(31+32)

Anh đang làm việc thì có tiếng gõ cửa,
bước vào không ai khác chính là cô ta. Cô ta đi đến vòng qua phía sau anh ôm nói"Nhất Châu bây giờ cũng đã trễ rồi mình cùng nhau đi ăn cơm đi anh, anh đừng có lo làm việc mà không để ý đến sức khỏe như vậy chứ!" Cô ta như cô vợ mà trách anh sao không chăm lo tốt cho bản thân vậy!

Anh mỉm cười đưa tay nắm lấy tay cô nói" Được rồi, vậy thì chúng ta đi ăn thôi, sau đó anh sẽ đưa em đi dạo có được chưa?" Anh cũng muốn ra ngoài dạo một chút, cô ta mừng rỡ mà vui vẻ nói" Thật sao Châu, vậy thì chúng ta mai đi thôi!" Nói rồi cô ta kéo tay anh đi nhanh ra ngoài, anh cũng bắt đắc dĩ mà để mặc cho cô ta kéo tay ra ngoài.

Sau khi ăn xong anh như lời hứa mà chở cô di dạo xung quanh, sau khi đưa cô về tới trước chung cư thì anh lái xe quay lại công ty, anh vừa qua khỏi cua quẹo lại thấy túi xách của Giai Hân vẫn còn trên xe nên anh một lần nữa quay lại khu chung cư để đưa túi xách cho cô.

Nhưng vừa tới nơi anh lại bắt gặp cảnh cô đang giằng co với hai người đàn ông, một tên lại tán cô một cái khiến cho cô phải ngã xuống đất, lại muốn kéo cô đi nhưng cô không chịu cố gắng giãy dụa, anh nhanh chóng xuống xe đi về phía cô.

"Các người làm gì vậy!!" Cô ta nghe thấy tiếng anh thì gào khóc" Nhất Châu mau cứu em, họ muốn bắt em đi!" Hai tên đó thấy anh đi tới thì nhanh chóng lên xe của mình bỏ chạy, một tên không bịt mặt đã để anh thấy được. Nhưng bây giờ anh không để ý, anh vội tới đỡ cô dậy" Em có sao không?" Anh lo lắng hỏi, cô ta lại nức nở nói "Nhất Châu anh đến thật tốt quá, Nhất Châu em rất sợ, em.....!" Chưa nói xong cô ta đã ngất xỉu, anh thấy vậy thì nhanh chóng bế cô ta lên xe, đi đến bệnh viện.

Khi cô ta tĩnh dậy thì trời cũng đã tối, anh nhấn nút thông báo cho bác sĩ đến, rồi nắm lấy tay cô nhẹ giọng nói "không có việc gì rồi, bác sĩ chỉ nói do em bị hoảng sợ mà ngất xỉu thôi, nghĩ ngơi một chút là được"
"Nhất Châu....nếu không có anh em thật sự không biết phải làm sao nữa, Châu em rất sợ!" Cô ta không nói gì nữa mà lại rơi nước mắt trong cô lúc này rất yếu đuối khiến cho ai nhìn vào cũng muốn che chở.

Anh lau đi nước mắt cho cô nói "Đừng sợ nữa có anh ở đây rồi" Cô ta ôm chặt lấy anh, anh cũng vòng tay ôm lại.

Một lúc sau thì ngoài phòng bệnh có tiếng gõ cửa, cô ta càng ôm chặt anh hơn "Nhất Châu.....!" Anh xoa đầu cô nói "Không có gì chỉ là bác sĩ đến khám cho em thôi mà" Anh đặt cô nằm xuống rồi đi ra mở cửa.

Nhưng anh lại không biết lúc anh vừa quay lưng đi thì trên mặt cô ta lại xuất hiện một nụ cười thâm hiểm chứ không phải là vẻ mặt yếu đuối sợ hãi khi nảy nữa.....!

Bác sĩ đến khám cho cô một lần rồi dặn dò" không có việc gì đáng ngại chỉ cần nghĩ ngơi cho tốt, đứa bé trong bụng cũng rất khỏe mạnh" Anh nghe bác sĩ nói thì không khỏi bàn hoàng, cả cô ta cũng vậy, anh nghi ngờ mà hỏi lại lần nữa "Ông nói gì có thể lập lại lần nữa không?" Bác sĩ có chút ngạc nhiên khi anh hỏi cứ tưởng là do anh quá vui mừng nên cũng cười mà lập lại" Anh không biết gì sao, cô ấy đã mang thai hơn một tháng rồi đấy, anh sắp được làm cha rồi" Bác sĩ vỗ vai anh rồi đi ra ngoài.

Cô ta bỗng nhiên khóc lên giả vờ đáng thương nói" Nhất Châu anh không cần lo lắng, em sẽ không bắt anh chịu trách nhiệm gì đâu, đây điều là do em tự nguyện, em chỉ xin anh đừng bỏ rơi em thôi!" Anh nghe cô khóc thì mới hoàn hồn thấy mình cũng hơi thái quá nên đi đến ngồi xuống bên cạch cô, ôm cô vào lòng nói "Ngốc quá, sao anh bỏ mặc em được, đây cũng là con của anh mà anh nhất định sẽ chăm sóc cho em và con mà!"

Cô ta cũng ôm lấy anh "Nhất Châu lời anh nói có thật không, anh đừng có gạt em đó" Anh nhẹ gõ đầu cô "Anh gạt em làm gì!" Cô ta ngước lên hôn anh một cái sau đó nói" Nhất Châu em yêu anh" Anh cũng mỉm cười mà đáp "Ừ! Anh cũng yêu em!"

Sau đó anh đỡ cô ta nằm xuống lại nghe cô nói"Nhất Châu em muốn về nhà" Anh nhẹ giọng nói "Được chờ em truyền xong chai nước biển này là có thể về rồi, bây giờ em mau ngủ một chút đi" Cô ta nắm lấy tay anh "Nhất Châu anh đừng có đi đâu nha" Anh gật đầu nói "Được anh sẽ ở ngay bên em mà, mau ngủ đi" Nói xong lấy ghế ngồi xuống cạch cô, cô ta giả vờ rất ngoan ngoãn mà nhắm mắt lại ngủ.

Sau khi cô ta ngủ thì nụ cười gượng trên môi của anh cũng vụt tắt. Thay vào đó chính là sự lo lắng, khó chịu và hoang mang, tại sao khi biết Giai Hân có con của anh nhưng anh lại không cảm thấy vui mà chỉ cảm thấy ngực mình bị cái gì đó đè nặng thật khó chịu. Tại sao lúc này anh lại nghĩ đến Dư Cảnh Thiên, nếu như cậu biết được sự thật này thì sẽ phản ứng ra sao đây.....!

Anh nhìn cô một chút rồi đứng lên đi đến gần cửa sổ lấy ra một điếu thuốc, anh rất ít khi hút thuốc nhưng khi anh cảm thấy bế tắc hay mệt mỏi không biết phải làm gì thì anh mới hút thuốc để thấy cho cảm thấy thoải mái và tĩnh táo hơn, đây cũng là cách giúp anh bình tĩnh mà suy nghĩ.

"Nhất Châu...." Anh đang ngồi thì thấy cô thức nên đi về phía cô"Em thấy sao rồi"
"Em khỏe hơn rồi, chúng ta về nhà được không anh, em không muốn ở trong này nữa" Cô ta nắm lấy tay anh mà làm nũng" Được, vậy em ở đây chờ anh đi làm thủ tục xuất viện sau đó sẽ đưa em về" Cô ta gật đầu, nhìn bóng anh khuất dần cô ta mới lấy điện thoại ra gọi cho một người nào đó.

'Người đẹp anh nghe đây'
Cô ta tức giận nói "Người của ông làm việc kiểu gì vậy dám ra tay mạnh như vậy, bây giờ mặt tôi vẫn còn đau này!"
'Đừng nóng giận, nếu tụi nó không ra tay thật thì làm sao giúp cho La Nhất Châu tin tưởng được đây!'
Cô ta im lặng sau đó lại nói " Ông phải làm chuyện này cho kín đáo một chút, tôi chắc sau vụ việc lần này Nhất Châu chắc chắn sẽ cho người điều tra đấy" Cô sợ Nhất Châu sẽ biết được mọi chuyện điều do cô sắp đặc sẳn.
'Người đẹp em yên tâm đi, anh sẽ cho người giàn xếp ổn thỏa chuyện này, sẽ không ai biết đâu!'
Cô cũng yên tâm khi ông ta nói vậy, vì cô biết ông ta có giao tình với mấy tên xã hội đen cũng rất tốt, nghĩ sau đó cô ta lại nói "Ông hãy giải quyết cho xong đi, mà tốt nhất nên trút mọi chuyện lên đầu Dư Cảnh Thiên đi, khi đó tôi sẽ có lợi hơn, nhanh chóng đuổi được cậu ta đi"
'Người đẹp em đúng là quỷ kế thâm độc, nhưng mà tôi lại rất thích, nhưng mà nên nhớ đừng có giở trò sau lưng tôi nếu không kết cục của cô sẽ không mấy tốt đẹp đâu!" Sau đó là một tràn cười ngạo mạn của ông truyền trong điện thoại, cô ta nắm chặt chiếc điện thoại.

Bên ngoài có tiếng mở cửa, cô ta nhanh chóng tắt điện thoại, anh đi vào hỏi "Em nói chuyện với ai vậy" Cô ta cười nói"Không có gì chỉ là người ta gọi nhằm thôi" Anh cũng không để ý mà đi đến dìu cô "Được rồi vậy chúng ta về thôi" Cô ta để cho anh dìu sau đó hai người cùng đi ra ngoài.

Cô ta cảm thấy không cam tâm khi phải chịu nhịn nhục trước lão già đó, nếu không phải vì bị ông ta nắm cán mà uy hiếp thì còn lâu cô mới nghe lời ông ta.

Nếu như lần đó cô không bị ông ta chuốt say mà lên giường với ông ta thì sẽ không có chuyện gì. Tất cả điều tại lão hồ ly đó.

Lúc cô còn ở Mỹ, trong một lần tham gia một buổi tiệc thì tình cờ ông ta lại bắt chuyện mời rượu, khi đó cô cũng mới vừa đứng trong sự nghiệp diễn xuất nên cũng cần giao thiệp rộng một chút, nên cô đã nhận lấy ly rượu uống không ngờ trong đó lại có thuốc ngủ làm cho cô choáng váng.

Lúc cô thức dậy thì mọi chuyện đã xảy ra rồi, cô chính là đã lên giường với ông ta, cô nhìn tờ giấy và tờ chi phiếu kế bên, cô lấy tờ đọc 'Người đẹp em thật tuyệt, sau này chúng ta nhất định sẽ gặp lại!!' Cô vò nát tờ giấy mà hét lên, ném tất cả đồ đạc trong phòng đi. Cô hận ông ta.

Sau việc đó cô nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại lão hồ ly đó, không ngờ vừa mới về nước không bao lâu lại gặp lại ông ta, mà ông ta còn biết được cô đang quen với Nhất Châu, ông ta uy hiếp cô nếu không nghe lời sẽ đem chuyện này nói cho Nhất Châu Biết, lúc đầu cô không sợ, nhưng không ngờ được lão hồ ly này lại có ảnh chụp của cô và ông ta lúc trên giường còn có đoạn clip hoan ái giữa hai người, cô không còn cách nào khác mà bắt buộc phải nghe lời ông ta. Nghĩ lại chuyện này làm cho cô không khỏi tức giận, thật hận khi đó mình sao lại ngu ngốc như vậy cứ thế mà bị ông ta nắm cán!!

___________
(32)

Sau khi về đến chung cư, anh dìu cô ta lên nhà "Em mau nằm xuống nghĩ ngơi một chút đi" Cô ta thấy vậy vội nắm lấy tay anh nói"Nhất Châu anh đừng đi!" Anh cười dịu dàng nói "Ngốc quá, anh chỉ muốn đi tắm một chút thôi, em mau nằm xuống nghĩ ngơi đi, đừng suy nghĩ nhiều"

Cô ta gật đầu rồi cũng nằm xuống lại nhìn anh như lo sợ mà nói"Nhất Châu anh phải ở đây với em, em rất sợ bọn người kia sẽ tìm đến"
"Được anh sẽ ở đây để bảo vệ cho em" Cô cười gật đầu rồi không nói gì nữa.

Anh sau khi tắm xong đi ra thấy cô vẫn còn thức thì nhíu mày nói "sao em không ngủ đi, em đang mang thai thức khuya không tốt đâu!" Cô ta làm nũng nói "Nhất Châu anh đừng giận, em chỉ là muốn chờ anh ra ngủ chung thôi, không có anh bên cạnh em không dám ngủ!!"

Ăn bất đắc dĩ đi đến giường ngồi xuống mà ôm cô vào lòng“ Giờ thì em ngoan ngoãn ngủ đi!” Cô ta cười tươi vòng tay qua ôm lấy anh sau đó vùi vào lòng anh mà ngủ.

Anh cũng nằm xuống nhưng không cách nào ngủ được trong đầu anh bây giờ chỉ toàn hình bóng của Dư Cảnh Thiên, anh không biết vì sao cứ luôn không ngừng nghĩ về cậu ta, chẳng phải anh đã có Giai Hân bên cạnh sao, hai người cũng đã có con, nhưng sao anh lại thấy tâm can mình khó chịu thế này.

Anh nhìn qua Giai Hân anh muốn nhắc nhở cho mình biết người con gái này chính là người anh yêu, anh không muốn nghĩ đến Dư Cảnh Thiên nữa, nhưng anh không thể nào khống chế được lý trí của mình, tại sao vậy chứ??

Mỗi khi thấy cô cười anh vô thức lại nghĩ đến nụ cười rạng rỡ của cậu, khi anh hôn Giai Hân lại liên tưởng đến đôi môi ngọt ngào của cậu, nhìn thấy cô làm nũng lại nhớ đến bộ dáng mếu máo ủy khuất mà bắt lỗi anh khi anh ức hiếp cậu, khi đi ăn ở nhà hàng tuy món ăn rất ngon nhưng anh lại thấy không bằng những món mà cậu nấu, mỗi khi anh ôm Giai Hân vào lòng lại không có cảm giác gì đặc biệt, nhưng khi anh ôm cậu lại thấy rất lạ, nó cho anh cảm giác ấm áp, đến mỗi lần vô tình mà chạm tay cậu anh lại thấy trong lòng mình có gì đó đang dao động, làm cho anh rất muốn gần gũi cậu hơn nữa, ngay cả khi anh ngửi được mùi hương nước hoa trên người cô anh cũng bất giác mà nhớ đến hương thơm thoang thoảng của hương bạc hà trên người cậu, thậm chí anh còn chán ghét mà bài xích với mùi nước hoa của Giai Hân nó quá nồng làm cho anh thấy khó chịu!!

Anh nghĩ chẳng lẽ mình đã bị bệnh gì rồi sao, sao suốt ngày cứ phải nhớ tới con người đáng ghét đó vậy!!

Anh không nghĩ nữa cố gắng nhắm mắt ngủ nhưng anh thật sự không thể đẩy hình bóng của cậu ra khỏi đầu được. Anh đặt cô nằm lại còn mình đi xuống giường, đến sofa ngồi xuống, nhăm nhi ly rượu vang, rồi lấy ra một điếu thuốc mà hút, đôi mắt không có tiêu cự nhà nhìn ra bầu trời đầy sao ấy mà trầm mặt.

Anh cũng không biết là ở đâu đó vẫn có người mất ngủ giống như vậy, tâm trí lúc nào cũng nghĩ đến một người....!

Dư Cảnh Thiên cũng đang ngồi co go ở bên cửa sổ mà thẫn thờ, cậu rất nhớ anh, cậu không biết anh đang làm gì, có phải hay không đang vui ở bên cô ta, tại sao cả tháng qua anh lại không về nhà, cậu lúc nào cũng trong ngóng anh, cậu lúc nào cũng nấu cơm chờ anh về ăn, nhưng đổi lại chính là sự cô đơn quanh quẩn, cậu chờ đến cơm canh điều ngụi lạnh vẫn không thấy bóng dáng anh. Anh tại sao lại trở nên như vậy, cậu cũng đã nhiều lần gọi điện cho anh như không được, không ai nghe máy có khi còn chưa kịp nghe đã bị tắt máy. Cậu nghĩ là anh chán ghét cậu nên không muốn nghe máy, sau này cậu cũng không dám gọi cho anh nữa.

Cậu cảm thấy mình thực nực cười, đã kết hôn hơn 1năm lại không biết anh làm gì, cả công ty của anh ở đâu ra sao cậu cũng không biết thì làm sao mà gặp anh được đây. Cậu phải làm sao mới được đây??

............#...........

“Không!!các người mau bỏ tôi ra,làm ơn đi,Nhất Châu..Nhất Châu cứu em..!
Anh đang ngồi ở sofa lại nghe được tiếng cô nói mớ, anh nhanh chóng đi đến bên cô “Giai Hân em làm sao vậy” anh lây cô dậy, cô ta vừa mở mắt ra liền nhào vào lòng anh, khóc nức nở “Nhất Châu, em rất sợ, em mơ thấy bọn người đó muốn bắt em đi, họ còn đánh em....em rất sợ!!”

Anh đưa tay ôm cô an ủi nói“ không sao chỉ là ác mộng thôi, em đừng sợ ngoan mau nhắm mắt lại ngủ đi” Cô ta ngoan ngoãn mà ngủ, anh nhìn thấy cô ngủ say thì trầm mặt suy tư. Anh phải làm rõ chuyện này dù sao Giai Hân cũng đang mang thai không thể để cô ấy gặp nguy hiểm được.

Anh suy nghĩ cũng không đoán được là ai đã đứng sau chuyện này, Giai Hân cũng mới về nước không lâu không thể nào khiến cho người khác sinh thù như vậy, rốt cuộc là ai....!

Sáng hôm sau anh thức dậy đang định đi thay đồ để đến công ty thì bị cô ta kéo lại “Nhất Châu”

“Anh làm em thức sao” Anh nhẹ nhàng hỏi. Cô ta lắc đầu“ Không có, là em tự thức thôi, mà anh đang định đi đâu sao?”
“Anh chuẩn bị đi đến công ty, hôm nay anh có một cuộc hợp quan trọng”

Cô ta nghe thế thì ngồi dậy nói “Châu em đi cùng anh đến công ty có được không?” Anh nhanh chóng từ chối “không được, bây giờ em còn chưa khỏe với lại em đang mang thai đừng đi lại lung tung, ngoan mau nằm xuống nghĩ ngơi đi, anh sẽ cho người mang đồ ăn sáng đến cho em” Nói rồi anh hôn lên trán cô một cái rồi nhanh chóng đi vào phòng tắm cũng không cho cô cơ hội để nói thêm gì nữa.

Anh đi đến công ty anh nhờ thư ký giúp mình gọi một phần ăn sáng và một phần gửi đến cho Giai Hân. Sau đó anh bắt đầu kiểm tra lại tài liệu để chuẩn bị cho cuộc hợp.

Khoảng 30 phút sau thì thư ký đem vào một hộp thức ăn trong đó có ba món cho bữa ăn sáng, anh không nói gì mà mở hộp ra ăn,lại rất vừa ăn, nhưng sao anh lại thấy không vừa lòng cho lắm, món canh này dù có ngon nhưng anh vẫn thấy nó không bằng món Dư Cảnh Thiên vẫn thường nấu cho anh.

“Chết tiệt!!” Anh buông đũa xuống mà thầm mắng sao lại nhắc đến cậu ta nữa rồi, nhưng mà anh nghĩ không biết tại sao bây giờ lại rất muốn ăn cơm của cậu nấu, đã lâu rồi anh cũng không có về nhà, cũng không có ăn được những món ăn của cậu, lúc anh không có ở nhà không biết đứa ngốc đó có ăn uống đầy đủ không hay là lười biếng mà ăn mì nữa rồi.

Anh sao tự dưng lại quan tâm cậu ta làm gì chứ, cậu ta có ăn uống ra sao cũng không có liên quan tới anh, có phải hay không lúc anh không ở nhà cậu ta lại đang vui vẻ ở bên tình nhân của mình thì sao. Cả tháng nay đến một cuộc điện thoại cũng không thèm gọi đến, cậu làm 'vợ' như thế sao?Hừ!! đúng là vô tâm

Anh như nhớ tới cái gì đó mà cầm điện thoại lên gọi điện. Chờ một chút bên đó liền có người nghe máy, một giọng nói cà rỡn vang lên.

'Đại ca à, có chuyện gì sao, sao hôm nay lại gọi điện đến vậy!!'
“Tôi biết cậu về nước hôm qua nên định mời cậu ăn một bữa” Anh cũng dùng giọng điệu nữa đùa nữa thật để trả lời .
Bên kia hắn ta nghe vậy tay đang ôm mỹ nữ cũng buông ra mà ngồi thẳng lưng nói:
'Đại ca, cậu đừng có dùng giọng điệu đó để nói với tôi, tim tôi không chịu nổi đã kích như vậy đâu a!!'
Anh thấy vậy chỉ cười rồi nói lại “Được rồi, tôi biết cậu mới về nước chưa có việc gì làm nên tôi có chuyện muốn nhờ cậu đây!”
Chỉ nghe bên kia thở dài một hơi hờn dỗi nói 'Hazz, tôi biết ngay mà cậu nào có lòng tốt như vậy, nào mau nói có chuyện gì cần tôi giúp vậy?'
Tôi muốn cậu giúp tôi điều tra một chút....!” sau đó anh nói ngắn gọn lại cho hắn ta nghe.
Hắn ta nghe xong thì liền đồng ý 'Được rồi đây là chuyện nhỏ, tôi sẽ nhờ mấy thám tử đi điều tra giúp cậu'
Vậy cảm ơn trước, khi nào rảnh sẽ mời cậu ăn một bữa!”
'Được thôi, tôi cúp máy đây ở đây vẫn còn mỹ nữ đang đợi a!' Anh biết thế nào cậu ta cũng không bỏ được tính trêu hoa ghẹo Nguyệt ấy, vừa mới về nước đã đi tìm mỹ nữ rồi. Sau khi cúp máy anh cũng sắp xếp để đi đến phòng hợp.

____________
Người nói chuyện với anh Châu là ai đây 🤔 người ấy là ai

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro