Chap 8: Đi chơi 😃

Chiều hôm đó, Ngọc Hải bị ông nội ép phải....chở Văn phòng đi đến khu vui chơi.                    

- Sao anh không nói gì hết vậy?                 

Văn Toàn bắt chuyện khi thấy Ngọc Hải im như thóc kể từ khi bước lên xe.                    

- Im lặng là vàng!                 

Cậu nói mà không nhìn cô, giọng lạnh lùng hết mức có thể.                     

- Rộn ràng là kim cương!                 

Văn Toàn thi thơ đối đáp với cậu. 
                     
- Tôi thích vàng hơn.                  

Đang có dấu hiệu muốn nổi cáu.                   

- Nhưng kim cương quý hơn vàng.
                     
Văn Toàn cãi bướng. 
                     
- Vàng đẹp hơn!                    

Lý sự cùn khi mà...hết đường lý rồi. Híc!                      

- Đồ không có mắt thẩm mĩ.                   

Cô phán một câu xanh rờn làm núi lửa cũng phải phun trào.                       

- ĐỒ NHIỀU CHUYỆN, CÔ KHÔNG NGỒI YÊN ĐƯỢC À!?
                     
Ngọc Hải hét lên.                      

- Thì nãy giờ tôi vẫn đang ngồi yên chứ có cử động gì đâu?                     

Văn Toàn mở to đôi mắt ngây thơ vô số tội.                     

- CON LẠY MẸ! MẸ NGỒI IM LẶNG CHO CON NHỜ!                    

Cô trở thành mama của cậu từ khi nào không biết.                    

- Con ngoan, con nói thế từ đầu thì có phải mẹ đã ngồi im rồi không?                    

Văn Toàn cười sảng khoái mặc cho Ngọc Hải lắc đầu ngao ngán.                   

-----------------------
Tại khu vui chơi,  Ngọc Hải đang đứng tại quầy mua vé thì chuông điện thoại reo lên.                     

- Alô!
                     
"Thảo nè, anh rảnh ko đi chơi với em đi?"                       

- Xin lỗi nhé! Bây giờ anh đang bận, lúc khác được không?
                     
"Anh đang làm gì vậy?"                     

- Anh...Anh đang ở nhà giúp ông một số công việc.
                     
"Uhm, tạm biệt, em cúp máy đây.                    

Tút....tút....tút....                    

"Ngọc Hải, anh tưởng em không biết anh đang làm gì sao?"                   

Một cô gái hướng ánh mắt từ tầng hai xuống quầy bán vé, nơi người con trai cô yêu đang đứng....với người con gái khác. Bất giác, chân cô bước theo....
                    
- Ngọc Hải, nhanh lên, tàu lượn sắp chạy rồi!                   

Văn Toàn kéo tay Ngọc Hải đi.                       

- Ahhhhh!                    

Mặt cô tái mét, hét toáng lên khi tàu tăng tốc độ đột ngột. Bất giác, cô nắm chặt lấy tay Ngọc Hải. Cậu vẫn để yên vì một lý do rất đơn giản....nhìn Văn Toàn sợ nên cũng thấy tội nghiệp!!!  Hai đứa nó cứ tự nhiên "cầm tay nắm chân" mà đâu ngờ ở hàng ghế đằng sau của chiếc tàu lượn, một cô gái đang dõi theo từng hành động mà trái tim đau xót. Không ai khác, đó chính là Thảo . 
                   
- Sợ độ cao mà cũng bày đặt chơi trò tàu lượn, lỡ cô chết thì ai chịu đây?                    

Ngọc Hải mắng.                     

- Anh chứ ai. Tôi bảo anh mua vé vào hồ bơi xem hải cẩu mà tâm trí anh để đâu lại mua vé ngồi tàu lượn. Vất đi thì uổng lắm nên tôi mới cố chứ bộ!                  

Văn Toàn thở hổn hễn, mặt vẫn còn tái xanh. Chả là từ nhỏ cô đã bị bệnh sợ độ cao mà!  Thấy áy náy nên Ngọc Hải đã bỏ tiền túi ra mua vé vào hồ bơi để đến bù cho cô...khản cả giọng vì hét.                       

- Anh là tuyệt nhất nè!                     

Văn Toàn chụt lên má Ngọc Hải rồi chạy biến vào trong hồ bơi, nơi có mấy con hải cẩu đang nhảy múa. Còn mỗi Ngọc Hải đứng đó, cậu đưa tay sờ lên má, mặt nóng ran rồi khẽ cười và chạy theo Văn Toàn.  Còn một người nữa phải nhắc đến đó là Thảo , cô nàng vẫn đi theo hai người đó và tất nhiên, cái hôn dễ thương của Văn phòng không thể qua khỏi mắt cô. Cô ước giá như cô không nhìn thấy thì...biết đâu cô sẽ không phải đau khổ như thế này....  Tuy nghĩ vậy nhưng trên tay cô vẫn cầm tấm vé vào xem màn múa hải cẩu...chân cô bước đi mặc dù biết mình sẽ đau.                      

- Anh xem nó nhảy kìa, con ở xa nhất ý, thấy không, đẹp không?                   

Ngọc Hải ríu rít.  Ngọc Hải chỉ im lặng và...cười.                       

- Đấy đấy, con kia kìa, nó bơi nhanh nhất nhỉ? Ôi nó lên bờ rồi, anh xem nó có dễ thương không? Có phải không? Tôi biết anh sẽ trả lời vậy mà! Woa! Tuyệt quá!...                    

Tự hỏi và tự trả lời. Dù là độc thoại nhưng Văn Toàn chả quan tâm.                       

- Chúng tôi có thể mời hai bạn xuống chơi cùng được không?
                   
Người quản lý của mấy con hải cẩu ngỏ ý với Văn Toàn và Ngọc Hải. Không cần biết ý cậu thế nào, cô gật đồng cái rụp luôn làm Ngọc Hải ngao ngán nhưng vẫn phải bước theo cô.  Văn Toàn và Ngọc Hải cùng một số....cặp đôi khác nữa sẽ tham gia một trò chơi gọi là trò Làm quen với chú hải cẩu. Đơn giản, mỗi cặp đôi sẽ có 5' để làm quen cùng chú hải cẩu. Sau 5' cặp đôi nào chiếm được nhiều thiện cảm của khán giả cũng như những chú hải cẩu khó tính sẽ dành chiến thắng. 

- Hải cẩu ơi! Mày cười một cái xem nào?                  

Văn Toàn vừa đưa thức ăn vào miệng "người bạn mới" vừa thì thầm. 

- Đồ ngốc, hải cẩu làm gì biết cười.              

Ngọc Hải châm chọc. 

- Có anh không biết cười thì có. Mặt mày bí xị. 

Văn Toàn xụ mặt.  5' ngắn ngủi trôi qua. Chẳng cặp nào chiếm được cảm tình của hải cẩu cả nhưng Văn Toàn và Ngọc Hải lại chiếm được cảm tình của khán giả nhiều nhất nên dĩ nhiên là phần thắng thuộc về hai tụi họ.  Hai đứa cùng chụp ảnh chung với hải cẩu, còn được tặng một con gấu bông to đùng. Lúc ở trên xe Văn Toàn cứ cười mãi.           

- Cười nhiều quá người ta tưởng điên bây giờ.

Ngọc Hải cau có. 

- Anh đừng mơ lấy con gấu bông của tôi.   

Văn Toàn nhỏ nhen. 

- Tôi đâu phải con nít nữa đâu mà chơi gấu bông. Đồ trẻ con!        

Ngọc Hải nhếch mép.

_____________________

End chap 8          

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro