chiến trường đầy những máu và me....

Trường tựa đầu bên cửa số, ngẫu hứng làm thơ. 

Cốp

Cốp

Cốp

Ba cú cốc đầu được thực hiện bởi Ngọc Hải, Tiến Dũng và Văn Thanh . 

- THÔI ĐI CHA NỘI!

Cả ba đồng thanh còn Trường, mặt anh chàng y như quả bí (tội nghiệp, sáng tác thơ hay vậy mà!!!) :(

           
______________________

End chap 21 

Chap này chán quá

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro